Chap 9 : Ra Đi Không Hẳn Là Chạy Trốn Mà Đơn Giản Là Quên Đi Niềm Đau , Vứt Nó Vào Quá Khứ !!!!!
Quá đêm Nayeon mới đưa Sunkyu về nhà ,khuôn mặt nhỏ nhợt đi ,nhỏ đã khóc rất nhiều cũng may là có Nayeon an ủi
Dìu Sunkyu vào đến nhà Nayeon đã thấy ba mẹ nhỏ chờ sẵn cở phòng khách
- Cháu chào 2 bác .- Nayeon lễ phép
- Cảm ơn cháu nhé Nayeon không có cháu gia đình bác thật sự không biết làm sao với nó cả .- Tuấn hiền từ đi lại đỡ Sunkyu từ tay Nayeon ,ánh mắt xót xa nhìn đứa con gái tội nghiệp
- Dạ không có gì đâu ạ ,cung muộn rồi cháu xin phép 2 bác cháu về ạ .- Nayeon nói rồi cúi chào lễ phép
- Ukm cháu về cẩn thận nhé .- Nayoung tiễn Nayeon
- Nếu Sunkyu mag mạnh mẽ được như Nayeon thì thốt quá ,con bé yếu đuối quá .- Nayoung bước vào
- Anh cũng nghĩ thế ,Chuyện của con bé chúng ta nhất định phải cứng rắn ,còn thằng nhóc đó sử sau .- Tuấn nói rồi dìu Sunkyu lên phòng
- Ukm
- Em chuẩn bị đi dù có muốn hay không thì ngay mai nhất định nó phải đi .- Tuân s
- Vâng em biết rồi .- Nayoung
Còn về Nayeon nhỏ mệt mỏi chán nản bước vào nhà mình ,thật sựu mà nói nhỏ chẳng muốn về cái nới lạnh lẽo này 1 chút nào
Vào nhà nhỏ không bật đèn đi thẳng vào trong bếp mở tủ lạnh uống chút nước ,do 1 thói quen chăng ,bao giờ về đến nhà nhỏ cũng không bật đèn mà đều di chuyển trong bóng tối …………
Bước được vài bậc để lên lầu bỗng dưng đèn rực sáng ,Do bât ngờ nhỏ hơi nheo mắt ( vì chói ) rồi quay lại xem ai còn thức giờ này ….( còn ai nữa )
- Con quay lại đây ta có chuyện muốn nói .- Pa nhỏ Kim Suk ho
- ………….- nhỏ không nói gì chỉ thấy phiền phức ,không biết muộn như thế này rồi 2 người đó ( ý ba mẹ nhỏ) muốn gì ở nhỏ nữa
- Con ngồi đi chúng ta sẽ nói chuyện 1 lúc .- Mẹ nhỏ Oh Sooyeon
- Có gì 2 người nói mau đi con mệt .- Nayeon thở dài rồi ngồi xuống
- Ta và pa con đã sắp xếp cho con đến Việt Nam 3 tháng cùng với Sunkyu .- mẹ nhỏ
- Đúng vậy ta đã liên lạc đếm G.G intertainment ,vậy nên con hãy ngoan ngoan nghe lời đi .- Pa nhỏ
- Ba mẹ lấy đâu ra cái quền nói con phải làm thế này phải làm thế kia ……vô ích ngay từ đầu nhưng viếc con không thích nhất định sẽ không làm ,còn những chuyện con thích nhất định con sẽ làm ,2 người đừng đi quá về việc này nữa .- Nayeon tức giận đứng lên ,họ giám làm như vậy mà không hỏi ý kiến nhỏ sao ….ôi thất ngớ ngẩn
- “ BỐP’” không ngân ngại trong úc tức giận pa nhỏ đã tát nhỏ ,là 1 cái tát mạnh ,mắt nhỏ đỏ ửng lên ,tuy nhiên nhỏ cũng không thể hiện 1 chút biểu cảm nào cả
- Mày ,…này thật là ..- Pa nhỏ tức nghẹn không nói nổi
- Hừ ( cười khuẩy ) .- Nayeon
- 2 người bình tĩnh đi chuyện đâu rồi có đó ,đừng mất hòa khí như thế . –Mẹ nhỏ
- Con sẽ không đi , con chỉ nói 1 lần thôi ,con mệt rồi con đi nghỉ trước .- Nayeon cương quết
Quả thật ngay từ khi còn bé nhỏ đã mạnh mẽ rồi .Lúc 12 tuổi nhỏ đã bất chấp sự ngăn cản của pa mẹ để tham gia cuộc thì G.G best youth competition và đạt giải nhất hạng mục Best Singing . Với thành tích nổi trội này nhỏ đã thi vào trường Đại học Dongguk chuyên ngành Sân khấu điện ảnh và Âm nhạc .Đến năm 15 tuổi nhỏ được G.G đào tạo bài bản về thanh nhạc và vũ đạo đến bây giờ. Đầu năm Nayeon và Sunkyu đã tốt nghiệp đại học Dongguk với tấm bằng loại ưu ……………vậy nên chẳng có lí do gì để nhỏ từ bỏ cả
- Ta và pa con làm như vậy cũng chỉ vì nghĩ cho con thôi .- Mẹ nhỏ nói theo
- Nghĩ cho con sao ……hờ …..thật hạnh phúc quá .- Nayeon quay lại cười nhạt
- Ta và ba con đã quyết đinh sẽ không ngăn cản con nữa ,con có thể làm những gì con muốn nhưng trước khi làm điều đó ,ta muốn cho con được nghỉ ngơi ,Con hãy đến đó là làm những gì mình thích không cần phải lo gì cả .- Mẹ nhỏ
- Ồ vậy sao . – Nayeon
- 3 tháng nữa mới co quyết đinh chính thức thành lập nhóm nên trong 3 tháng ấy con hãy đi nghỉ đi , Sau này khi con về nhất định ta và mẹ con sẽ ủng hộ và cùng con vượt qua dù con đường ấy có khó khăn như thế nào ….- Pa nhỏ dịu giọng
- Bên phía G.G cũng đã đồng ý sáng mai tại sân bay incheon ,bây giờ con hãy đi nghỉ đi ,những việc còn lại ta và mẹ con sẽ lo ,- Pa nhỏ
- “ Từ bao giờ mà họ biết nghĩ ình vậy nhỉ ….ôi mình đang mơ à:” nhỏ cười buồn rồi bước lên phòng không nói gì
Không nói gì có nghĩ là nhỏ đồng ý . Những điều mà họ nói không hẳn là sai . Từ bé đến nay họ luôn lao vào công việc chẳng bao giờ quan tâm đến việc nhỏ có muốn đi chơi không ,có muốn ăn gì không ,hay nhỏ thích cái gì ...mà suốt ngày ,,con phải thế này con phải thế kia hay không được ta phản đối ….. Họ chưa bao giờ cho nhỏ được tận hưởng 1 ngày nghỉ đúng nghĩ với gia đình ,lúc thì ba bận lúc thì mẹ bận …nó thật nức cười làm sao . Đó cũng chính là nguyên nhân mà nhỏ song như vậy , kín đáo ,bình tĩnh và đôi lúc vô hồn . Ngày nào cũng như ngày nào đối với nhỏ là như vậy ,các ngày diễn ra chẳng khác nhau là mấy , nó cứ luẩn quẩn lạp đi lặp lại .Sáng sớm đến trường học …đến chiều lại đến G.G tập đến gần 1 ,2 giờ đêm mới về .
Dối với nhỏ thì định nghĩ của từ “ TÌNH YÊU” và “ HẠNH PHÚC’” như nhau Là VÔ HÌNH
Thôi coi như đây sẽ là 1 kì nghỉ dài đối với nhỏ vậy …..Haizzzzzzzzzzzzzzz ( 1 tiếng thở dài )