*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong khi Bạch Tuyết Lam nói chuyện với Lam Râu Xồm, Tuyên Hoài Phong ngồi trên ghế sa lông trong phòng uống một tách trà nóng. Đương nhiên y cũng quan tâm đến mảnh đất trồng anh túc bên ngoài thành kia, cho nên bèn dựng lỗ tai lẳng lặng nghe.

Nghe được cái tên Liêu Khải Phương, y thấy hơi quen tai, song nhất thời chưa nhớ được mình đã từng nghe thấy ở nơi nào.

Đang định nghe tiếp, Bạch Tuyết Lam lại không nói chuyện với Lam Râu Xồm nữa, quay đầu mỉm cười hỏi y: “Em ăn cơm không?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Các anh đang bàn chuyện chính sự, ăn cơm quan trọng gì chứ?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Ăn uống là chuyện đại sự, quan trọng hơn so với bất kể chuyện gì. Đâu phải em không hiểu anh, anh tuyệt không chịu đói được đâu.”

Kiểu nói một lời hai nghĩa này đã sớm trở thành thói quen trêu trọc nhau giữa hai người họ.

Gò má Tuyên Hoài Phong nóng bừng, cúi đầu, tiếp tục ung dung uống trà nóng của mình.

Mỗi lần có thể khiến cho người yêu đỏ mặt, trong lòng Bạch Tuyết Lam luôn dâng lên chút sung sướng nho nhỏ. Chuyện giống như vậy không biết đã làm mấy trăm mấy ngàn lần, nhưng thực sự là làm không biết mệt. Hắn nhìn dáng vẻ cúi đầu tuyệt đẹp của Tuyên Hoài Phong, hầu kết hơi căng lên, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, kéo chuông gọi một đầy tớ trai của tiệm cơm đến, căn dặn chuẩn bị thức ăn.

Đầy tớ trai hỏi: “Bẩm ngài, có cần đưa vào phòng riêng không? Nếu như ăn ở phòng ăn thì phải vào phòng rồi mới gọi theo thực đơn ạ.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Phòng ăn của các người có món gì đặc sắc?”

Đầy tớ trai nói: “Món tây chính hiệu ạ.”

Bạch Tuyệt Lam cười cợt. “Thủ đô có biết bao nhà hàng món tây âu, tôi không ở thủ đô ăn mà mò đến chỗ các người để ăn sao?”

Đầy tớ trai cười nói: “Vừa nhìn đã biết ngài là người vào nam ra bắc, có thứ gì ngon chưa từng thưởng thức đâu. Bây giờ nói một câu thế này, món tây chẳng qua chỉ là trêu ngài thôi, tay nghề nấu món Sơn Đông của đầu bếp chính nhà chúng tôi là số một đó.”

Bạch Tuyết Lam lắc đầu nói: “Tôi là người Sơn Đông đây, có thể không hiểu đồ ăn Sơn Đông sao? Phó quan nhà tôi đi đường xa, dạ dày rất yếu, hiện tại không thể ăn món mặn có vị nặng được.”

Tuyên Hoài Phong đã nhấp gần xong tách trà nóng, nghe Bạch Tuyết Lam không bàn chính sự với Lam Râu Xồm mà lại đi nói nhăng nói cuội với đầy tớ trai tiệm cơm, y thầm nghĩ chắc hẳn tên này lại đang tính toán gì đó, không muốn mình dính vào, cho nên đành phải ngăn chặn nhắc đến đề tài đó trước mặt mình.

Bởi đầy tớ trai nhắc đến đồ ăn Sơn Đông, y nhớ tới lúc trước, khi Bạch Tuyết Lam nhắc tới đồ ăn Sơn Đông thì trên mặt tỏ vẻ nhung nhớ. Hôm nay không thể để hắn vì dạ dày của mình mà bỏ lỡ hương vị quê nhà, y lập tức chen lời, hỏi đầy tớ trai: “Bếp trưởng của các cậu biết làm món thịt viên tứ hỉ không?”

Đầy tớ trai cười nói: “Ngài thật biết nói đùa, nếu ngay cả thịt viên tứ hỉ còn không biết thì còn dám nói biết nấu đồ ăn Sơn Đông sao?”

Bạch Tuyết Lam quả nhiên ân cần nói với Tuyên Hoài Phong: “Em muốn ăn thịt viên tứ hỉ sao? Có làm ngon đến đâu cũng không bằng trước kia được. Tiếc rằng đây không phải Bạch công quán, anh sẽ đích thân nấu một ít cho em nếm thử. Tối nay chúng ta thử trước khẩu vị của chỗ này đi.”

Nói xong bèn dặn đầy tớ trai: “Tối nay tôi bao phòng ăn của các cậu, đừng để người không liên quan bước vào. Chúng tôi không thích bị quấy rầy lúc ăn cơm,.”

Móc chiếc ví da trên người ra, rút một tờ tiền, không thèm nhìn mệnh giá đã đưa ngay cho đầy tớ trai.

Đầy tớ trai không ngờ đi vào phục vụ một chuyến lại nhận được khoản tiền típ nhiều đến kinh ngạc như thế, vẻ vui mừng khôn xiết như muốn tràn ra khắp gương mặt, lập tức vội vàng nói: “Tôi sẽ lập tức sắp xếp giúp ngài, đảm bảo không chút sơ sẩy.”

Nhanh chóng thỉnh an một cái, hớn hở rời đi.

(Tư thế thỉnh an của đàn ông Mãn Thanh)

Tuyên Hoài Phong đứng lên duỗi người một cái, cũng đi về phía cửa phòng.

Bạch Tuyết Lam vội hỏi: “Đi đâu vậy?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Phải đợi một lúc nữa mới được ăn cơm, em ra ngoài đi dạo một lát cho bụng trống, lát nữa còn đổ thức ăn vào.”

Bạch Tuyết Lam vui vẻ nói: “Nếu ngày nào em cũng tự giác được như vậy thì anh phải cảm ơn thần phật mất. Em đi đi, nhưng chỉ được đi dạo trong tiệm cơm thôi đấy, đừng đi ra ngoài.”

Tuyên Hoài Phong buồn cười hỏi: “Tại sao không được ra ngoài? Có hổ ăn thịt người à?”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Em bớt bướng bỉnh đi. Ở thủ đô em còn phải nghe lời anh, hiện tại đã ở trên địa bàn của anh rồi mà em còn định trả treo với anh sao?”

Tuyên Hoài Phong chỉ khẽ cười với hắn một tiếng, xoay chốt cửa đi ra ngoài.

Bạch Tuyết Lam nhìn theo bóng lưng y, tăng cao giọng dặn dò thêm: “Nhớ chưa đấy? Không được phép chạy ra ngoài đâu.”

Tuyên Hoài Phong giơ một tay lên, vẫy vẫy bâng quơ coi như trả lời, đi luôn ra khỏi phòng.

Bạch Tuyết Lam thấy y đi rồi mới ra hiệu cho Lam Râu Xồm đóng cửa lại, bản thân ngồi lên ghế sa lông. “Anh nói tiếp đi.”

Chiếc cằm không một cọng râu của Lam Râu Xồm giật giật, tựa như mỉm cười, ngẫm nghĩ một hồi nhưng chưa tiếp tục câu chuyện trước đó, ngược lại còn thử dò hỏi: “Xem ý của tổng trưởng khi nãy thì có vài việc không nên để cho Tuyên phó quan tham dự sao?”

Đường cong sắc lẹm như đao trên gương mặt Bạch Tuyết Lam trở nên ác liệt hơn đôi chút, trầm ngâm nói: “Nếu sớm biết loạn thành thế này thì tôi đã chẳng đưa cậu ấy về chung. Cậu ấy vốn là người không nên dính vào những chuyện phàm tục như thế này. Bây giờ tôi quả thực không muốn để cậu ấy dính vào bất kể chuyện gì hết.”

Lam Râu Xồm không biết những việc xảy ra ở thủ đô, nhìn quân trưởng cau mày thoáng lộ vẻ phiền muộn bèn hiểu, trong lòng quân trưởng vô cùng đặt nặng an nguy của vị Tuyên phó quan kia.

Hắn cũng không biết nên tiếp lời thế nào, tiếng ‘ừ’ bằng âm mũi mơ hồ cất lên.

Suy nghĩ một lúc mới nói tiếp: “E rằng việc thực hiện ý đồ của quân trưởng sẽ rất khó khăn. Tuyên phó quan có thể được quân trưởng coi trọng, vậy cậu ấy đương nhiên là người thông tuệ. Trong lòng những người thông tuệ như vậy thường hiểu biết rất nhiều. Tôi thấy vừa nãy cậu ấy nói muốn ra ngoài đi dạo, chắc là cậu ấy cố ý nhường gian phòng này cho quân trưởng đấy.”

Bạch Tuyết Lam gật đầu, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện chút ngọt ngào ngấm ngầm thấm sâu, không kiềm được nụ cười trên mặt: “Quả thực cậu ấy có thể khiến người ta hài lòng như vậy đấy. Khắp gầm trời này cũng chỉ có mình cậu ấy như vậy mà thôi.”

Hắn xem Tuyên Hoài Phong là báu vật quý giá nhất, cho nên có giấu thế nào vẫn không quá đáng.

Cho dù là trước mặt thuộc hạ mình tin tưởng, hắn cũng chỉ không kiềm được mà thốt ra một câu như vậy rồi lập tức dừng lại.

Chuyển qua đề tài nghiêm túc khác: “Muốn lấy hạt giống anh túc bị chôn dưới đất lên rất phí thời gian, cho dù lấy ra, chân trước chúng ta vừa đi, chân sau người ta sẽ nhanh chóng trồng lại, vậy chẳng phải là uổng công phí sức? Tội gì làm chuyện não tàn như thế. Nếu công ty văn minh đó là cửa hiệu dương hành thì sẽ phải có giấy phép.”

Lam Râu Xồm nói: “Đã phái người điều tra qua, có giấy phép. Nghề nghiệp được viết trên giấy phép là dược liệu và than đá tinh luyện.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Nơi nào ký phát số giấy tờ đó?”

Biểu hiện của Lam Râu Xồm toát ra chút vi diệu, giọng nhỏ đi một chút: “Sở tổng đốc Sơn Đông.”

Bạch Tuyết Lam yên lặng giây lát, nói: “Lão gia tử đã có tuổi rồi, hiện tại ông đã không quan tâm quản lý nhiều đến những công việc cụ thể nữa. Việc này chắc hẳn là do mấy vị chú bác kia làm ra đây.”

Lam Râu Xồm không nói lời nào. Đây là đang tỏ vẻ tán thành quan điểm của hắn.

Bạch Tuyết Lam hơi khô họng, thuận tay cầm tách trà bằng sứ trắng Tuyên Hoài Phong lưu lại trên chiếc bàn trà nhỏ, nhìn thử, bên trong không có trà, đành nhấc bình trà bên cạnh tự rót cho mình một ly.

Uống xong tách trà nửa nóng nửa lạnh, dường như đột nhiên nhớ tới chuyện gì thú vị, hắn cười nói với Lam Râu Xồm: “Anh biết chí hướng của tôi rồi đấy, chính là muốn làm một tên thổ phỉ, muốn giết là cho một phát đạn, muốn cái gì thì cướp cái đó, chỉ cần sống cho sảng khoái mà thôi. Hiện tại thì thế nào? Ngày đêm đều chìm đắm trong công vụ, bất kể tới đâu cũng chạm chán với ma túy hết. Chẳng lẽ Bạch Tuyết Lam tôi cũng có thể nảy sinh tấm lòng của một thanh niên nhiệt huyết thương nước yêu dân hay sao?”

Lam Râu Xồm nói: “Nước lớn như thế, dân thì có tới trăm triệu người, đến lượt chúng ta lo lắng hay sao? Chẳng qua là tính khí tổng trưởng vốn thế, nhìn người khác ngang ngược trên địa bàn của mình thì hết sức ngứa mắt, cho nên muốn lăng nhục mẹ chúng nó, **** mụ nội nhà chúng nó thôi.”

Bạch Tuyết Lam lườm hắn một cái: “Sau này anh đừng có thốt mấy lời hạ lưu đấy trước mặt Tuyên phó quan.”

Lam Râu Xồm cười nói: “Sao có thể chứ? Tuyên phó quan là người nho nhã lịch sự, cậu ấy đi chung chuyến này tựa như đã rót cho tôi uống mấy chục thùng mực tây dương ấy, không phun ra lấy một chữ hạ lưu nào hết.”

Bạch Tuyết Lam không khỏi cười theo, chỉ hắn nói: “Cậu ấy hay xấu hổ lắm, anh bớt chọc ghẹo cậu ấy đi.”

Thôi cười thì lập tức nghiêm mặt nói: “Chắc anh vẫn chưa biết, khi ở thủ đô, cậu ấy quản lý một viện cai nghiện rất lớn, hơn nữa cậu ấy hận nhất là thứ ma túy hại nước hại dân. Chúng ta không nhắc đến kiểu nói yêu nước thương dân của đám chính khách làm gì, quá dối trá. Chẳng qua đối với tôi mà nói, điều cậu ấy ưu tư cũng là điều mà tôi ưu tư; thứ cậu ấy hận cũng là thứ mà tôi hận. Cho nên, đối với con cá lớn khó vặt đầu này ấy mà, tôi thực sự quyết tâm muốn vặt đầu nó xuống.”

Lam Râu Xồm coi lời hắn nói như quân lệnh, hai gót sau của đôi bốt da đánh cộp vào nhau, chào theo quân lễ, đanh giọng nói: “Vâng! Đã hiểu, thưa quân trưởng!”

Buông tay chào xuống, tiến lên một bước hỏi: “Nếu vậy, sau khi trở lại Tế Nam thì bắt đầu hành động?”

Bạch Tuyết Lam cười nhạt: “Anh ngay thẳng quá rồi đấy. Công ty văn minh mua đất của phủ kinh doanh Đức Châu, có lẽ chúng sẽ bố trí phòng làm việc ở đây. Nếu thực sự như vậy thì chúng ta có thể hành động. Anh bí mật bắt một nhân viên văn phòng tới đây, tra hỏi cho cẩn thận. Tôi đoán nếu bọn họ mua bán mấy thứ gọi là “dược liệu” kia, vậy chung quy không thể không có kho hàng. Cần phải tìm ra kho hàng đó ở đâu. Anh cứ tùy cơ hành sự đi.”

Trong mắt Lam Râu Xồm lộ vẻ hưng phấn như sói thấy con mồi, cười khà khà. “Quân trưởng an tâm, tôi chắc chắn sẽ khiến lũ khốn này được mối “hời” lớn.”

Hai người tiếp tục thương lượng vài câu nữa thì Lam Râu Xồm mới rời đi.

Bạch Tuyết Lam cũng đứng dậy, thay chiếc áo khoác dày, đang định ra khỏi phòng lại liếc thấy chiếc khăn choàng lông cừu màu trắng vắt trên lưng ghế sa lông, hắn bèn nghĩ chắc hẳn là của Tuyên Hoài Phong. Hồi nãy khi y ra khỏi phòng đi dạo đã quên mang khăn choàng theo, trong lòng hắn đang suy tính chuyện khác nên cũng không lưu ý.

Bạch Tuyết Lam quay trở lại, cầm lấy chiếc khăn quàng trắng kia rồi mới ra ngoài.———————— Tư thế thỉnh an

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play