Cứ như vừa nằm mơ một giấc mộng dài, tất cả những chuyện diễn ra trong ảo cảnh đều trở nên mờ ảo, thứ duy nhất Tạ Linh Dụ cảm thấy rõ ràng là nụ hôn choáng váng kia.
Tạ Linh Dụ đột nhiên mở mắt ra, trước mặt là lồng ngực khỏe khoắn, rất trắng và hơi lành lạnh.
Anh chống ngực ngồi dậy khiến Sở Hiêu Trần kêu lên một tiếng.
Ánh mắt của Tạ Linh Dụ còn hơi mơ màng, hình như chưa tỉnh ngủ.
Anh chỉ tay vào Sở Hiêu Trần rồi lại chỉ vào mình, trong mắt toàn vẻ khó tin.
Không tin được bản thân đồng ý tha thứ cho Sở Hiêu Trần, càng không tin được bản thân sẽ chủ động hôn người khác.
Nhưng mà mọi chuyện đều đã xảy ra, Tạ Linh Dụ phủ nhận cũng không có ích gì, ngược lại khiến anh giống như một tên tiểu nhân lật lọng.
"Chủ nhân ngủ ngon không?" Mặc cho tâm tình phức tạp của Tạ Linh Dụ, điều đó cũng không ảnh hưởng đến hạnh phúc còn sót lại sau một đêm của Sở Hiêu Trần.
"Cũng được." Trải qua chuyện này, Tạ Linh Dụ không cố tình xa cách Sở Hiêu Trần nữa, chỉ là cứ cảm thấy xấu hổ thế nào ý.
Sở Hiêu Trần giống như không cảm nhận được bầu không khí ngượng ngùng này, hắn tự nhiên cầm lấy tay Tạ Linh Dụ, cứ như cặp tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt vậy.
"Khụ." Tạ Linh Dụ ho khan một tiếng, vẫn quyết định nói thêm gì đó: "Sau này anh... phải thể hiện thật tốt."
Đang làm cái gì thế? Nội tâm Tạ Linh Dụ tuyệt vong, rõ ràng là muốn để Sở Hiêu Trần từ từ tiến lên, đừng ngay từ đầu đã thân mật với anh, cuối cùng mở miệng liền biến thành như kia.
"Đương nhiên rồi, cho dù là phương diện nào tôi cũng sẽ biểu hiện thật tốt thưa chủ nhân." Sở Hiêu Trần cười tít mắt đáp, từ nắm tay đơn thuần đến cùng Tạ Linh Dụ đan mười ngón tay vào nhau, còn rất vui vẻ mà lắc lắc.
"Ừm.... Chúng ta đi thôi." Tạ Linh Dụ muốn rụt tay lại nhưng lại bị nắm chặt hơn.
Thật là... không hiểu sao tự nhiên lại yêu đương rồi? Có hơi đường đột...
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, Tạ Linh Dụ cố gắng thuyết phục bản thân chấp nhận chuyện này.
Có thể thử xem sao, dù sao anh cũng là người trưởng thành rồi, không hợp thì chia tay trong hòa bình, không phải chuyện lớn, Tạ Linh Dụ nói với bản thân. Nghĩ mãi, thế mà Tạ Linh Dụ thực sự cảm thấy yêu đương cũng khá tốt.
Ít nhất thì hôn rất thoải mái...
"Đi đâu đây?" Sở Hiêu Trần không để chủ nhân của mình rối rắm quá lâu.
"Đi đón hoa nhỏ của em." Nhắc đến việc này Tạ Linh Dụ không khỏi vui mừng, cũng không thèm nghĩ chuyện yêu đương nữa.
Đã lâu không gặp hoa hướng dương nhỏ của anh, đêm qua anh cứ ngẩn ngơ nên hầu như không phát hiện những sắp xếp khác thường, nhất định đã tiêu tốn rất nhiều sức lực.
Tạ Linh Dụ không biết vì sao mình tỉnh táo lại, nhưng cẩn thận nghĩ kỹ cũng biết ngoại trừ vị đứng cạnh này, hẳn là không còn người khác có bản lĩnh như vậy.
Vua zombie vốn là bug thuốc tiên đỉnh cấp của thế giới này, huống hồ chỉ là giúp anh loại bỏ chướng khí mê hoặc.
Tạ Linh Dụ thầm đoán, nhưng anh không nói ra, tuy anh chắc chắn đến 99% nhưng chẳng may 1% này lại rơi vào đầu anh thì sao, anh không muốn tự mình đa tình.
Anh nắm tay Sở Hiêu Trần chậm rãi đi tới nơi nào đó, đi qua con hẻm nhỏ quanh co khúc khuỷu thường xuyên có mưa bay lất phất,
"Chủ nhân còn nhớ nơi này không? Ở đây em đã hứa với tôi một điều." Sở Hiêu Trần như đang hoài niệm.
Là chuyện khi đi vào ảo cảnh đầu tiên, Tạ Linh Dụ yên lặng nhớ lại, nghĩ tới đây thì cười ra tiếng.
"Anh khi còn nhỏ ngốc nghếch đáng yêu vô cùng, em nói gì anh đều tin."
"Vĩnh viễn là như vậy, chỉ cần là em nói tôi đều sẽ tin." Sở Hiêu Trần lập tức tiếp lời Tạ Linh Dụ.
Tạ Linh Dụ vẫn cười, nụ cười mang ý vị sâu xa: "Được."
Hai người nắm tay đi trên đường, giống như cặp đôi yêu nhau bình thường.
Đi được một lúc Tạ Linh Dụ mới dẫn hắn tới nơi bọn họ cần đến.
Nhìn thấy cái tên quen thuộc, Tạ Linh Dụ bất đắc dĩ bĩu môi nói: "Xin lỗi, không ngờ lại là ở đây."
Dù sao thì cả Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần đều có ký ức không mấy tốt đẹp về ngôi trường này.
"Vĩnh viễn không cần xin lỗi tôi." Sở Hiêu Trần nhìn cổng trường trước mặt, nhẹ nhàng nói với Tạ Linh Dụ: "Nhưng nếu chủ nhân thật sự muốn xin lỗi thì có thể dùng hành động."
Dứt lời, hắn chỉ chỉ miệng mình.
Tạ Linh Dụ quả nhiên chân thành tiến sát gần mặt hắn, làm bộ muốn hôn, khi hai người sắp đụng vào nhau thì Tạ Linh Dụ nhàn nhạt nói: "Nghĩ nhiều rồi."
Tạ Linh Dụ lui lại, nhanh chóng đi đến chỗ trèo tường hôm qua.
Đúng vậy, hoa hướng dương nhỏ ở trong trường của Sở Hiêu Trần, họ trèo tường vào trường giống ngày hôm qua, lần này Tạ Linh Dụ có vẻ đã ngựa quen đường cũ.
Trên đường đi Tạ Linh Dụ còn trông thấy cảnh tượng Sở Hiêu Trần giả đang ỷ mạnh hiếp yếu*, gây họa bốn phương, nhưng mà những người đó không chú ý tới bọn họ.
(*: gốc là khi nam bá nữ, nghĩa đại khái là bắt nạt, ức hiếp đàn ông, cưỡng ép phụ nữ)
Bọn họ như là hai học sinh trốn ở trong góc, Tạ Linh Dụ xem rất say sưa hứng thú, như là đang xem kịch nói nhập vai với bố trí tuyệt đỉnh.
Sở Hiêu Trần hoàn toàn không có hứng thú với hàng giả, hơn nữa hàng giả này bắt chước hắn cũng rất nát, nhưng mà Tạ Linh Dụ xem vui là được, coi như cái ảo cảnh này cũng có chút giá trị.
Xem một lúc thì Tạ Linh Dụ hết hứng, rời khởi sân khấu.
"Chủ nhân không xem nữa?" Sở Hiêu Trần đương nhiên không có ý kiến.
"Ừ.... Không thú vị gì hết." Tạ Linh Dụ y như quần chúng vô tình đưa ra đánh giá chí mạng về vở kịch.
"Chủ nhân không muốn tìm hiểu bọn họ sao?" Sở Hiêu Trần tươi cười.
"Ta đã biết rồi." Tạ Linh Dụ lắc đầu, dáng vẻ thông minh tinh quái.
Sở Hiêu Trần tò mò nhìn anh.
Anh chớp chớp mắt, nói: "Anh không cần phải giả bộ không biết. Em biết đó là hàng A mà, chẳng qua cho dù là hàng A thì cũng chia cấp bậc, cái vừa này em miễn cưỡng cho cấp B."
Trong lúc nói chuyện hai người đã tới nơi cần tới, thang máy duy nhất có thể đi xuống tầm hầm.
Là thang máy riêng của hiệu trưởng trường này.
Tạ Linh Dụ thả linh tuyến quấn lấy linh hồn bảo vệ, sau đó đột ngột kéo mạnh, ngay khi linh hồn rời khỏi thân thể linh tuyến liền đứt, người nọ giống với người dân trong thôn, đều bay lên bầu trời vô tận.
Thang máy từ từ đi xuống, hơi thở lạnh lẽo ẩm ướt dần dần vây kín thang máy.
Cửa trong tường này đều vì nhiệt độ dị thường này mà phủ một lớp băng mỏng, cửa mở tự động cũng trở nên chậm chạp.
Tạ Linh Dụ ra khỏi thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Anh tiến lên hai bước, buông lỏng bàn tay đang nắm tay với Sở Hiêu Trần, ngồi xổm xuống, ngón tay vẽ một cái bùa trên không trung.
Biến đổi theo ngón tay Tạ Linh Dụ, một bông hoa hướng dương nhỏ xuất hiện trước mặt hai người.
Hoa hướng dương nhỏ tiều tụy hơn trước nhiều, cánh hoa vốn chỉ còn mấy cánh khi Tạ Linh Dụ không có mặt lại rụng xuống một ít, đến lá cũng héo úa, không có sức lực, rầm rì muốn Tạ Linh Dụ ôm.
Tạ Linh Dụ đau lòng bế hoa hướng dương nhỏ lên, hôn lên lá của nó, liên tục dỗ dành: "Khi về cho ngươi uống đồ tốt được không, sau này nhất định sẽ không rời xa ngươi nữa, ngươi là hoa nhỏ tốt nhất."
Sở Hiêu Trần cảm thấy mấy lời sáo ngữ này của Tạ Linh Dụ rất quen tai, hắn lạnh nhạt liếc hoa hướng dương nhỏ, hoa hướng dương nhỏ cũng bình tĩnh nhìn hắn. Sở Hiêu Trần thế mà từ khuôn mặt hạt dưa đó hiểu được điều hoa hướng dương muốn nói: Chủ nhân là của tôi.
Hắn tới bên cạnh hoa hướng dương nhỏ, dùng hai ngón tay nắm thân của nó, hơi nhấc lên, suýt chút nữa nhấc cả rễ lên luôn.
Tạ Linh Dụ nhìn ra hắn không có ý tốt, vỗ một cái lên tay Sở Hiêu Trần, nhỏ giọng an ủi vị vua zombie ấu trĩ này: "Đừng tức giận, nó vẫn còn là trẻ con đấy."
"Bé yêu, tôi không tức giận." Sở Hiêu Trần rộng lượng nói.
Sao đột nhiên lại gọi vậy? Tạ Linh Dụ hơi cạn lời.
"Để tôi ôm nó đi, hai người bọn tôi cũng cần trau dồi tình cảm." Sở Hiêu Trần nói với Tạ Linh Dụ.
Hoa hướng dương nhỏ nghe thấy lập tức phẫn nộ phun ra vô số hạt dưa, không biết sao Tạ Linh Dụ vẫn giao nó vào tay tên xấu xa này.
"Ngoan nha, không phải sợ, anh ấy không làm ngươi đau đâu." Tạ Linh Dụ cảm thấy Sở Hiêu Trần nói rất đúng, hơn nữa anh ôm hoa nhỏ chờ cũng không tiện.
"Đừng bắt nạt nó." Tạ Linh Dụ ra lệnh cho Sở Hiêu Trần.
"Tuân lệnh." Sở Hiêu Trần tao nhã làm động tác tay của quý tộc, nhận hoa hướng dương nhỏ.
Hoa hướng dương nhỏ nghiêng đầu phớt lờ Sở Hiêu Trần, chỉ là lá cây duỗi ra giống như đang thị uy với ai đó, tuy rằng ghép với mấy cánh hoa trơ trọi trông rất buồn cười.
Một màn sương đen xuất hiện trước ảo cảnh tiến lại gần Tạ Linh Dụ.
Lần này trong sương đen không có ánh sáng đỏ, chỉ có tối tăm vô tận.
Nhưng mà Tạ Linh Dụ không hề hoảng sợ, bở vì Sở Hiêu Trần đã ôm lấy eo Tạ Linh Dụ, Tạ Linh Dụ chập hai tay lại, vô số linh lực lưu chuyển trong sương đen, như là đang tìm kiếm nơi yếu ớt trong kết giới kiên cố này.
Cuối cùng cũng tìm thấy được, Tạ Linh Dụ đánh thật mạnh về nơi đó, có ánh sáng hiện ra xung quang vách tường trong suốt, trên tường nứt ra như mạng nhện.
Nhìn kỹ sẽ thấy mỗi tâm của mạng nhện đều sẽ có một sợi linh tuyến màu lam nhạt, nơi linh tuyến tụ lại là lòng bàn tay Tạ Linh Dụ.
Tay Tạ Linh Dụ dùng lực, vô số linh tuyến mang linh lực mạnh mẽ đâm vào bức tường trong suốt, bức tường ầm ầm sụp xuống cùng với sách vở và thiết bị trong tầng hầm, thay vào đó chính là một căn phòng băng khổng lồ.
Bốn phía trong phòng băng đều giam cầm rất nhiều linh hồn, như là bị tạc sống vào trong tường, vẫn còn có thể chuyển động tròng mắt của mình.
Ở phía trung tâm là pháp trận cực lớn, y hệt cái ở tầng hầm biệt thự, chỉ là bố trí thành bản cao cấp hơn, tương tự cũng được hàng nghìn linh hồn bao quanh, Tạ Linh Dụ không nhìn thấy vật được đặt ở trung tâm pháp trận.
Nhưng mà anh đã đoán được rồi, ký ức mà Sở Hiêu Trần chia sẻ với anh khi cộng cảm đã cho anh manh mối quan trọng.
Tạ Linh Dụ nhìn lướt qua những linh hồn trong tường, trên đó đa số đều có hơi thở như đã từng quen, là người dân trong thôn, là bạn học trong trường.
Không phải những linh hồn chân chính trong trí nhớ của Tạ Linh Dụ.
Mà là nhét bản thân vào thể xác, che giấu mùi linh hồn, ngụy trang thành những người đó diễn một vở kịch tuyệt vời cho Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần xem.
Chỉ là chung quy vẫn không phải diễn viên chuyên nghiệp, gặp phải cảnh tượng chưa được diễn tập liền không diễn được tiếp, lộ mất tiêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT