Bạch Tuyết Lam đưa Tuyên Hoài Phong, Tống Nhâm cùng bảy tám hộ binh đến viện của Lãnh Ninh Phương.
Lúc này trời đã tối, trang viên Khương Gia thắp đèn khắp nơi, bởi ngày mai phải làm hỉ sự nên những chiếc đèn lồng giấy màu trắng làm cho người chết đã bị tháo xuống, đổi thành đèn lồng vải màu đỏ.
Tuy nhiên, không biết phải chăng do có người vừa qua đời hay không mà dưới bóng đêm, những chiếc đèn lồng đỏ vốn nên ngập tràn hỉ khí lại như máu đọng lại, đỏ lòe u ám, càng làm cho người ta bồn chồn hơn so với những chiếc đèn lồng màu trắng.
Đoàn người Bạch Tuyết Lam vừa đến gần viện của Lãnh Ninh Phương đã nghe thấy tiếng khóc.
Tiếng khóc kia rất quen thuộc, vốn là âm thanh ban ngày đã được nghe.
Lãnh Ninh Phương kêu khóc: “Đừng đánh! Đừng đánh! Chi bằng để tôi chết luôn đi!”
Tuyên Hoài Phong cả kinh nói: “Ôi trời, không được rồi! E là Tôn phó quan thật sự bị bọn họ bắt được, hiện đang bị đánh đấy. Chúng ta mau qua đó đi.”
Bạch Tuyết Lam mỉm cười nói: “Ăn chút đòn vì người mình yêu đã sao? Đổi lại là anh, anh cũng cam tâm tình nguyện bị đánh vì em.”
Ngoài miệng nói vậy, nhưng bàn chân dẫu sao vẫn tăng tốc một chút.
Đi tới cửa viện, nơi đó đã sớm có một đống người chen lấn vây xem náo nhiệt, trong đó phần lớn là thân thích của Khương gia hôm nay ngồi ở bàn tiệc, lắc đầu than thở nói: “Làm bậy, làm bậy. Ai cũng bảo con dâu Khương gia rất quy củ, ai ngờ lại tằng tịu với đàn ông bên ngoài.”
Lại có người chen miệng nói: “Ban ngày nghe cô ta khóc như vậy, tôi còn xót cho cô ta nữa. Hiện tại xem ra lão phu nhân để cho cô ta xung hỉ là đúng lắm.”
Chợt thấy Bạch Tuyết Lam dẫn một đám người đi tới, mọi người trước cửa viện lập tức im bặt.
Bạch Tuyết Lam càng tiến lên trước, tất cả mọi người càng lùi về sau, loạt xoạt nhường ra một lối đi.
Khung cảnh im lặng sợ hãi thế này, lúc ban ngày, Tuyên Hoài Phong chỉ cho rằng họ là đám hương dân ngu muội, hơi sợ uy thế của Bạch gia, song sau khi nghe qua câu chuyện của Bạch Tuyết Lam, y lập tức hiểu rõ nguyên do trong đó.
Bạch Tuyết Lam nhìn thẳng, hoàn toàn không đếm xỉa đến đám người này, đi tuốt vào trong.
Trong cửa viện có chừng mười viên đinh cầm đuốc đứng bốn phía, chiếu cho sân viện sáng lập lòe. Lãnh Ninh Phương khóc lả người trên đất, hai cánh tay bị Ngô ma cùng một lão mụ tử khác nắm lấy.
(Viên đinh: chỉ những người đàn ông làm việc trong trang viên)
Tôn phó quan ngã dưới đất, mặt cắm xuống dưới, không thấy thần sắc. Mấy người đàn ông cường tráng trong thôn đang cầm gậy hung hăng đánh lên người hắn.
Khương lão phu nhân đứng dưới ánh lửa, bộ dạng rất uy nghiêm, cao giọng nói: “Cậu tới trang viên Khương gia chúng tôi đã vài lần. Trước kia cậu đại diện Bạch gia, lần nào tôi cũng coi cậu như khách, chiêu đãi rượu ngon thức ăn ngon. Thế nhưng đêm hôm cậu lại xông vào viện con cả đã khuất của tôi, muốn cướp con dâu tôi đi, vậy chẳng lẽ đây là ý của Bạch gia? Chuyện này tôi tuyệt đối không tin. Đứa con dâu này của tôi chuyển phòng cho em chồng nó là được Bạch lão gia đồng ý qua điện thoại. Cậu làm như vậy là định đoạn hương khói của Khương gia chúng tôi, bôi xấu danh tiếng con dâu của tôi. Hiện tại tôi có giết cậu, Bạch lão gia cũng không thể nói tôi sai.”
Tôn phó quan bị đánh khiến cả người bê bết máu, giùng giằng ngẩng đầu lên, trên mặt cũng dính máu. Dáng vẻ lịch sự khi xưa hoàn toàn biến mất, to giọng mắng Khương lão phu nhân: “Bà già kia, gả một người phụ nữ tốt cho thằng con ngu ngốc sắp chết của bà, bà làm chuyện mê muội lương tâm như thế mà không sợ bị thiên lôi đánh à? Làm như vậy là chà đạp người phụ nữ tôi yêu, cho dù tôi chết cũng nhất định quấn lấy Khương gia nhà các người, nhất định không buông tha. Tôi có chết cũng sẽ đến Diêm La vương cáo trạng, đòi đứa con trai còn lại của bà đi theo chung! Thế nhưng bà đừng có chết, bà phải sống, phải sống mà làm một mụ già tuyệt hậu!”
Khương lão phu nhân lớn tuổi hơn người, kiêng kỵ nhất là những lời này, hiện tại, sắc mặt bà đại biến.
Ngô ma một tay nắm cánh tay Lãnh Ninh Phương cũng giận đến run lẩy bẩy, the the nói: “Nghe thử xem này! Cái gì gọi là người phụ nữ tôi yêu? Đúng là lời lẽ không biết xấu hổ, vậy mới đáng bị thiên lôi đánh!”
Những người đàn ông kia nghe cũng tức giận, những cây gậy giáng xuống người hắn càng nhiều hơn.
Lãnh Ninh Phương nhìn Tôn phó quan bị đánh không nhúc nhích, cô lại không thể thoát khỏi khống chế của lão mụ tử, không thể xông lên trước, chỉ biết khóc lớn: “Đừng đánh anh ấy! Các người đánh chết tôi đi! Anh ấy chết, tôi cũng không muốn sống nữa!”
Khương lão phu nhân hoàn toàn không khách khí với Tôn phó quan, vẫn nở nụ cười cứng nhắc với đứa con dâu ngày mai sẽ xung hỉ cho thằng con thứ hai, nói: “Con dâu, con đang hồ đồ mới nói ra những lời đáng sợ như thế. Con là người trong sạch, không nên để cho đàn ông bên ngoài quyến rũ, làm hỏng danh tiếng. Hắn là một kẻ gian, muốn vụng trộm cướp con đi.”
Mái tóc Lãnh Ninh Phương xõa tung như người điên, thế nhưng cô chẳng đếm xỉa đến, quát lớn với mẹ chồng mình: “Không cần trộm cướp gì cả, tôi cam tâm tình nguyện muốn đi với anh ấy! Mệnh tôi không tốt, nếu tôi tốt số thì đã sớm trở thành vợ anh ấy, theo anh ấy trải qua cuộc sống này rồi! Bà mau đánh chết anh ấy đi, rồi đánh chết cả tôi nữa, để chúng tôi cùng nhau trải qua cuộc sống vợ chồng nơi địa phủ cũng được!”
Ngô ma há hốc mồm, lẩm bẩm nói: “Trời ơi, trời ơi! Bạch gia là gia tộc lớn, tiểu thư được nuôi dưỡng ra lại nói những lời vô liêm sỉ thế này đây! Đại thiếu gia đáng thương của tôi còn chưa có nhắm mắt đâu…”
Mọi người giơ cây gậy lên thật cao, đang muốn đập mạnh xuống thì Bạch Tuyết Lam sải bước tới, âm thanh nặng nề vang lên, trái một cước, phải một cước, hung hãn đạp hai người, đoạt lấy gậy trong tay người khác, một côn hạ xuống đã đập cho đối phương mặt toàn là máu.
Có hắn làm gương, đám Tống Nhâm còn kiêng kỵ gì nữa, cũng hùng hổ như sói đánh lên, chẳng qua không dùng chân đạp mà gỡ súng trường trên lưng xuống, lộn ngược lại, dùng báng súng đánh người một trận rất ác liệt.
Đập cho đám người vây đánh bên cạnh Tôn phó quan ngã trái ngã phải đầy đất, kêu la rên rỉ.
Tuyên Hoài Phong không quen đánh người, bấy giờ vội vàng đi qua đỡ Tôn phó quan dưới đất dậy, nhìn thử, mặt Tôn phó quan toàn là máu, mắt nhắm nghiền. Tuyên Hoài Phong thầm hô không ổn, chỉ sợ đã tới chậm. Đang lúc gấp gáp, một người đi đến bên cạnh y, giúp y cùng đỡ Tôn phó quan lên, giọng nói dịu dàng lanh lảnh: “Vừa rồi tôi thấy anh ấy bị gõ sau gáy, có lẽ đã ngất đi.”
Hóa ra là Đới Vân, không biết sao cô cũng nghe được tin tức rồi chạy tới.
Đối với hành vi xông vào đây của Bạch Tuyết Lam, Khương lão phu nhân lúc đầu cũng hoảng hốt như mọi người, hiện tại đã trấn định lại một chút, hỏi Bạch Tuyết Lam: “Bạch thập tam thiếu gia, ngài không coi bà già này ra gì thì thôi. Nhưng chẳng lẽ đến ông nội ngài mà ngài cũng chẳng để vào mắt hay sao?”
Bạch Tuyết Lam tiện tay ném cây gậy đập đầu người trên tay xuống đất, phủi tay vài cái, cười tủm tỉm nói: “Lão phu nhân, ông nội tôi đồng ý với bà là cho chị tôi chuyển phòng, chứ không đồng ý cho bà giết phó quan của tôi.”
Khương lão phu nhân hỏi: “Cậu biết phó quan của cậu đã làm gì không?”
Bạch Tuyết Lam dửng dưng nói: “Bất kể cậu ta có làm gì thì cũng là người của tôi, tôi không cho phép bà giết cậu ta. Bà giao cậu ta cho tôi, xử lý thế nào là việc của tôi.”
Khương lão phu nhân trầm mặc.
Bạch Tuyết Lam không kiên nhẫn nói: “Người Bạch gia chúng tôi chú trọng nhất là thể diện. Xét đến việc bà đã hỏi qua ông nội tôi, cho nên tôi cho bà chút thể diện. Thế nhưng, nếu đến chút thể diện mà bà cũng không để cho tôi thì chuyện này khó xử lý đấy.”
Lãnh Ninh Phương vốn đã khóc đến kiệt sức, hiện tại bèn liều chút hơi thở cuối cùng, năn nỉ nói: “Mẹ, mẹ trả Tôn phó quan lại cho thập tam đệ của con đi. Nếu tối mai anh ấy có thể thở được, con sẽ xung hỉ cho em chồng. Nếu anh ấy chết, con thà đập đầu chết cũng không vào phòng tân hôn.”
Ngô ma cả giận: “Ai ui, cô vẫn còn là thiếu phu nhân của người ta đấy, vậy mà lại nói đỡ cho thứ đàn ông lang chạ bên ngoài như thế, tôi muốn tát cho cô một cái quá!”
Khương lão phu nhân trầm giọng nói: “Ngô ma, đừng lên tiếng. Hiện tại tính mạng của thằng hai là quan trọng nhất. Bà đỡ thiếu phu nhân về phòng đi.”
Rồi gật đầu với Bạch Tuyết Lam, khàn giọng nói: “Bạch thập tam thiếu gia đưa người về đi. Có điều cậu phải trông chừng hắn cho tốt. Nếu lại tới làm hỏng chuyện của đứa con thứ hai nhà tôi, bà già này sẽ không thể nể tình nữa đâu.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Đứng còn không nổi, cậu ta còn tới phá đám bà? Các bà nhọc lòng quá đấy.”
Vung tay lên.
Đám Tống Nhâm nâng Tôn phó quan từ tay Tuyên Hoài Phong đi.
Đới Vân nói: “Đưa đến chỗ tôi đi, dù sao tôi cũng hiểu chút về chữa bệnh, kiểm tra cho anh ấy trước đã.”
Tuyên Hoài Phong không cần đỡ Tôn phó quan nữa, đương nhiên sẽ theo sau lưng Bạch Tuyết Lam, vừa bước vừa nói khẽ với hắn: “Chỉ như vậy? Tôn phó quan bị đòn oan một trận gần chết, chị anh vẫn phải gả cho đứa bé kia? Ai… Xin lỗi, em không nên bức bách anh. Em biết, quy định trong gia tộc lớn cũng lớn. Anh không tiện làm trái lời Bạch lão gia tử.”
Bạch Tuyết Lam tiến về phía trước, không quay đầu lại, dùng âm thanh chỉ có Tuyên Hoài Phong mới nghe được nói: “Em đếm thử xem, không tính những thương binh đang nằm kia, trong trang viên Khương gia này, số người vẫn có thể chiến đấu phe ta còn bao nhiêu?”
Tuyên Hoài Phong thầm tính, xuất phát từ thủ đô, trận huyết chiến trên tàu hỏa, trận huyết chiến trên cổng thành, lại thêm Bạch Tuyết Lam dẫn người ra ngoài cứu anh rể, tổng ba trận tính lại, số người không bị thương mà còn khỏe mạnh quả thực không nhiều lắm.
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Nghe ý anh, chẳng lẽ sợ xung đột, không đánh lại trang viên Khương gia? Thế nhưng trang viên Khương gia bị thổ phỉ vây công một trận cũng chết không ít.”
Bạch Tuyết Lam cả cười, lãnh đạm nói: “Người xưa có câu ‘cường long bất áp địa đầu xà’ là vì địa đầu xà khi ở trên địa bàn của mình vẫn luôn có chút thế lực. Em cho rằng lão phu nhân cắn răng dùng rất nhiều tiền để mời thủ lĩnh Từ về làm thần dữ cửa chỉ để treo lên dọa người bên ngoài à?”
(Cường long bất áp địa đầu xà: Rồng có mạnh đến đâu cũng khó mà địch lại được lũ rắn độc. Nghĩa bóng là người có mạnh đến đâu cũng khó mà chèn ép được đám cường hào ác bá, bọn đầu sỏ ở trên địa bàn của chúng)
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Tuyên Bạch vừa nói vừa rời khỏi tiện viện, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy thủ lĩnh Từ dẫn ba bốn mươi người đàn ông cầm binh khí đi ra khỏi khu vực dưới chân tường.
Thấy bọn họ, thủ lĩnh Từ dừng lại, chào hỏi.
Bạch Tuyết Lam cười hỏi: “Thường thì càng đánh, người dưới tay càng ít. Anh thì lạ thật, càng đánh càng nhiều thuộc hạ.”
Thủ lĩnh Từ nói: “Bạch thập tam thiếu gia nói đùa rồi. Bị thổ phỉ tấn công một lần, lão phu nhân có thể không kinh hãi à? Bà ấy dùng số tiền lớn, bảo tôi đi khắp nơi mời chào thanh niên khỏe mạnh, đưa bọn họ đến đây để bảo vệ chu toàn hơn. Những người này đều là người mới tới trong vài hôm nay, mà trùng hợp lắm nhé, hơn nửa số người đều đã từng ăn cơm lính, cũng biết bắn súng, không cần tôi đau đầu dạy dỗ.”
Lúc này Tuyên Hoài Phong mới hiểu mình chỉ biết làm con mọt sách, Bạch Tuyết Lam lại quét mắt bốn phương, tai nghe tám hướng.
Nếu không biết sâu cạn mà tùy tiện xung đột với đám người này của Khương gia, ở trên địa bàn của người khác, lấy ít địch đông thì chẳng phải là cố đấm ăn xôi mà chịu thua thiệt hay sao?
Tuy nói dựa vào thân phận của Bạch Tuyết Lam, trang viên Khương gia không dám giết hắn, nhưng nếu bị bắt, bị đưa đến chỗ Bạch lão gia tử để hỏi tội, Bạch Tuyết Lam cũng khó mà giải quyết.
Nghe những lời của thủ lĩnh Từ, Bạch Tuyết Lam chỉ cười, sau đó dẫn đám người Tuyên Hoài Phong rời đi.
Trở về viện được thu xếp nghỉ ngơi, Tôn phó quan được hai hộ binh đỡ đến phòng Đới Vân để chữa trị. Tuyên Hoài Phong không an tâm bèn đi theo xem, thấy đa phần là ngoại thương bên ngoài da thịt, mặc dù trầy da sứt thịt, gẫy vài đoạn xương, trông thì dữ tợn, song chỉ cần nội tạng không ảnh hưởng gì thì nhìn chung có thể chữa khỏi.
Thấy vậy, Tuyên Hoài Phong mới an tâm, dặn người chăm sóc cực kỳ cẩn thận mới ngáp ngắn ngáp dài trở về chỗ ở.——————————- Phi Vũ: Cảm giác của bạn Vũ khi làm chương này là “bực nhưng chả làm gì được”. =”=
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT