Đoàn người của Tuyên Bạch đạp trên nền tuyết trắng tiến về phía trước. Cũng trong thời khắc này, tại thủ đô, tuy tuyết lớn không rơi nhưng đã có chút rùng mình ớn lạnh. Trong cái không khí lạnh lẽo này, những người ăn mày quần áo lam lũ trên đường lớn đương nhiên đáng thương, thế nhưng những kẻ giàu có chưa chắc đã được hưởng phúc.

Tỷ như vị Niên xử trưởng đã hết thời kia, hắn nhậm chức ở hải quan đã mò được không ít thứ tốt, ăn mặc không lo, song bàn về đau khổ thì người ngoài cũng chẳng thể nào so được.

Hiện tại, vị phu nhân quật cường ở nhà kia cuối cùng đã hoàn toàn thành ngươi dưng nước lã với hắn, cho nên hắn ở nhà thực sự không chịu đựng nổi. Mười ngày thì hết tám chín ngày ở lại trong công quán nhỏ của Lục Phù Dung, nếu muốn thay quần áo cũng chỉ bảo tài xế về nhà lấy.

Hôm đó, Lục Phù Dung ra ngoài xong trở về, chưa tới cửa phòng đã thấy mùi thơm ngòn ngọt mơ hồ bay vào mũi.

Cô hơi ngẩn ra, đi tới trước cửa vén rèm lên, trong nhà ấm áp hơn bên ngoài, mùi thơm kỳ dị cùng hơi ấm lập tức vọt tới trước mặt.

Tuy là ban ngày nhưng tất cả cửa sổ trong phòng đều kéo rèm che kín mít, một sợi dây điện từ trần nhà rủ xuống, chiếc đèn điện nhỏ treo lắc lư phát ra ánh sáng màu vàng.

Ở trong căn phòng này, người ta thực sự không thể phân biệt ngày đêm.

Niên Lượng Phú nằm trên chiếc giường lớn bằng đồng, tay cầm tẩu thuốc phiện hút thuốc, thấy cô trở lại chỉ đơn thuần hỏi: “Em về rồi à? Thuốc này khó đốt quá, em đốt giúp anh đi.”

Vừa nói vừa đưa tẩu thuốc phiện về phía cô.

Lục Phù Dung đi tới, cầm lấy tẩu thuốc phiện nhưng không đốt, tiện tay vất xuống đất. Xoảng một tiếng, âm thanh làm cho Niên Lượng Phú hoảng sợ ngồi bật dậy trên giường, vung tay hỏi: “Bị gió độc thổi trúng đấy à?”

Gương mặt Lục Phù Dung ngậm sương, hỏi hắn: “Anh đúng là vô tích sự, ngày nào cũng ru rú trong phòng chẳng làm nên cái trò trống gì cả mà tôi còn chưa tính toán thì thôi, vẫn phục vụ anh như ông lớn. Vậy tại sao anh lại hút nha phiến nữa? Bộ dạng anh thế này là không muốn hợp tác hả?”

Niên Lượng Phú nói: “Bây giờ anh ngoan ngoãn ở nhà, trừ xem báo, nghe máy hát ra còn làm được gì nữa? Hút nha phiến chẳng qua là gϊếŧ thời gian thôi. Ngay đến ma túy anh còn hút rồi thì còn sợ hút nha phiến nữa chắc? Nếu em sợ phải dùng tiền để mua nha phiến, vậy anh tuyệt đối sẽ không làm khó em. Tiền anh dành giụm được kiểu gì cũng đủ để mua một thời gian.”

Lục Phù Dung nói: “Em đề cập tiền bạc với anh à? Em đây là thấy chỗ dựa của mình giờ cứ sa sút tinh thần thế này, cho nên lòng em tan nát hết cả rồi.”

Vừa nói vừa đặt mông ngồi xuống mép giường, cúi đầu thút thít.

Niên Lượng Phú thở dài một tiếng, vỗ bả vai cô: “Em buồn bã, muốn trút giận lên anh thì cứ trút đi. Chỉ thương cho anh, trong lòng anh cũng đầy sầu muộn nhưng anh biết tìm ai để khóc? Hang ổ quân Quảng Đông bị họ Bạch triệt, đường sống của chúng ta cũng bị đứt đoạn. Em nhìn trong ngăn kéo kia xem, hàng tích trữ lúc trước ngày càng ít. Hôm nay anh lên cơn nghiện cũng đâu có dám dùng, chỉ hút có chút xíu, cơ mà kiểu gì chẳng đến lúc dùng hết. Cái thòng lọng trên cổ chúng ta ngày một thít chặt hơn. Nếu đã như vậy rồi thì anh quan tâm làm gì nữa? Cứ sống cho vui vẻ suиɠ sướиɠ là được.”

Lục Phù Dung rút chiếc khăn lụa dưới nách ra, lau nước mắt trên mặt nói: “Chẳng lẽ em không biết hàng tích trữ sắp dùng hết sao? Nhưng anh cứ núp trong phòng hút nha phiến thì tác dụng gì? Chẳng lẽ đến lúc dùng hết thuốc rồi sẽ hết nghiện à? Chính anh cũng hiểu mùi vị khi cơn nghiện đến mà không có thuốc hút là như thế nào mà.”

Niên Lượng Phú run run, cắn răng nói: “Cho dù chết, anh cũng sẽ không chịu thứ đau khổ đó đâu. Cho nên em xem, nha phiến thực sự có chút tác dụng, sau này đứt nguồn cung, thèm quá thì anh dùng nha phiến pha chung với bầu nước, ngửa cổ uống một hớp cũng coi như suиɠ sướиɠ. Em cũng đừng chịu khổ, cứ theo anh đi. Đã nói sẽ chết cùng ngày cùng tháng mà. Đó là lời thề của chúng ta.”

Lục Phù Dung giận không chỗ trút bèn đánh Niên Lượng Phú, la ầm lên: “Anh đúng là có tiền đồ nhỉ! Mắt thấy không sống nổi nữa thì chẳng thèm nghĩ biện pháp gì, ngược lại còn dạy em phải chết như thế nào! Em đúng là mù nên mới dây vào anh!”

Niên Lượng Phú cũng nổi giận, ngửa cổ nói: “Mắt cô mù? Chưa chắc đâu. Thằng mắt mù là tôi đây này! Tôi vốn là một quan viên trong sạch thuộc chính phủ, sao lại đi hít cái thứ ma túy ác quỷ này? Nếu ma túy bình thường, có tiền là mua được thì thôi, nhưng tại sao lại là ma túy chỉ có quân Quảng Đông mới chế ra được? Tính mạng của tôi rốt cuộc đã trao vào tay ai? Tôi một lòng một dạ yêu cô, cơ mà quay đầu lại đã chết ở trên tay cô rồi!”

Những lời lên án này đâm thẳng vào tim Lục Phù Dung.

Cuối cùng, cô chẳng còn phân biệt được gì nữa.

Ngây người giây lát rồi bỗng nhiên khóc ré lên: “Là tôi tạo nghiệt! Là tôi nợ anh! Bây giờ chúng ta sẽ thanh toán món nợ này ngay lập tức!”

Cô vọt tới trước bàn trang điểm, kéo ngăn kéo ra.

Đồ đạc nhỏ đựng bên trong chiếc ngăn kéo rơi đầy đất. Niên Lượng Phú thấy cô ngồi quỳ dưới đất như phụ nữ nông thôn, chỉ quan tâm đến việc lục lọi lung tung trong số đồ đạc kia. Hắn vốn chỉ cười nhạt, sau đó thấy cô tìm được một cây kéo mới thay đổi sắc mặt, vội vàng xuống giường ngăn Lục Phù Dung lại: “Làm gì thế? Em đang định làm gì thế hả?”

Lục Phù Dung khóc đỏ mắt. “Tôi có lỗi với anh, tôi dùng mạng đền cho anh! Để xem anh còn nói được gì nữa?”

Vừa nói vừa định đâm kéo lên người.

Niên Lượng Phú vội vàng đoạt cây kéo lại, thấy cô khóc như hoa lê ngậm mưa, kết quả bị sự trẻ trung xinh đẹp kia nắm lấy, nghĩ đến ân ái trước kia thì lòng lại mềm xuống, còn nghĩ: Mình bị vây trong địa ngục ma túy đó, chẳng lẽ cô ấy lại không?

Khổ sở như vậy, hai người ở bên nhau còn có kẻ bầu bạn.

Nếu thật sự ép chết người phụ nữ này sẽ chỉ còn lại mình hắn cô đơn lẻ bóng, từ từ chịu đựng sự đau khổ sau khi hàng tích trữ được đã dùng hết, há chẳng phải càng đau khổ hơn sao.

Vì vậy, hắn ngược lại cảm thấy hối hận khi nãy mình kích động mà thốt ra những lời đó, nói với Lục Phù Dung: “Phu nhân à, giờ trên đời này còn ai đồng bệnh tương liên hơn chúng ta nữa đâu. Mấy vở kịch em hát luôn nói tình yêu ở trên tất cả, sống chết không phai, si tình không đổi. Em nhìn anh xem, chẳng phải anh đã làm được hay sao? Vì em, anh tự nguyện hút ma túy. Vì em, anh tình nguyện hi sinh. Anh đối xử với em như vậy còn chưa đủ sao? Chúng ta là một đôi uyên ương số khổ, tội gì làm ầm làm ĩ rạn nứt tình cảm! Mụ vợ không ra gì của anh khiến đứa trẻ đang yên đang lành lại mất đi, anh thành kẻ đáng thương sắp tuyệt hậu rồi! Thời điểm đại nạn ập đến mà anh với em lại chia lìa, vậy trên đường đến hoàng tuyền còn chẳng có lấy một người đồng hành nữa!”

Hắn càng nói càng kích động, nghĩ đến bản thân mình đường đường là một xử trưởng tiền đồ sáng lạn ở hải quan mà giờ lại lưu lạc đến bước đường này… đúng là việc bất hạnh nhất trên đời. Vừa dứt câu cuối cùng bèn không kiềm được nước mắt.

Nước mắt đã rơi, vậy thì cứ khóc thành tiếng đi thôi.

Ban đầu còn kiềm chế, sau đó hắn chẳng thèm nức nở nữa, cuối cùng ôm lấy Lục Phù Dung than vãn khóc lớn.

Lục Phù Dung trước đó nghe hắn gọi một tiếng “phu nhân” thì tim đã run lên, tiếp theo lại nghe hắn vừa nói những lời này vừa khóc đến đáng thương nên bản thân ngược lại không tiện khóc, đưa chiếc khăn lụa lau nước mắt cho hắn, khẽ nói: “Lau chút đi. Dẫu sao anh vẫn phải nghĩ cách, chẳng lẽ chỉ có thể ngồi chờ chết?”

Niên Lượng Phú nghẹn ngào nói: “Nếu anh nghĩ ra cách thì còn cần núp trong phòng hút nha phiến à?”

Lục Phù Dung nói: “Em nghe tin tức bên ngoài nói trong trận đại họa kia, số quân Quảng Đông bị gϊếŧ không có Tuyên Hoài Mân. Nếu hắn may mắn thoát được một mạng, chúng ta tìm được hắn là có đường sống rồi. Chắc chắn hắn sẽ biết làm thế nào lấy được loại ma túy đặc biệt này.”

Niên Lượng Phú đáp: “Còn cần em nhắc nhở? Anh bằng lòng tiêu nhiều tiền để tìm nó về, nhưng đi đâu tìm? Nhờ bao nhiêu người rồi mà một chút tin tức cũng không có. Quá nửa khả năng là nó chết rồi. Em không biết gì về đống đại bác hay thuốc nổ kia đâu, con người mà đụng trúng mấy thứ đó thì hài cốt cũng chẳng còn.”

Lục Phù Dung yên lặng giây lát, giọng chìm xuống: “Nói vậy thì… đến khi hút hết đồ trong nhà rồi thì chúng ta hết sạch đường sống hay sao?”

Niên Lượng Phú chán nản gật đầu, còn nói: “Chết thì chết thôi. Còn sống cũng sẽ bị người ta chà đạp. Bây giờ đừng bàn đến vấn đề làm việc ở hải quan nữa, đến một chức nhân viên văn phòng quèn anh còn không làm được. Đi đến đâu cũng phải xem sắc mặt, bị người ta châm biếm, chẳng việc gì thuận lợi. Kiếp này của anh bị họ Tuyên kia hủy hoại rồi.”

Lục Phù Dung hỏi: “Sao tự nhiên lại nói như vậy?”

Niên Lượng Phú thống hận hừ một tiếng. “Từ lúc Tuyên Hoài Phong thành hồng nhân ở cục hải quan, anh liền chưa có ngày nào được thoải mái. Là nó đã chôn vùi anh. Nếu không tại nó, sao anh lại bị mất chức? Việc Bạch Tuyết Lam đối phó với quân Quảng Đông chắc chắn có phần nó xúi bẩy. Tuyên Hoài Phong coi quân Quảng Đông là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Chúng phá hủy quân Quảng Đông cũng là hủy nguồn hàng hóa của chúng ta, hủy hoại tính mạng chúng ta. Em nói xem, đó chẳng phải là kẻ mà dù chúng ta trở thành quỷ vẫn phải tìm tới hay sao?”

Trong lòng Lục Phù Dung vốn đã có một ý định, nghe Niên Lượng Phú nói ra những lời này lại nuốt trở về. Đang lặng lẽ suy nghĩ xem nên nói gì, song đầu óc đột nhiên như keo dán, tay chân thoát sức, không kiềm được bèn ngáp một cái.

Cô biết mình đã lên cơn nghiện, đứng dậy lấy gói nhỏ giấu trong ngăn kéo, mở ra nhìn một cái. Thứ bột trắng quý giá liên quan đến tính mạng này gom lại chỉ được bằng đầu ngón cái, có dùng tiết kiệm hơn cũng chỉ qua được một hai ngày.

Cô lấy một tấm giấy bạc ra, dùng ngón tay gẩy một ít rải lên giấy bạc. Châm lửa, đang định đưa xuống dưới giấy bạc thì chợt thấy đôi mắt Niên Lượng Phú nhìn lom lom thứ bột trắng trên đó.

Lục Phù Dung thoáng do dự, thở dài một cái, đổ số ma túy trên giấy bạc về bọc giấy. “Chỉ còn dư lại chút này, nếu tiết kiệm một chút, khi anh lên cơn nghiện thì vẫn cố được vài ngày.”

Niên Lượng Phú nhìn túi giấy chằm chằm, miệng nói: “Đâu thể làm như thế được. Chúng ta có hai người, chỗ đó chỉ đủ cho một người dùng một ngày. Tới ngày mốt kiểu gì chẳng phải ăn hương ăn đất.”

Lục Phù Dung thầm nghĩ: Bọn đàn ông đều là những tên độc ác chuyên nịnh bợ lấy lòng, hiện tại hắn còn có thể nói ra những lời này, không cướp phần của mình, chứng tỏ hắn cũng có tình cảm với mình.

Một cô gái hát hí khúc tối ngày được người đưa người đón luôn không có tư cách đòi hỏi quá nhiều.

Trong lòng trăm mối tơ vò, tâm đầy cảm khái, song vẫn không chống cự nổi cơn nghiện ma túy ập đến. Cô vội vã hơ giấy bạc, tham lam ngửi thứ sương mù tản ra từ đó.

Thế nhưng liều lượng bây giờ không đủ, không thể suиɠ sướиɠ mất hồn như ngày trước, chẳng qua chỉ miễn cưỡng dùng cho có, tránh cho lúc cơn nghiện nổi lên phải chịu đau đớn khổ sở.

Mới vừa dùng xong, Niên Lượng Phù liền sán lại gần, Lục Phù Dung chẳng có tâm trạng nên đẩy hắn qua một bên, dựa vào thành giường miễn cưỡng nói: “Anh đừng làm phiền em, để em nghỉ một chút. Chờ em nghỉ xong rồi còn có việc phải ra ngoài nữa.”

Niên Lượng Phú nói: “Chúng ta sắp toi đời rồi, còn ra ngoài làm gì? Sướng được bao nhiêu thì cố mà sướng đi.”

Lục Phù Dung nói: “Anh lớn tuổi hơn em nhiều lắm, anh sống đủ rồi chứ em thì chưa.”

Không được làm “chuyện tốt”, Niên Lượng Phú lại không hề kỳ kèo, nhặt tẩu thuốc phiện Lục Phù Dung vừa gạt xuống lên, nằm lại trên giường đốt nha phiến.

Lục Phù Dung nhắm hai mắt nghỉ ngơi một hồi, tinh thần khôi phục chút ít, đứng lên, đến trước bàn trang điểm.

Cô cố tình thoa phấn thật nhạt, son môi cũng chọn màu nhạt nhất, thay một bộ váy bằng vải thô, nhìn vào gương xem thử thì hết sức tao nhã.

Cô kêu bà hầu gái già đến, sai bà ra ngoài gọi một chiếc xe kéo về.

Chẳng bao lâu sau, người hầu gái già tiến vào báo: Xe kéo đang chờ ngoài cửa.

———————————–Phi Vũ: Chương này có vài cái để nói

1 – Phụ nữ đúng là sinh vật dễ thù mà cũng dễ tha thứ, dễ mủi lòng. Với một tên khốn nạn như Niên Lượng Phú mà Lục Phù Dung cũng tìm ra cái để tha thứ, nghĩ là hắn yêu mình.

2 – Thằng cha Phú đúng là thằng rác rưởi. Năm xưa thấy Hoài Phong bị chèn ép đủ đường (lúc hai anh chưa xác nhận tình cảm), nhưng được cái chức cao ở Hải quan thì bám chân người ta leo lên. Có ra mặt được hộ anh tôi lần nào không? Tự đâm đầu vào chỗ chết xong thù ngược, bảo người ta hại mình.

3 – Chi tiết làm mình chú ý nhất, cũng đau lòng nhất là Đại Vân mất đứa con rồi. TT^TT Không biết mình có ác quá không, nhưng mình nghĩ đó cũng là một sự may mắn nếu sau này chị có đi thêm bước nữa. Hi vọng chị bỏ quách thằng rác rưởi này đi. Em thấy anh Phi cũng được lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play