Editor: Nắng - Beta: Nắng

Chương 44: Bé ngoan ngốc nghếch của em.

***

Trần Đinh ôm hoa hướng dương nhỏ đã được thay chậu mới lẻn vào lâu đài của Sở Hiêu Trần, sợ một khi không cẩn thận lại đụng phải đại ma vương kia.

Sau khi Trần Đinh nhận được nhiệm vụ "Tìm 233 kỳ quái", một sợi linh tuyến khác truyền tin cho hoa hướng dương nhỏ.

"Quay về, mang theo hoa nhỏ của ta."

Trần Đinh chỉ có thể cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi quay về lâu đài, rốt cuộc thì Tạ Linh Dụ vừa là lão đại vừa là ân nhân cứu mạng của hắn, hơn nữa, hắn có cảm giác gần gũi với Tạ Linh Dụ.

Bên ngoài phòng ngủ chỉ có một mình Tạ Linh Dụ, mặc chiếc áo choàng tắm màu đen quen thuộc ngồi trên sô pha đợi Trần Đinh.

Thấy chỉ có một mình Tạ Linh Dụ, Trần Đinh lập tức thả lỏng.

Vừa nhìn thấy anh hoa hướng dương nhỏ liền lay lay lá cây muốn được ôm, Trần Đinh nhanh chân đưa nó cho Tạ Linh Dụ.

Hoa hướng dương nhỏ dùng lá cây lay lay cánh tay anh, khóc lóc kể lể tố cáo: Đại zombie là đồ khốn nạn, hắn suýt chút nữa đã giết chết nó rồi, nó đau lắm luôn...

"Không buồn không buồn, ta đã dạy dỗ hắn giúp ngươi rồi, bây giờ hắn còn không dậy nổi kìa."

Tạ Linh Dụ một bên an ủi, một bên đau lòng xoa lá của hoa hướng dương nhỏ, truyền linh lực vào trong thân nó, nó thoải mái duỗi người, cánh hoa dùng tốc độ mắt thường có thể thấy dài ra.

Khi hoa hướng dương nhỏ khôi phục như lúc đầu, Tạ Linh Dụ khắc một khế ước nho nhỏ vào sâu trong linh hồn nó.

Đó là linh hồn trắng ngần yếu ớt sinh ra từ thực vật, giống như trẻ sơ sinh vậy, còn chưa phân biệt nam nữ.

Cho dù là ở thế giới của Tạ Linh Dụ cũng có rất ít thực vật tu luyện thành tinh, không biết những hạt giống trong túi kia có phải đều là thực vật trời sinh có linh không.

Nhưng nhiều hạt giống y chang nhau như thế, Tạ Linh Dụ lại chọn trúng hạt này, chứng tỏ nó là bông hoa có duyên trời định với Tạ Linh Dụ.

Hoa hướng dương nhỏ hiển nhiên cũng cảm nhận được Tạ Linh Dụ ký khế ước với nó, vô cùng vui vẻ chạm cánh hoa lên mặt anh, anh ngậm lấy một cánh hoa nó cũng không giận, còn đung đưa đầu mỉm cười.

Linh lực của Tạ Linh Dụ lưu chuyển vài vòng trong thân nó, nó thế mà lớn lên một chút.

"Hoa nhỏ, ta đặt tên cho ngươi được không?" Lá của hoa hướng dương đặt trên tay anh, vui mừng gật đầu.

"Tên là Nhung Nhung nhé?" Tuy rằng hoa hướng dương hình như không dính dáng gì tới vải mềm, nhưng Tạ Linh Dụ thích thì đặt thôi.

Trần Đinh ở cạnh nhìn hoa hướng dương nhỏ cùng Tạ Linh Dụ tương tác vui vẻ với nhau, mắt đau đến độ sắp khóc rồi.

Có người yêu lại có thú cưng, đâu có như hắn chỉ là một kẻ cô đơn.

Tạ Linh Dụ nói chuyện với Nhung Nhung một hồi mới để ý đến Trần Đinh.

"Ngươi không có bị thương chứ?" Anh hỏi.

"Tôi vẫn ổn, hắn thì sao?" Trần Đinh muốn hỏi thử xem Tạ Linh Dụ có phát hiện ra sự khác thường của Sở Hiêu Trần không.

"Không sao, yên tâm."

"Tóm lại thì, lão đại, ngài phải cẩn thận đấy." Trần Đinh gãi gãi đầu, "Ồ đúng rồi, hoa nhỏ nói ngài kêu tôi tìm một thứ tên là 233, đó là cái gì?"

"Ngươi có thể hiểu Nhung Nhung nói gì à?"

"Đúng vậy, có hơi khó hiểu, nhưng bỏ chút thời gian vẫn có thể hiểu được." Trần Đinh không hiểu nguyên do, Tạ lão đại và Sở Hiêu Trần đều có thể nghe hiểu, hắn cũng hiểu thì đâu có kỳ quái, huống chi ngôn ngữ cơ thể của hoa hướng dương kia còn rất phong phú.

"Được." Trần Đinh lấy một sợi linh tuyến từ đầu ngón tay đưa cho Trần Đinh, "233 có thể là một vật có âm thanh điện tử, có thể là một cậu bé mũm mĩm, cũng có thể không có hình thể."

"Trừu tượng thế... Nếu nó không có hình thể thì tôi tìm nó như nào?"

"Khi tìm được nó ngươi sẽ có cảm giác." Tạ Linh Dụ thoải mái xoa cánh hoa của Nhung Nhung, "Nói không chừng nó sẽ đến tìm ngươi đấy."

"Được rồi." Tuy rằng vẫn không hiểu ý của Tạ Linh Dụ lắm nhưng Trần Đinh cảm thấy có lẽ là kiểu thuận theo tự nhiên.

Tạ Linh Dụ lại trò chuyện thêm mấy câu với Trần Đinh, biết được mèo nhỏ đã được hắn trả về với chủ nhân, sau đó dặn dò hắn đừng tới gần căn cứ Cảnh Lai, cuối cùng đưa cho Trần Đinh một túi hạt giống nhỏ.

"Tìm một chỗ gieo chúng nó xuống, đừng để ai biết." Tạ Linh Dụ ngẩng đầu nhìn Trần Đinh, "Ngươi có thể chọn ra một bông hoa trong số đó và giữ nó cho riêng mình."

Trần Đinh vừa nghe thấy liền khỏe mạnh hẳn lên, xắn tay áo lên chuẩn bị quay về trồng trọt.

Chỉ là trước khi đi hắn vẫn không yên tâm, vẫy vẫy tay với hoa hướng dương nhỏ, lại nói với Tạ Linh Dụ: "Lão đại, ngài phải chăm sóc cho hoa nhỏ thật tốt nhá, đừng để nó bị bắt nạt."

"Yên tâm, ta sẽ đi tìm ngươi." Tạ Linh Dụ trả lời.

Trần Đinh an tâm mang hạt giống rời đi.

Khi anh quay người vào trong phòng ngủ thì Sở Hiêu Trần đã tỉnh rồi, chân co chân duỗi ngồi trên giường nhìn chằm chằm cửa phòng.

Không biết có phải vì có khế ước với Tạ Linh Dụ không, Nhung Nhung thấy Sở Hiêu Trần không đáng sợ như trước kia, tuy rằng khi tầm mắt hắn chuyển đến chỗ nó nó vẫn không tự chủ được run rẩy.

Tạ Linh Dụ đặt Nhung Nhung cùng đèn ngủ ở trên chiếc tủ thấp cách giường khá xa, để nó không ở gần Sở Hiêu Trần.

Chuyện ký khế ước với Nhung Nhung không gạt Sở Hiêu Trần được, linh hồn Tạ Linh Dụ có thêm một cái dấu ấn trong suốt khiến Sở Hiêu Trần chướng mắt vô cùng.

"Bé ngoan ngốc nghếch của em, tỉnh sớm như vậy hả?" Tạ Linh Dụ leo lên giường, ngồi trên đùi xoa xoa khuôn mặt không vui của hắn.

"Sao lại ký khế ước với nó? Không phải đã nói chỉ có một mình tôi sao?" Bực tức trong lòng Sở Hiêu Trần sắp sửa bung trào, nhưng ra khỏi miệng lại là lời chất vấn yếu ớt chua chát.

"Nó có phải người đâu." Tạ Linh Dụ dỗ Sở Hiêu Trần.

Hắn còn muốn nói thêm gì nữa nhưng khuôn mặt đột ngột biến sắc, đầu óc bắt đầu đau đớn kịch liệt, Tạ Linh Dụ muốn cộng cảm với hắn, chia sẻ một ít đau đớn cùng hắn lại bị hắn cắn mạnh vào cổ cho đến khi chảy máu đầm đìa, như là con thú dữ cục cằn.

Cổ Tạ Linh Dụ đau đớn, anh run rẩy rót linh lực vào trái tim Sở Hiêu Trần.

Con ngươi của Sở Hiêu Trần chuyển đen, đầy lưu luyến nhìn Tạ Linh Dụ.

"Chủ nhân ơi, có người cứ luôn nói chuyện với tôi, rất ồn rất phiền, tôi khó chịu lắm."

Hắn muốn ôm Tạ Linh Dụ nhưng không chịu khống chế hôn mê bất tỉnh.

Tạ Linh Dụ sờ lên miệng vết thương trên cổ, thân thể bất giác run lên, cắn mạnh quá rồi.

Anh không quan tâm miệng vết thương nữa, ôm Nhung Nhung đến cạnh Sở Hiêu Trần, vuốt thẳng chân mày đang nhíu chặt.

"Nhung Nhung giúp anh ấy ngủ thoải mái hơn được không?" Tạ Linh Dụ hỏi hoa nhỏ.

Hoa hướng dương nhỏ toả ra rất nhiều mùi hương an thần, để Sở Hiêu Trần có thể ngủ lâu hơn.

"Có thứ gì đó trên người hắn đúng chứ?" Tạ Linh Dụ ra hiệu hoa hướng dương để lá trên bàn tay mình, "Ngươi xem giúp ta được không?"

Ký khế ước với Tạ Linh Dụ nên Nhung Nhung có thể tra xét tình huống sâu trong cơ thể Sở Hiêu Trần.

Tạ Linh Dụ đặt tay lên trên ngực chỗ trái tim của hắn.

Linh lực từ lá hoa hướng dương nhỏ chảy vào cơ thể Sở Hiêu Trần, theo sự lưu chuyển của linh lực, cánh hoa của nó càng ngày càng dính chặt vào, cứ như nó đang nhíu chặt mày vậy.

Nhung Nhung rút lá lại nói gì đó với Tạ Linh Dụ.

"Ừ, ngươi cũng phát hiện phải không? Nó xuất hiện từ khi ra khỏi bệnh viện giả phải không? Có thể lấy thứ kia ra không?"

Tạ Linh Dụ nhận được hai đáp án khẳng định, một đáp án phủ định.

Câu hỏi cuối cùng bị phủ định, chỉ tên đầu têu mới có thể lấy đồ vật đó từ cơ thể Sở Hiêu Trần ra, bởi vì trên thứ đó có cấm chú của người làm chuyện này.

Mắt Tạ Linh Dụ tối đen không rõ ràng, ngay cả Nhung Nhung cũng yên lặng không nói gì.

Tuy hệ thống biến mất nhưng liên hệ giữa bọn họ vẫn còn, Tạ Linh Dụ vẫn có thể xem chi tiết giao diện nhiệm vụ.

Tiến độ của nhiệm vụ thành lập căn cứ 3000 người đã sắp đầy.

Tạ Linh Dụ mở nhiệm vụ che giấu ra, trầm tư.

Một lát sau như quyết định gì đó, ngón tay anh chạm nhẹ vào ấn đường Sở Hiêu Trần, rất nhiều linh tuyến kết thành một kết giới vô hình bảo vệ chặt chẽ linh hồn bất an đang rung động của hắn.

"Sơ Sơ cứ yên tâm ngủ nhé, tỉnh dậy sẽ không đau nữa." Tạ Linh Dụ trấn an linh hồn của Sở Hiêu Trần, được vây quanh bởi hơi thở của Tạ Linh Dụ, cả cơ thể lẫn linh hồn của hắn đều rơi vào giấc ngủ say.

Kết giới trong suốt lần nữa bao phủ toàn bộ phòng ngủ.

Lúc Tạ Linh Dụ ôm Nhung Nhung đi xuống, Trần Đinh đang đứng ở một góc đợi anh.

Đàn zombie mất đi lời triệu hoán của vua zombie thì như rắn mất đầu, Tạ Linh Dụ đứng giữa bầy zombie có hơi thở cùng cấp với vua zombie, đàn zombie tìm thấy thủ lĩnh mới.

Tạ Linh Dụ chỉ tay về hướng nào đó nói: "Đi đi."

Mệnh lệnh vô hình lan truyền trong đàn zombie, những con zombie đó biến mất trong màn đêm không còn tung tích.

Đám mây đen kịt nhưng lại chập chạm chưa đổ mưa.

"Ngài để bọn họ đi căn cứ Cảnh Lai làm gì vậy?" Trần Đinh không biết lấy ô từ chỗ nào, đứng sau Tạ Linh Dụ hỏi.

"Tìm người." Mũi của zombie khá nhạy cảm.

"Ồ, tôi không cần đi nhỉ?" Trần Đinh vẫn còn nhớ Tạ Linh Dụ nói hắn đừng tới gần căn cứ Cảnh Lai.

"Ngươi theo ta, ta sợ nếu không ngươi sẽ đột ngột tử vong." Tạ Linh Dụ đi trước, ý bảo Trần Đinh đuổi kịp, "Chúng ta đi trồng hoa."

Trần Đinh đuổi kịp Tạ Linh Dụ, dẫn anh đến miếng đất hắn xem trọng, hắn nhìn bầu trời u ám, trong lòng có hơi bất an.

Trần Đinh rải hạt giống xuống đất, thực vật bén rễ nảy mầm kia trong nháy mắt nở thành từng bông hoa hướng dương nhỏ, tỏa sảng cả một khoảng tăm tối.

Chẳng qua chỗ này không có bông hoa hướng dương nào trời sinh có linh như Nhung Nhung.

Tạ Linh Dụ ngắt một cánh hoa từ một bông hoa trong đó, ra hiệu cho Trần Đinh ăn nó.

Cánh hoa vào miệng là tan, ngoại trừ không có vị ngọt thanh mát như của Nhung Nhung thì cũng không khác biệt nhiều lắm.

Có vài giọt mưa rơi từ trên trời xuống, Trần Đinh vội vàng bung ô che cho anh.

Chỉ trong vài phút trời đã đổ mưa tầm tã, Trần Đinh lo lắng nhìn mảnh đất trồng hoa hướng dương, lá của chúng đã bị nước mưa xối ngả xuống đất.

Tuy nói mưa giúp thực vật sinh trưởng nhưng những đóa hoa hướng dương này thật sự quá nhỏ, Trần Đinh lo chúng nó bị nước mưa tạt chết.

Những bông hoa này hiển nhiên rất quan trong với Tạ Linh Dụ, nhưng anh lúc này không có phản ứng gì cả.

"Lão đại..."

"Không sao, đây là ý trời, chúng nó sẽ không chết." Tạ Linh Dụ chỉ chỉ lên trên.

"Được rồi." Trần Đinh tiếp tục không hiểu ý của Tạ Linh Dụ.

Lúc này anh cầm lấy ô của Trần Đinh, bảo hắn đứng một mình giữ trời mưa.

Hắn muốn khóc mà không được, chỉ có thể nghe lệnh.

Mưa xối xả như trút nước, đầu óc Trần Đinh cũng chợt không tỉnh táo, hắn cảm thấy mình cứ như là người máy bị rỉ sét, thân thể càng kém hơn, nói không chừng còn phát ra tiếng kêu cọt kẹt.

Giây phút này hắn hoàn toàn quên mất bản thân là một con zombie cao cấp, đứng dưới mưa một chút cũng không sao.

Trong tiếng sấm thấp thoáng, trong đầu Tạ Linh Dụ vang lên một âm thanh điện tử yếu ớt.

Là tiếng hệ thống liên kết với ký chủ.

- ---- Tác giả có lời muốn nói: Lòng tôi đã lặng như nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play