Linh hồn ẩn hiện dưới ánh trăng đặt tay lên vai Sở Hiêu Trần, giống như mèo con dựa vào lồng ngực hắn, bá đạo chiếm giữ môi hắn.
Trong lúc hôn, linh hồn đó mềm mại mơ hồ nói: "Sơ Sơ, Sơ Sơ, có nhớ em không?"
Sở Hiêu Trần nhẹ nhàng từ từ ôm lấy bé quỷ nhỏ nghịch ngợm trước mặt, như là đang xác nhận xem có phải là Tạ Linh Dụ không.
Nhiệt độ lạnh băng truyền đến lòng bàn tay, nỗi bất an đang dâng lên của Sở Hiêu Trần mới dần chìm xuống.
Quyền chủ đạo của khế ước lúc này phát huy được tác dụng lớn nhất.
Từ lúc Sở Hiêu Trần lập khế ước để giữ lại một sợi tàn hồn của Tạ Linh Dụ, mối quan hệ của họ đảo ngược hoàn toàn.
Bây giờ Sở Hiêu Trần mới là "chủ nhân" thực sự.
Sở Hiêu Trần dùng khế ước trói Tạ Linh Dụ lại, một sợi dây thừng bằng linh lực bỗng hiện ra trói hai tay anh lại, sau đó bị Sở Hiêu Trần nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tạ Linh Dụ ở trạng thái linh hồn có thể cảm nhận rõ cảm xúc của Sở Hiêu Trần đang dao động nhiều hơn bình thường.
"Sơ Sơ, đừng trói em như vậy, được không?" Tạ Linh Dụ thấy thế, nịnh nọt dụi trán mình vào hõm vai Sở Hiêu Trần, muốn hắn thả anh ra.
Anh thật sự không quen bị người khác trói tay, hơn nữa bây giờ anh còn là một linh hồn...
Mấy ngày nay anh quen sống tự do trôi nổi, bất chợt bị trói lại, trong lòng cứ cảm thấy nguy hiểm không giải thích được.
"Không được." Sở Hiêu Trần thoải mái hôn bé quỷ nhỏ trước mặt mình, sau đó rất hưởng thụ mà xoa xoa mái tóc mềm mại của anh.
Tạ Linh Dụ để mặc cho hắn ôm hôn, kết quả lại bị từ chối.
"Vậy anh nói xem, như nào mới được đây?" Tạ Linh Dụ ngẩng đầu nhìn Sở Hiêu Trần, cắn một cái lên cằm hắn.
"Như nào cũng không được." Sở Hiêu Trần sờ cái cằm bị cắn của mình, sau đó lại tạo thêm một sợi dây thừng trói hai chân của bé quỷ Tạ Linh Dụ vào với nhau.
Sợi dây kia cứ như thật vậy, Tạ Linh Dụ cảm thấy toàn thân cứng đờ, không bay được.
Anh thử bay lên, đúng như dự đoán không bay được, lại còn bị Sở Hiêu Trần nắm eo.
"Đừng mà! Sơ Sơ! Nhột lắm..." Tạ Linh Dụ vừa cười vừa quậy loạn trong lòng Sở Hiêu Trần. Cũng không phải là nhột, còn có cảm giác nóng rực kỳ lạ truyền đến từ tay Sở Hiêu Trần.
"Vậy sao?" Sở Hiêu Trần hôn lên ngăn không cho Tạ Linh Dụ nói nữa, lực tay cũng tăng vài phần.
Linh lực cuồn cuộn không ngừng truyền đến qua nụ hôn, Tạ Linh Dụ cảm thấy cơ thể mình ấm lên khá nhiều.
Vong linh trời sinh thích linh khí, anh không tự chủ được quấn lấy Sở Hiêu Trần đòi hôn, nhưng Sở Hiêu Trần lại cố tình không chiều theo ý anh, cứ luôn hôn hai cái lại tách ra, để Tạ Linh Dụ đuổi theo hôn khoé môi hắn.
Lặp lại như thế vài lần, Tạ Linh Dụ mới tỉnh táo lại, kiềm chế bản thân không chủ động nữa, tức giận trách Sở Hiêu Trần.
"Giỏi nha, bây giờ anh thật là oai phong nha, em muốn ăn, anh không được từ chối chủ nhân." Quỷ nhỏ lời lẽ nghiêm chính, chỉ là toàn bộ linh hồn đều tin tưởng nằm trên ngực người thanh niên trước mặt, lời nói không một chút thuyết phục.
"Tôi nào dám." Sở Hiêu Trần đáp, hôn lên môi bé quỷ nhỏ tham lam, hôn đến nỗi anh mơ mơ màng màng, mềm nhũn thành một đám mây mềm mại.
Sở Hiêu Trần ôm bé quỷ còn đang mơ màng xuống khỏi cửa sổ, đặt anh nằm trên chiếc giường mềm mại.
Hình bóng của Sở Hiêu Trần bao phủ hoàn toàn Tạ Linh Dụ, nhiệt độ trên người hắn cứ như muốn làm phỏng Tạ Linh Dụ.
Kỳ diệu thật đấy, Tạ Linh Dụ nghĩ thầm, trước kia toàn là anh coi Sơ Sơ thành một khối băng mà ôm, không ngờ bây giờ anh biến thành khối băng để Sơ Sơ ôm cho mát.
"Thì ra trong lòng chủ nhân tôi chỉ là một khối băng thôi." Giọng nói chan chứa ý cười của Sở Hiêu Trần vang lên bên tai Tạ Linh Dụ.
Tạ Linh Dụ kinh ngạc, hai mắt trợn to.
"Anh..." Môi Tạ Linh Dụ hơi hé, nửa ngày cũng chỉ nói được một chữ anh.
"Ừ?" Sở Hiêu Trần mỉm cười hỏi anh, đôi mắt vàng kim trìu mến chuyên chú nhìn Tạ Linh Dụ, cứ như muốn thu toàn bộ linh hồn anh vào trong đó.
Tạ Linh Dụ cũng nhìn chăm chú vào mắt hắn, hình như anh lại mơ màng không rõ, vô thức nói suy nghĩ trong đầu ra: "Sao anh lại biết em đang nghĩ gì?"
Còn chưa nghe thấy câu trả lời, Tạ Linh Dụ đã cảm nhận được đôi môi Sở Hiêu Trần hôn lên nơi khác.
"Thật ngốc mà." Sở Hiêu Trần hôn lên bụng nhỏ của anh, "Những gì chủ nhân biết tôi đều học hết rồi, em quên rồi sao?"
Những gì anh biết hắn đều biết? Tạ Linh Dụ cố gắng sắp xếp lại những ký ức mơ hồ từng chút một.
Đúng rồi, anh đã truyền toàn bộ linh lực và cách thi triển pháp thuật của mình cho hắn, giờ hắn có thể hoàn toàn khống chế vong linh của bản thân, thâm chí có thể mê hoặc vong linh toàn tâm toàn ý cống hiến cho mình.
Chuyện đọc suy nghĩ và khống chế linh hồn với vong linh đã ký khế ước mà không để lại dấu vết nào là vô cùng dễ dàng.
Càng nghĩ đầu Tạ Linh Dụ càng rối, tay anh quơ loạn muốn ôm lấy thứ gì đó khiến anh cảm thấy an toàn, lại quên mất hai tay đang bị trói, ngón tay chỉ bắt được cái gối đầu mềm mại.
"Nhớ bé cưng lắm." Sở Hiêu Trần hôn từ bụng lên dần trên hõm vai Tạ Linh Dụ, lưu luyến ở đấy không rời.
Hắn giật mạnh chiếc gối khỏi tay Tạ Linh Dụ, đổi thành tay của mình, đan chặt tay với anh.
"Em không còn là chủ nhân nữa, anh thành chủ nhân rồi.... Anh không thể như thế, em mới là lớn nhất." Tạ Linh Dụ nói hơi lộn xộn, sự mê hoặc do bị khống chế linh hồn lúc này còn chưa tan hết.
"Được rồi, em là chủ nhân." Sở Hiêu Trần nhìn đôi mắt ngập nước của Tạ Linh Dụ, vừa dỗ vừa hôn lên đuôi mắt anh, "Bé cưng à, em là lớn nhất."
"Ừm, em là chủ nhân..." Giọng Tạ Linh Dụ đầy tủi thân.
"Tôi là ai?" Đôi mắt vàng kim của hắn dịu dàng vô cùng.
"Là đồ ngu ngốc." Tạ Linh Dụ đáp, nước mắt sắp rơi đều bị Sở Hiêu Trần hôn sạch, nước mắt của linh hồn không có cảm giác gì, thậm chí còn không phải là nước, chỉ là một làn gió mát.
Ngón tay Sở Hiêu Trần gãi nhẹ trong lòng bàn tay Tạ Linh Dụ, bị anh giữ chặt lại.
Mãi lâu sau Tạ Linh Dụ mới thoát khỏi cảm giác khi bị khống chế linh hồn mang lại.
"Đừng cào, nhột." Anh nói.
"Chủ nhân đã biến thành một bé quỷ rồi sao vẫn còn nhạy cảm thế?" Nghe có vẻ là câu hỏi, nhưng Sở Hiêu Trần lại rất vô lễ đè đè eo của Tạ Linh Dụ.
Tạ Linh Dụ hung dữ trừng hắn, chân không thoải mái mà động đậy vài cái.
"Cởi trói." Hiển nhiên Tạ Linh Dụ đang nói sợi dây thừng bằng linh lực đang trói tay với chân anh.
"Không muốn, cởi ra chủ nhân lại đi mất thì sao?" Sở Hiêu Trần không hề có ý định cởi trói cho Tạ Linh Dụ.
"Lần trước chủ nhân đã bỏ rơi tôi.... Chủ nhân cảm thấy trái tim có thể tùy tiện muốn đưa là đưa sao?" Lần này người tủi thân biến thành Sở Hiêu Trần, "Tôi còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại em nữa, tưởng rằng em đã bỏ rơi tôi mãi mãi rồi."
"Em..." Tạ Linh Dụ không nói lên lời, dù sao chuyện đổi trái tim mình cho Sở Hiêu Trần là do một mình anh tình nguyện.
Cả cuộc đời đều phải đi theo kịch bản, tất cả những bất hạnh hắn phải nhận đều bắt nguồn từ những "nhiệm vụ" lố bịch, điều này khiến Tạ Linh Dụ tức giận vô cùng, khiến anh muốn phá hủy tất cả.
Sơ Sơ của anh là tốt nhất, xứng đáng với những gì tốt nhất.
Nhưng có lẽ, so với việc để Sở Hiêu Trần sống tự do thì việc để Sở Hiêu Trần sống mà không có anh mới là sự trừng phạt tàn khốc nhất.
Tạ Linh Dụ hồn bay phách lạc nghĩ, Sở Hiêu Trần để mặc anh nghĩ lung tung, ánh mắt càng ngày càng sâu.
"Thật sự xin lỗi..." Tạ Linh Dụ nhìn vào mắt Sở Hiêu Trần mà nói.
"Cho nên đừng bỏ rơi tôi." Chủ nhân, tôi không thể không có em.
"Không đâu." Tạ Linh Dụ hứa rất nghiêm túc.
Sợi dây trói trên cổ tay và chân anh biến mất, Tạ Linh Dụ tự do xoay cổ tay, bay xuống cuối giường.
Sở Hiêu Trần cũng quay người ngồi dậy, lười biếng dựa vào đầu giường nhìn Tạ Linh Dụ cuộn thành một quả bóng tròn.
Tạ Linh Dụ ngồi yên như ốc sên hồi lâu mới động đậy, anh bay tới trên người Sở Hiêu Trần, nâng mặt hắn lên, nhỏ giọng nói: "Khi còn nhỏ...."
Mới nói được nửa câu, anh đã ngại không nói tiếp được nữa.
Sở Hiêu Trần dùng ánh mắt chuyên chú và nghiêm túc nhìn anh, được hắn nhìn như vậy, anh cảm thấy mình không có gì phải ngại ngùng.
"Khi còn nhỏ, anh là thần hộ mệnh của em, em rất thích anh. Còn bây giờ, anh là vị thần tình yêu duy nhất của em, thích anh.... em chỉ thích anh thôi." Dù được chuyện vừa rồi cổ vũ, nhưng Tạ Linh Dụ càng nói càng nhỏ, đến cuối gần như không phát ra âm thanh.
May mắn là bây giờ anh chỉ là một linh hồn, sẽ không có mấy cái biểu hiện linh tinh như đỏ mặt.
Thấy vẻ mặt Sở Hiêu Trần vẫn như trước, anh không khỏi cảm thấy hối hận, có phải lời tâm tình của anh sến quá, cho nên Sở Hiêu Trần cho rằng anh đang nói đùa.
Tạ Linh Dụ thất vọng cụp mắt xuống, cố gắng kìm lại nước mắt đang chực trào ra.
Thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình cho người khác thật sự rất khó.
Anh vô thức muốn bay ra xa, muốn rời khỏi nơi khiến anh xấu hổ vô cùng này.
"Đừng khóc." Không biết Sở Hiêu Trần đã ngồi thẳng dậy từ khi nào, giữ chặt eo anh không để anh bay đi, hôn bé quỷ đang cúi đầu khóc không ngừng này.
"Hôm nay em khóc nhiều thật đấy." Sở Hiêu Trần nói, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tạ Linh Dụ khóc như vậy.
Tạ Linh Dụ không muốn đáp lại hắn, hắn liền đặt tay ra sau cổ anh, chạm trán lên trán anh, cộng cảm cùng Tạ Linh Dụ.
Tình yêu mãnh liệt cùng niềm hạnh phúc ngập tràn như sóng thần ập đến, nhấn chìm anh trong đó.
"Tôi nghe thấy rồi." Sở Hiêu Trần nói.
Còn nhiều lời hơn nhưng Sở Hiêu Trần không nói ra, tất cả đều thông qua cộng cảm truyền tới Tạ Linh Dụ.
Chủ nhân, tôi sẽ yêu em đến vĩnh hằng.
Tim Tạ Linh Dụ đập mạnh, Sở Hiêu Trần ngừng cộng cảm, đôi mắt vàng kim thâm sâu nhìn anh, dường như có đoá hoa nở rộ trong đó.
Một lời thề lặng lẽ in sâu trong linh hồn Tạ Linh Dụ.
Tạ Linh Dụ đắm chìm trong đôi mắt Sở Hiêu Trần, một lát sau bỗng hoa mắt chóng mặt ngã vào lòng hắn.
"Có phải bé yêu mệt rồi không? Ngủ đi, tôi ở đây."
Lời của Sở Hiêu Trần cứ như có phép thuật, Tạ Linh Dụ dựa vào ngực hắn thiếp đi.
Sở Hiêu Trần hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại của bé quỷ nhỏ trong lồng ngực.
Linh hồn tiêu tan lại bị xé rách, một phần còn bay về quá khứ, bị thương rất nặng.
Sở Hiêu Trần ôm Tạ Linh Dụ, dùng linh lực dưỡng thương cho linh hồn anh.
Sau khi liên kết lại với Tạ Linh Dụ, hệ thống 233 ngựa không ngừng vó chạy tới chỗ Tạ Linh Dụ ngay trong đêm, cũng không ảnh hưởng đến hoa hướng nhỏ đang ngủ.
Khi đến gần nơi ở của Sở Hiêu Trần, 233 vô thức đi chậm lại
Nó từ một đứa nhỏ chỉ bé bằng bàn tay biến thành dáng vẻ của một đứa nhóc bình thường, nhìn người thanh niên đang nằm trên giường vuốt ve bé quỷ đang ngủ say.
Vừa nãy, khi nó muốn quay về trong cơ thể Tạ Linh Dụ, một lực lượng mãnh mẽ vô hình đã ngăn nó lại.
Đó là tín hiệu khi chủ nhân của vong linh không cho phép nó tiếp xúc vong linh của mình.
Trong căn phòng này chỉ có một vong linh, đó là Tạ Linh Dụ đã biến thành linh hồn.
233 vẫn luôn cố gắng tránh không tiếp xúc với những người trong sách, trong nháy mắt khi nhận ra mình bị chặn, 233 định chạy.
Vừa rồi căn phòng không hề có rào chắn, nhưng trong vài giây để nó kịp phản ứng lại, một bức tường vô hình đã chặn ngang đường chạy của nó.
Nếu đã không thể trốn thoát, chỉ có thể kiên trì đối mặt thôi.
233 đứng thẳng nơi đó, coi thường sống chết.
"Anh không thể giết tôi." Nó tỏ ra hoàn toàn không sợ, muốn đàm phán với Sở Hiêu Trần.
Nó không phải con người, nó có thể nhìn rõ Sở Hiêu Trần hoàn toàn không để tâm đến nó, trong mắt Sở Hiêu Trần chỉ có ký chủ của nó.
Ngược lại nó lại thầm thở phào nhẹ nhõm, Tạ Linh Dụ ở đây, Sở Hiêu Trần sẽ không... làm gì nó... phải không.
Trong bức màn mỏng, Tạ Linh Dụ hình như bị quấy rầy nên khẽ vươn vai, vô thức muốn bay đi.
Sở Hiêu Trần nắm tay anh, anh như đứa trẻ ngủ say tìm thấy gấu bông, ôm chặt Sở Hiêu Trần.
Sở Hiêu Trần hạ chú trấn an linh hồn cho anh.
233 nhìn ký chủ đã biến thành linh hồn rồi mà trong lúc ngủ vẫn vô cùng tin tưởng đại ma vương Sở Hiêu Trần, nhất thời không nói lên lời.
"Ngươi làm ồn đến em ấy rồi." Đại ma vương nói, thanh âm lạnh lẽo.
233 theo bản năng lùi lại hai bước.
Sở Hiêu Trần vén màn lên, đứng bên giường cúi đầu nhìn đứa trẻ tầm năm tuổi trước mặt.
233 thấy hắn hơi híp mắt lại, cảm giác như bản thân mình bị nhìn thấu, hơi thở khủng bố ùn ùn kéo đến đè ép nó.
Nó không tự chủ được quỳ xuống, bản năng muốn sống sót trỗi dậy.
Sở Hiêu Trần tiến lên hai bước, 233 hình như cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu lên khàn giọng kinh ngạc nói: "Lần trước là anh, chính anh đã cắt đứt liên kết của tôi và ký chủ."
Nó kiểm tra ra rồi, cảm giác áp bức này giống hệt lần nó bị mất liên lạc với Tạ Linh Dụ.
Sở Hiêu Trần nhếch mày, dưới bóng đêm càng thần bí không nắm bắt được.
"Anh, anh muốn làm gì?" 233 giãy giụa chất vấn Sở Hiêu Trần.
Mọi chuyện vượt ra ngoài dự đoán của nó, trước đó Tạ Linh Dụ quá dung túng cho Sở Hiêu Trần, lúc này mới thể hiện rõ tác hại.
Ký chủ đáng thương của nó ơi, sao ngài lại ngốc như vậy, bất tri bất giác bị anh ta sạch mà không hề hay biết gì. Không biết có phải bị ảnh hưởng từ Trần Đinh không, mà lúc này rồi 233 còn suy nghĩ lung tung.
Là nhân vật chính của thế giới này, còn nhận toàn bộ linh lực của Tạ Linh Dụ, Sở Hiêu Trần muốn giết nó là chuyện dễ như trở bàn tay.
Sở Hiêu Trần không trả lời câu hỏi của 233, hắn túm cổ nó, cưỡng chế xem ký ức của nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT