Máu bắn lên mặt Sở Hiêu Trần, trái tim của hắn như bị bóp nghẹt bởi sự hoang mang tột độ.
Tạ Linh Dụ đau đến hôn mê bất tỉnh, miệng vết thương vô cùng đáng sợ, ngay cả hô hấp cũng rất yếu ớt, dường như chỉ một khắc sau sức sống sẽ bị rút cạn.
Sở Hiêu Trần liều mạng che miệng vết thương của Tạ Linh Dụ lại, muốn ngăn máu chảy ra.
Em không phải là chủ nhân sao? Chủ nhân sao lại có thể ngốc như vậy? Có chủ nhân nào đánh cược mạng sống để bảo vệ thú cưng không? Sở Hiêu Trần âm thầm gào thét.
Sở Hiêu Trần vẫn luôn biết, Tạ Linh Dụ đối xử với hắn chỉ như con người nuôi chó mèo.
Một con tiểu zombie thích gây rối, ngu ngốc cũng đáng để em cứu sao? Nó thậm chí còn chưa hoàn toàn tin tưởng em... Vì sao?! Đáng sao?!
Đáng tiếc Tạ Linh Dụ bây giờ không thể trả lời câu hỏi của hắn, nếu anh nghe thấy mấy câu hỏi này, chắc hẳn sẽ trả lời là: Không sao, chắn lại theo bản năng thôi. Bảo hộ tiểu zombie không phải là trách nhiệm của chủ nhân sao? Cái này cũng phải hỏi?
Chỉ là Sở Hiêu Trần không nhận được câu trả lời nào.
Hốc mắt hắn đỏ bừng, con ngươi chuyển sang sắc đỏ thẫm như máu, giống như một khối hồng ngọc vô cơ lạnh lẽo, toả ra ánh sáng đáng sợ.
Con mèo được Tạ Linh Dụ cứu cũng bi thương kêu lên, nó không ngừng liếm ngón tay lộ ra của anh, dường như cũng muốn đánh thức người đàn ông dịu dàng này dậy.
Các zombie cảm nhận được sự đau khổ và phẫn nộ của vua zombie, từ bốn phương tám hướng chen lấn chạy tới.
Sở Hiêu Trần dùng một tay đẩy khối đá mà người thường khó có thể di chuyển lên, ánh mặt trời chiếu xuống, dừng trên khuôn mặt tái nhợt của Tạ Linh Dụ làm cho anh càng có vẻ mờ mịt hư ảo, dường như muốn tiêu tan cùng với ánh mặt trời.
Sở Hiêu Trần túm mèo con lên ném vào trong lồng ngực một con zombie.
Bóng dáng của hắn cứ như ma quỷ, bay nhanh đến nơi nào đó, những con zombie còn lại vội chạy theo dấu vết của vua zombie.
Nơi chữa bệnh gần nơi này nhất là phòng y tế của căn cứ Cảnh Lai.
Zombie không sợ đau đớn, hành động nhanh chóng, không sợ thương vong, phòng ngự của căn cứ Cảnh Lai với bọn chúng chỉ như một tờ giấy yếu ớt, nhanh chóng bị công phá, mọi nơi trong căn đều vang lên tiếng cảnh cáo chói tai.
Sở Hiêu Trần không chút trở ngại tới được phòng y tế.
Căn cứ Cảnh Lai hấp dẫn được nhiều nhân tài chất lượng cao, y sĩ được bố trí trong phòng y tế cũng là những bác sĩ hàng đầu trước tận thế.
Mà hiện tại, tất cả bác sĩ đều bị zombie bắt và đưa vào cùng một phòng bệnh, nhận được lệnh cứu chữa cho thanh niên đang nằm trên giường cấp cứu.
Một người đàn ông thân hình cao lớn đứng cạnh người thanh niên, nắm chặt tay người đó, đôi mắt một khắc không dời nhìn chằm chằm người thanh niên, chỉ nhìn bóng dáng ấy thôi đã thấy rõ cảnh tượng vợ chồng tình thâm.
Một người y tá không kiềm được sự tò mò, muốn nhìn mặt của hắn một cái.
Cô cúi đầu, nhìn thấy con ngươi đỏ thẫm trong mắt của người đó, không khỏi hô lên một tiếng.
Đây, đây là zombie!
Tạ Linh Dụ an tĩnh nằm ở đó, nhịp tim dường như đã ngừng đập.
Một vị bác sĩ già có mái tóc hoa râm đức cao vọng trọng nào đó nhìn biểu tình gần như vặn vẹo của Sở Hiêu Trần, trấn định đi lên, kiểm tra thân thể Tạ Linh Dụ.
Sở Hiêu Trần lui về sau một bước như người nhà bình thường nghe lời bác sĩ, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tạ Linh Dụ.
Trong khi bác sĩ tra xét tình huống của Tạ Linh Dụ, thời gian cứ như bị dán keo, chậm chạp trôi đi.
Sở Hiêu Trần nhìn miệng bác sĩ già mấp máy, đưa ra phán quyết cuối cùng cho hắn: Bệnh nhân lúc đưa tới vì mất máu quá nhiều nên đã bỏ mình, xin hãy nén bi thương.
Tất cả hình ảnh trong mắt Sở Hiêu Trần đều biến thành một bộ phim câm.
Như trái cây bị đâm thủng, hắn cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang đập lên kia tràn ngập thứ nước đen kịt của trái cây, sền sệt nỗi đau và dục vọng hủy diệt khiến hắn không thể thở được.
Em ấy sao có thể chết? Những kẻ thích nói dối kia, giết sạch đi là được.
Giờ phút này, trong không gian hệ thống của 233 cũng vang lên tiếng cảnh báo đinh tai nhức óc, hai loại âm thanh cảnh báo khác nhau thay nhau vang lên hết cái này đến cái khác.
Hai nguy cơ đen xen nhau, đầu 233 to thành cái thùng, một bên là giá trị sinh mệnh của ký chủ giảm xuống 1%, một bên khác là nhiệm vụ cấp S màu xám, giá trị biến ác của Sở Hiêu Trần tăng mạnh đến 99%, cái chỉ số này vẫn còn đang tiếp tục tăng.
Nó không ngờ tình cảm của Sở Hiêu Trần với Tạ Linh Dụ lại sâu đậm như vậy, rõ ràng ký chủ làm nhiệm vụ trước đó làm bao nhiêu cũng chỉ khiến giá trị biến ác của hắn tăng lên từng 0.1, 0.1.
Hệ thống nhanh chóng quyết định, một sợi âm khí truyền vào trong đầu Sở Hiêu Trần.
"Ngài ấy chưa chết, nhớ lại lúc ngươi bị thương ngài ấy cứu ngươi như thế nào đi."
Thanh âm của hệ thống khiến Sở Hiêu Trần tỉnh táo lại, giá trị biến ác cuối cùng dừng lại ở 99.8%.
Hắn vươn tay trong không trung ra như muốn bắt lấy gì đó.
Hệ thống vội vàng trốn về không gian hệ thống của mình, có thứ gì đó giống như gió lướt qua ngón tay của Sở Hiêu Trần.
Dọa chết nó rồi! Dọa chết nó rồi! Hệ thống vừa vỗ vỗ lồng ngực không tồn tại của mình vừa kêu gào, sao lại nhạy bén thế! Nhân vật chính cũng không thể biến thái như vậy chứ! Hắn có phát hiện cái gì không?!
Thật sự có gì đó trốn đi, Sở Hiêu Trần cảm nhận được.
Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng nhất là chủ nhân của hắn chưa chết, chủ nhân của hắn còn có thể chữa trị!
Mấy người trong phòng điều trị bị đưa ra ngoài, zombie thuộc hạ tri kỷ đứng canh ở cửa phòng cho Sở Hiêu Trần.
Cửa phòng đóng chặt, trong phòng chỉ còn lại hai người Sở Hiêu Trần và Tạ Linh Dụ.
Nếu hắn bị thương, nhất định Tạ Linh Dụ sẽ lấy máu nuôi hắn, giúp hắn khôi phục.
Zombie chính là như vậy, máu thịt của con người là liều thuốc tốt nhất với bọn chúng.
Trong mắt Sở Hiêu Trần có muôn vàn biến hoá, trong nháy mắt hắn đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.
Tất cả những hậu quả đều được hắn nghĩ qua, hắn dùng móng tay cắt động mạch của bản thân, dòng máu lấp loé sắc vàng rót vào trong miệng Tạ Linh Dụ như không cần tiền.
Bởi vì rót quá vội, trên mặt của Tạ Linh Dụ cũng bị bắn vài giọt máu tươi.
Tạ Linh Dụ không thể nuốt máu xuống, môi Sở Hiêu Trần phủ lên môi anh, đút anh từng chút từng chút một.
Máu nhỏ xuống miệng vết thương trên vai Tạ Linh Dụ, hình tròn với những hoa văn màu vàng kim dưới chân hai người sáng dần lên, từ ảm đạm biến thành sắc vàng rực rỡ.
Thể lực của Sở Hiêu Trần nhanh chóng hao hụt.
Hắn dán vào lồng ngực của Tạ Linh Dụ, nghe tiếng nhịp tim của anh dần dần mạnh lên.
Càng lúc càng nhiều máu che trên miệng vết thương của Tạ Linh Dụ, vết thương dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại.
Nhưng mà trái tim của Sở Hiêu Trần vẫn treo lơ lửng, bởi vì Tạ Linh Dụ còn chưa tỉnh lại.
Miệng vết thương khép lại thành vết thương ngoài da thì không lành lại nữa.
Tại sao còn chưa tỉnh dậy? Chủ nhân, em nên tỉnh. Trong mắt của Sở Hiêu Trần cất giấu mảnh ánh sáng tuyệt vọng vụn vặt.
Ngay khi hắn sắp mất khống chế, đầu lưỡi nho nhỏ vươn ra câu lấy hắn, ban đầu còn chậm chạp, sau đó liền vội vàng hút vào, tựa như muốn lấy gì đó.
Bất ngờ được đáp lại, Sở Hiêu Trần mừng rỡ như điên, hắn không lập tức đáp lại phản ứng bản năng của Tạ Linh Dụ, ngược lại muốn rời xa cái lưỡi chết người kia.
Tạ Linh Dụ không có được thứ mình muốn, ngập ngừng thử thè lưỡi ra.
Sở Hiêu Trần nhìn đầu lưỡi đỏ tươi kia.
Ngay sau đó, hắn liền cắn rách đầu lưỡi của bản thân.
Bên ngoài vẫn không có thứ mà Tạ Linh Dụ muốn, anh thất vọng thu lưỡi mình về.
Lúc này, Sở Hiêu Trần lần nữa phủ lên môi Tạ Linh Dụ, cho Tạ Linh Dụ máu mà anh muốn.
Sở Hiêu Trần cũng có được thứ hắn muốn.
Tạ Linh Dụ chuyên chú hút vào, nhẹ nhàng, dịu dàng, cho dù đang hôn mê nhưng giác quan thứ sáu của anh vẫn rất chính xác.
Anh biết dòng máu này sẽ không rời đi nữa, cho nên anh không vội chút nào.
Sở Hiêu Trần xoa xoa mái tóc mềm mại của Tạ Linh Dụ, rốt cuộc cũng an lòng.
-
Khi bác sĩ già đi vào phòng điều trị bị hình ảnh như hiện trường án mạng này làm kinh hãi.
Trên giường Tạ Linh Dụ nằm tràn đầy vết máu loang lổ, như một loại đồ uống màu đỏ nào đó bị xé toạc một cách thô bạo, văng khắp giường.
"Băng bó cho em ấy." Sở Hiêu Trần lạnh lùng nói.
Bác sĩ già vốn muốn nói zombie ngươi điên rồi sao, người đã chết thì băng bó có ích gì! Lừa mình dối người sao?
Nhưng khi ông nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Sở Hiêu Trần, ông thay đổi chủ ý, cứu người cứu người, chẳng phải chỉ vì chút hy vọng đó sao? Tuy rằng hy vọng này gần như vô vọng....
Ông đến gần Tạ Linh Dụ, miệng vết thương được chữa khỏi phân nửa lại lần nữa làm ông khiếp sợ.
Tạ Linh Dụ hô hấp phập phồng, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như trước.
Là kỳ tích sao? Hay là lúc trước ông bị ảo giác? Bác sĩ già lắc đầu, ánh mắt tuyệt vọng của zombie trước đó vẫn còn rõ ràng trong trí nhớ của ông, nếu chỉ là vết thương bình thường, hắn tại sao lại có ánh mắt như mất đi cả thế giới như vậy.
Trong lúc kinh ngạc, bản năng chữa bệnh của ông phát huy tác dụng, nhanh chóng xử lý miệng vết thương, khử trùng bôi thuốc quấn băng.
Khi đang bôi thuốc, thân thể Tạ Linh Dụ khẽ run nhẹ, mặc dù đang hôn mê, nhưng vẫn cảm thấy đau.
"Nhẹ một chút, em ấy sợ đau."
Bác sĩ già:....
Sau khi xử lý tốt mọi thứ, bác sĩ già nghiêm túc dặn dò những việc cần chú ý, đưa cho hắn đầy đủ thuốc cần dùng.
Sở Hiêu Trần nghiêm túc nghe từng chữ vị bác sĩ này nói, Tạ Linh Dụ vẫn chưa tỉnh, nhưng Sở Hiêu Trần không hề sợ.
Em ấy sẽ tỉnh, em ấy chỉ là quá mệt thôi, cứ để em ấy ngủ.....
Chỉ là mong em đừng ngủ quá lâu, A Dụ.
Cuối cùng Sở Hiêu Trần cười gượng một cái, nỗ lực làm ra vẻ bình thản, nói: "Cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ già phất tay, rời đi dưới cái nhìn chăm chú của Sở Hiêu Trần.
Zombie bên ngoài vây thành vòng tròn, đối mặt với người sống, trong mắt tràn đầy sự thèm thuồng, các bác sĩ khác nhắm mắt đi theo bác sĩ già, không dám thở mạnh.
Sở Hiêu Trần ôm Tạ Linh Dụ trong ngực, ra lệnh cho zombie rút lui.
Đàn zombie tràn vào như thủy triều lại giống thủy triều rút đi.
Phòng y tế nháy mắt trống không, người y tá vừa nãy nhìn thẳng Sở Hiêu Trần chậm chạp ngã gục vào tường, lẩm bẩm nói: "Zombie thật đáng sợ!"
Một người y tá khác nâng cô dậy, ông nói gà bà nói vịt đáp: "Bệnh nhân kia là người yêu của hắn sao?"
"Lúc này mà còn nhiều chuyện!! Nhưng mà.... Tôi nghĩ nhất định là như thế! Nhiều máu như thế, hắn chính là zombie đấy, dù phải kiềm chế thiên tính cùng bản năng cũng muốn cứu người đó..."
"Đúng vậy, những con zombie khác đều xem chúng ta như cừu con, cảm giác giây tiếp theo liền nhào lên cắn rách yết hầu của tôi..."
.....
Mấy người y tá khe khẽ bàn tán câu chuyện tình yêu trong ngày tận thế.
Sở Hiêu Trần đi ra khỏi phòng y tế, vô số trường thương đoản pháo đặt đối diện hắn, trên mặt đất rải rác vô số thi thể của zombie.
Một số zombie rút lui dưới sự chỉ huy của hắn, số còn lại vây kín trước mặt hắn, bảo vệ hắn kín kẽ.
Nói đúng ra, là bảo vệ người trong lồng ngực hắn.
Một người đàn ông đi ra từ giữa trường thương, người đàn ông đó thoạt nhìn rất giống khiêm khiêm quân tử*.
(*: Người khiêm tốn (thường chỉ những người đạo đức giả.))
Ôn Cảnh Diệu, thủ lĩnh của căn cứ Cảnh Lai, người quen cũ của Sở Hiêu Trần.
- ---
Hoa và Nắng: Mừng nhóm chúng mình thành lập được một năm!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT