Nghe tiếng, Tuyên Hoài Phong vội vàng cất giọng đáp: “Có. Cậu chờ một lát, tôi ra mở cửa cho cậu đây.”
Định đứng dậy.
Bạch Tuyết Lam kề cận thân mật với y trên giường đang rất thoải mái, bỗng nhiên bị quấy rầy nên trong lòng vô cùng bực bội, thấy Tuyên Hoài Phong cử động thì lập tức thu cánh tay lại.
Tuyên Hoài Phong không đề phòng nên ngã về sau, ngã vào trong lòng Bạch Tuyết Lam, quay đầu nhìn lại, gương mặt Bạch Tuyết Lam đang cau có vẻ bực tức lắm.
Tuyên Hoài Phong đoán được cái lòng dạ nhỏ mọn của hắn, y vươn tay, không khách khí mà nhéo mặt hắn một cái, cười nói: “Anh còn cáu kỉnh nữa hả? Anh nhìn sắc trời bên ngoài xem, giờ là bao nhiêu giờ? Lại nghĩ thêm chút nữa nào. Hôm nay anh trở về, khắp trang viên Khương gia là cảnh tượng gì? Cho anh thanh tĩnh mấy tiếng đã là nể mặt anh lắm rồi, chẳng lẽ vẫn chưa thỏa mãn sao?”
Bạch Tuyết Lam nghe y nói lời này thì suy nghĩ một lúc bèn cười lên, bắt bẻ: “Anh bất mãn với người ta à? Anh đây là bất mãn với em. Bất kể ai tùy tiện nói câu gì, em cũng có thể không chút do dự hủy bỏ thời gian romantic của chúng ta.”
Thuận tay cầm lấy ngón tay Tuyên Hoài Phong đưa đến bên môi.
Tuyên Hoài Phong nghĩ đến Tôn phó quan đang ở bên ngoài, tên này cực kỳ lanh lợi thông minh, nếu mình cùng Bạch Tuyết Lam kỳ kèo hồi lâu, không biết hắn sẽ tưởng tượng cảnh trong phòng thành thế nào. Bởi vậy, không đợi đến khi Bạch Tuyết Lam in dấu môi lên ngón tay, y liền rút trở lại, tiện tay rút hai bộ quần áo ném lên giường, nói: “Mau mặc vào.”
Bản thân cũng ra phía sau tìm quần áo thay, sau đó mới ra ngoài mở cửa.
Mở cửa ra, thấy Tôn phó quan, Tuyên hoài Phong nói: “Ngại quá, tổng trưởng mệt, hồi nãy mới ngủ bù.”
Tôn phó quan cười nói: “Tổng trưởng ngủ bù, cậu xin lỗi tôi làm gì chứ?”
Vấn đề này, Tuyên Hoài Phong thực sự không thể trả lời được, đành phải khẽ mỉm cười.
Lúc này Bạch Tuyết Lam ở bên trong đã mặc xong quần áo, đang ngồi ở mép giường xỏ nốt chiếc bốt ống cao bằng da, hỏi: “Đứng cạnh cửa làm gì? Tôn Tự An, cậu vào đây, tôi có lời muốn hỏi cậu.”
Bình thường hắn đều gọi Tôn phó quan, hôm nay bỗng nhiên gọi cả họ lẫn tên, dường như là có một phần muốn hỏi tội.
Tuyên Hoài Phong còn đang nghi ngờ, Tôn phó quan đã đáp một tiếng, tiến vào trong.
Đến trước mặt Bạch Tuyết Lam, dùng sức làm động tác chào với hắn, giọng nói vang vang mạnh mẽ: “Tổng trưởng, tôi tự biết mình phạm lỗi. Nếu tổng trưởng muốn phạt thì cắt tiền lương cũng được, quất roi cũng được, Tự An không dám trốn. Thế nhưng hiện tại phải báo cáo một câu với Tổng trưởng trước, trang viên Khương gia đã chuẩn bị xong tiệc rượu, mọi người đã đến đông đủ, chỉ chờ tổng trưởng đại giá thôi. Hay là trước tiên tổng trưởng cứ nể mặt đi tới đó trước? Chờ tổng trưởng ăn no rồi, Tự An tự tới lĩnh phạt là được.”
(Đại giá: một cách nói trang trọng của đến, ghé thăm.)
Bạch Tuyết Lam cười nhạt hỏi: “Cậu đúng là không bao giờ nóng vội nhỉ. Đúng là một tên thông minh, tôi muốn cậu chăm sóc Hoài Phong cho kỹ, tại sao cậu ấy lại ở trên cổng thành đón đạn, còn bản thân cậu lại tự nấp trong hầm tránh đạn hả.”
Lúc này Tuyên Hoài Phong mới biết hóa ra là vì chuyện này, vội vàng nói: “Đừng trách lầm Tôn phó quan, chính em yêu cầu đến cổng thành mà. Cậu ấy đã khuyên can hết lời rồi, chẳng qua em không nghe thôi.”
Bạch Tuyết Lam liếc nhìn y một cái: “Anh dạy dỗ cấp dưới mà em cũng muốn nhúng tay vào à?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em cũng không muốn nhúng tay. Có điều hồi nãy anh đã nghe rồi đấy, người của trang viên Khương gia đều đang chờ anh, anh còn chưa đi, người ta không biết anh bận dạy dỗ cấp dưới, họ sẽ nghĩ là anh đang cố ý làm cao đấy.”
Bạch Tuyết Lam hừ nhẹ nói: “Làm cao thì làm cao, bộ anh không làm cao nổi à?”
Hiện tại sống chung cùng Bạch Tuyết Lam, Tuyên Hoài Phong đã sớm tổng kết ra một vài quy luật.
Phàm là Bạch Tuyết Lam bày cái giá tổng trưởng ra, luận về miệng lưỡi thì y tuyệt đối không so được. Vào thời điểm này, nhất định phải chọn sách lược đi đường vòng.
Tuyên Hoài Phong bèn mỉm cười nói: “Bạch thập tam thiếu gia muốn làm cao, đương nhiên đâu có ai dám không phục. Nhưng mà cơm thì kiểu gì cũng phải ăn. Kể cả anh không đói, nhưng em bị dày vò cả ngày, đến giờ vẫn chưa được giọt nước nào vào bụng, đói cực kỳ. Mời ngài dời bước ngọc, coi như là vì tôi đi.”
Vừa nói vừa đưa một tay kéo Bạch Tuyết Lam đang ngồi bên mép giường đứng dậy.
Bạch Tuyết Lam vừa nghe y đang cực kỳ đói bụng đã giao động, bị y kéo một cái cũng chỉ ngoan ngoãn theo y đi ra ngoài, còn không quên quay đầu lườm cảnh cáo Tôn phó quan một cái.
Tuyên Hoài Phong vỗ vai hắn: “Xin mời, xin mời. Chờ ăn cơm tối về, bọn em sẽ giải thích cẩn thận những chuyện đã xảy ra sáng nay cho anh. Tôn phó quan, tiệc rượu tổ chức ở đâu, nhờ cậu dẫn đường nhé.”
Tôn phó quan bước ra khỏi phòng, dẫn đường, Tuyên Bạch hai người đi theo phía sau.
Từ chỗ cầu thang xuống lầu, xa xa nhìn thấy một đám hộ binh đứng dưới chân tường.
Tống Nhâm khua chân múa tay trước đám hộ binh đứng đối diện, nói đến nỗi phun cả nước miếng: “Tám chín trăm mét đấy, tôi không nói láo đâu, thật sự là tầm tám chín trăm mét đấy. Tuyên phó quan cầm khẩu súng Mỹ kia, tiện tay bắn một phát, tên tiểu tạp chủng đứng cạnh khẩu pháo bên kia núi lập tức gục!”
“Tám chín trăm mét, vậy có xa lắm không nhỉ?”
“Chẳng phải các cậu đuổi đám thổ phỉ ở khu rừng bên kia ra ngoài à? Tính từ chỗ đó rồi chạy đến trước cửa trang viên Khương gia, đấy, xa như vậy đấy!”
Mấy gã hộ binh này đều là người tối qua theo Bạch Tuyết Lam ra ngoài, nghe vậy cũng sợ hãi cảm thán: “Ôi mẹ tôi ơi, thần kỳ như vậy thật đó hả?”
“Thần kỳ như thế đấy! Không phải Tống Nhâm tôi nói điên nói khùng đâu, kỹ thuật bắn súng này ấy mà, kể cả Bạch tư lệnh có ở đây cũng không đọ được.”
Một hộ binh trẻ tuổi kích động nói: “Đội trưởng, Tuyên phó quan lợi hại như vậy, sau này chúng ta đánh giặc sẽ không cần lo rồi. Cách xa như vậy, ngài ấy có thể học theo Quan lão gia lấy một địch vạn rồi.”
Đang nói hứng khởi, bỗng nhiên sau ót bị đập mạnh, là bị người ta dùng sức đánh từ phía sau.
Hộ binh nọ chợt nhảy ngược lại, đang định chửi người, nhưng phát hiện gương mặt nặng nề trầm trầm của Bạch Tuyết Lam đang đứng đối diện, phía sau còn có Tuyên Hoài Phong cùng Tôn phó quan, hắn nhất thời không dám chửi, lúng túng kêu một tiếng: “Tổng trưởng.”
Bạch Tuyết Lam đen mặt nói: “Nhìn chút tiền đồ nho nhỏ của cậu xem! Đàn ông sức dài vai rộng, phóng ngựa xuất binh, không dựa vào bản thân mà tiến lên lại đi trông cậy người khác lấy một địch vạn. Tuyên phó quan là ai? Là chuyên viên bắn súng hộ cậu à? Đó là người của lão tử nghe chưa! Đồ hỗn trướng! Chỉ bằng vào cái bộ dạng này của cậu mà cũng dám mong nhớ đến cậu ấy à? Cậu có biết kẻ dám mơ tưởng đến Tuyên phó quan đều có kết quả thế nào không? Triển Lộ Chiêu của quân Quảng Đông, cậu biết không?”
Tuyên Hoài Phong nghe vậy thì lấy làm xấu hổ lúng túng, thấy Bạch Tuyết Lam càng nói càng quái gở bèn vội vàng vỗ nhẹ một cái sau lưng hắn.
Lúc này Bạch Tuyết Lam mới dừng lại, vung tay lên, kêu hộ binh kia lui ra.
Mấy gã hộ binh chung quanh đã sớm rụt đầu rụt cổ, sợ bị vạ lây, thấy tổng trưởng vẫy tay thì vội vàng giải tán. Tống Nhâm cũng muốn đi lại bị Bạch Tuyết Lam hét ra lệnh một tiếng, chẳng thể làm gì khác hơn là chột dạ đứng lại.
Bạch Tuyết Lam không nói năng gì, nhấc chân đạp thẳng lên đầu gối Tống Nhâm.
Tống Nhâm bị hắn đạp phải lùi về mấy bước, lại không dám lùi xa, xoa xoa đầu gối, ngượng ngùng cười cười lê bước về.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Bản thân bất tài, dựa vào tài bắn súng thần kỳ của Tuyên phó quan mà nhặt được cái mạng quèn từ chỗ chết về. Vẻ vang lắm phải không?”
Tống Nhâm lắc đầu nói: “Không phải, không phải.”
Nhìn Tuyên Hoài Phong một cái, lại nhịn không được mà nói: “Tổng trưởng, Tuyên phó quan và chúng ta cũng coi như là phe mình rồi. Nói thực, phe mình có một tay súng thần như thế thì quả rất vẻ vang đấy.”
Bạch Tuyết Lam nhìn hắn tươi cười mà bực cả mình, giơ tay đập lên trán hắn một cái.
Tống Nhâm bưng trán, đau đến nhăn cả mặt nhưng vẫn cười hì hì, dáng vẻ hơi tức cười.
Bạch Tuyết Lam còn muốn động thủ, Tuyên Hoài Phong ngăn hắn lại: “Được rồi, làm gì vậy? Phạt người này lại đánh người nọ nữa. Kỹ thuật bắn súng của em không tồi, anh cũng có bị sao đâu, tại sao anh cứ khó chịu mãi vậy nhỉ? Sớm biết thế thì ban đầu anh đừng có dạy em làm gì cả.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Em vẫn không hiểu sao? Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Nếu em không biết bắn súng, sẽ không có ai trông mong em xông vào rừng súng mưa đạn. Bây giờ biết kỹ thuật bắn của em tốt thì sẽ thành câu chuyện khác đấy.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Mệt anh suy nghĩ nhiều như vậy, sao anh không nghĩ em biết bắn súng thì có thể tự bảo vệ mình, là chuyện tốt? Trong lòng em luôn nghĩ, em học được kỹ thuật bắn súng như vậy là có công lao của anh trong đó. Hiện tại đừng đề cập đến vấn đề này nữa, đi thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT