PT.15

À, có một chút không giống lắm.

Chân tay của ta bây giờ không chút sức lực, hiển nhiên là đã trúng Nhuyễn Gân Tán rồi.

Không tệ, biết rút ra kinh nghiệm từ thất bại lần trước rồi đấy!

Thái tử đột nhiên thở mạnh, chàng ta ôm đầu ngồi dậy, mặt mày đỏ phừng, xem ra cũng không ổn cho lắm, thấy ta nằm ở bên cạnh thì không khỏi sững sờ, “Sao ngươi lại ở trong phòng của ta?”

“Bị h.ại như còn sao nữa?”

“B.ị h.ại…?”, ánh mắt của Thái tử mất đi tiêu cự, chàng ta vô thức đưa tay lên giằng cổ áo mình, “Sao… lại nóng như thế này…”

Ta nhìn thấy lư hương đang nghi ngút khói bên cạnh thì cố gắng bò dậy rồi đổ nước trong ấm trà vào đó, nhưng nhiệt độ cơ thể thì vẫn không ngừng tăng lên, ta biết mọi thứ vô ích rồi, cửa thì bị khóa từ bên ngoài, ta lại không có chút sức lực nào để phá cửa nữa. Quay đầu lại định nhờ Thái tử giúp đỡ nhưng nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm đang nhìn về hướng này, miệng còn không ngừng lẩm bẩm điều gì đó, ta ý thức được chuyện chẳng lành liền muốn tránh đi nhưng không kịp đã bị chàng ta đè xuống. Ta giơ tay lên đẩy chàng ấy ra, gắng sức cất tiếng gọi nhưng vô hiệu.

Bàn tay nóng bỏng bắt đầu đưa vào trong váy sờ soạng chân ta, ta dùng chút sự tỉnh táo cuối cùng tự cắn lưỡi mình để tự nhắc nhở bản thân sau đó hít thở thật sâu đạp cho Thái tử một cái, cuối cùng rút kẹp tóc tự đ.âm v.ào người mình.

*

Lúc cửa phòng được mở ra thì trong phòng đã nồng nặc mùi m.áu t.anh rồi, QUân thượng, Hoàng hậu hay kể cả Đức phi cũng nhất thời không nói nên lời. Bởi mục đích mà bọn họ tới đây là bắt gian chứ đâu phải chứng kiến h.iện tr.ường một v.ụ á.n m.ạng.

Thái tử nằm lăn lóc trên nền nhà, bởi vì thuốc vẫn đang phát huy tác dụng nên chẳng ý thức được điều gì cả, còn ta, không cần soi gương cũng biết mặt mình lúc này trông dọa người như thế nào.

M.áu t.ươi từ cổ và cánh tay ròng ròng chảy xuống ướt đẫm váy áo, ta tựa người vào chiếc bàn nhỏ, trong tay vẫn còn cầm lư hương.

“Không ai… nói cho ngươi biết… dùng một kế hai lần sẽ không còn tác dụng …nữa… “

Lúc gần mất đi ý thức, ta nhìn thấy Sở Tịnh Quân kinh hãi lao vào, không màng tất cả mà chạy về phía ta.

*

Một ngày hôn mê hai lần, quá đủ rồi!

*

Cũng chính vì lần hôn mê thứ hai này, ta đã bỏ lỡ một màn kịch vô cùng đặc sắc.

10 năm đó!

Ta khổ sở tìm kiếm 10 năm, cuối cùng bọn họ lại nhân lúc ta hôn mê mà giải quyết xong rồi!

*

Tức n.ổ ph.ổi mất thôi!

*

10 năm trước, kế hoạch á.m s.át là nhằm vào Thái tử, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều hết lòng vì biên cương, Tứ hoàng tử thì đam mê bói toan, chỉ còn lại Sở Tịnh Thâm và Sở Tịnh Quân mà thôi.

Đức phi cấu kết với nhà mẹ đẻ định thủ tiêu Sở Tịnh Thâm, không ngờ lại bị mẫu thân ta phát hiện, thế là chúng nảy ra một kế khác, sắp đặt Trần Uyển Quân để chia rẽ tình huynh đệ giữa hai người.

Trước là giúp Sở Tịnh Thâm giải câu đố để tiếp cận chàng ấy, sau là giả vờ lạc đường để gặp Sở Tịnh Quân. Đức phi lợi dụng thân phận Thứ phi mua chuộc Lan Thấm, biết được Sở Tịnh Quân yêu mến một tiểu thư biết đánh đàn, còn bán trộm bức vẽ của chàng ấy để Trần Uyển Quân cố ý mô phỏng, quả nhiên thu hút được sự chú ý của Sở Tịnh Quân.

Đức phi tự nhận kế ly gián của mình đã thành công xuất sắc.

Mà nguyên nhân khiến bà ta cảm thấy như vậy có lẽ là sự tự tin đến thần kì của Trần Uyển Quân, không biết nàng ta dựa vào cái gì mà cho rằng hai huynh đệ nhà họ Sở đều yêu mình sâu đậm, Trần Uyển Quân còn tự đắc vì một mặt khiến Thái tử cắn câu, một mặt lại khiến Sở Tịnh Quân mê mệt, thậm chí còn buồn phiền vì không biết phải chọn ai.

Về điểm này, ta thực sự cạn lời.

Theo năm tháng, chuyện hôn sự của Thái tử và Trân Trân cũng đến ngày chín muồi, con gấu trúc ngu ngốc không phụ sự hi vọng của quần chúng xem kịch, trước mặt Trần Uyển Quân tuyên bố, “Hiền Vương không lập thê, ta cũng sẽ không lập thê!”

Ai không biết còn tưởng chàng ấy yêu thầm đệ đệ của mình mất. Đức phi vui mừng khôn xiết, tưởng rằng phen này ăn chắc rồi, không ngờ Hiền Vương không những không giận không dỗi, mà còn vô cùng phối hợp mà cưới ta về, kết hôn xong thì tình cảm còn sâu sắc đến độ khiến người người “xấu hổ”.

Đức phi không ngồi yên được nữa, nhân lúc Quân thượng đưa theo mọi người đến hành cung tránh nóng thì cũng đưa Trần Uyển Quân theo cùng để đối phó với ta, vừa nhìn thấy ta Đức phi liền đắc ý, còn tưởng rằng Sở Tịnh Quân chọn ta vì Trần Uyển Quân có vài phần giống ta, Hiền Vương chọn ta làm người thế thân. Nhưng thực tế, người cố ý bắt chước ta là Trần Uyển Quân, nàng ta mới là kẻ thế thân.

Cũng không đúng, tiểu thư của Trần gia không xứng với cách gọi này, bởi vì Sở Tịnh Quân từ trước đến giờ đều không thích nàng ấy, chỉ theo phép lịch sự mà đối xử với nàng ấy như một muội muội mà thôi.

Còn là kiểu muội muội không thân thiết cho lắm.

*

Cuộc tạo phản ngày hội đi săn diễn ra vô cùng đặc sắc, nhưng ta lại chỉ có thể hình dung mọi thứ qua lời kể của Tiểu Trúc mà thôi.

Chờ đợi bao năm cuối cùng bỏ lỡ mất cơ hội tự tay g.iết đ.ịch, sự tình phát triển quá sức gọn lẹ mà.

Tiểu Cúc bị đưa đến chỗ hậu viện của Hoàng hậu làm nha hoàn cấp thấp, Tiểu Lan do Châu Ngọc xử lý, Trần thị của Đức phi, kẻ bị ch.ặt đ.ầu, người bị lưu đày, người trở thành n.ô l.ệ, tóm lại là xử lý vô cùng thỏa đáng.

Còn Sở Tịnh Quân, từ lúc ta tỉnh dậy đến giờ đã là 3 ngày vẫn chưa thấy bóng dáng chàng ấy đâu.

Đến ngày thứ 4 thì Thái Tử vội vã xông vào, vì mất m.áu quá nhiều nên đầu óc của ta không được tốt cho lắm, chỉ có thể dựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi mà thôi, nhìn thấy ta chầm chậm mở mắt, chàng đột nhiên không còn khí thế lúc đầu nữa rồi.

“Ngươi, ngươi còn khó chịu chỗ nào không?”

“Nhìn sắc mặt hơi đáng sợ một chút nhưng kì thực chẳng có gì to tát cả.”

Ta không muốn dọa chàng ấy nên cũng bình tĩnh nói ra sự thật, Thái tử thở phào một hơi, nhăn nhó lẩm bẩm, “Ngày hôm đó phải đa tạ ngươi rồi, vì ta mà ngươi phải tự làm m.ất m.áu để giải độc, ta thật không ngờ Trần Uyển Quân lại là một kẻ dối trá như thế, nàng ta rõ ràng nhìn như một tiên tử… tiên tử làm sao mà…”

Chàng ta nói đến đây thì dừng lại rồi nhìn ta, hít một hơi thật sâu, “Tô Cẩm Sắc, ngươi là một người tốt! Từ nay về sau chúng ta sẽ là huynh đệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!”

??? Quân thượng giao ngôi vị cho tên ngốc này thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ?

“Ờm, được thôi.”

Ta thật sự không biết nên phản ứng thế nào, chỉ đành miễn cưỡng ừ à.

“Nếu như đã là huynh đệ rồi thì ta cũng không lòng vòng nữa, ngươi có thích lão ngũ không?”

Tình huynh đệ lại khăng khít như xưa luôn rồi?

“Thích chứ.”

“Vậy sao ngươi không hỏi xem đệ ấy đi đâu?”

“Hỏi làm gì? Để nghe người kể cho ta câu chuyện mà các người đã khổ tâm tưởng tượng ra ư?”

Thái độ bình tĩnh của ta khiến Thái tử có phần kinh ngạc.

“Không phải… ta… lão ngũ thật sự có việc cần phải xử lý…”

“Lúc ngươi hôn mê, đệ ấy vẫn luôn ở bên cạnh nàng, nhưng sự việc thật sự rất cấp bách…”

“Vài ngày nữa đệ ấy sẽ trở về, ngươi đừng lo lắng, nghỉ ngơi cho tốt…”

“... Ngài đừng cười nữa.”

Nụ cười gượng gạo của Thái tử đã bán đứng tất cả.

Đúng là đồng đội heo mà.

*

Ta tưởng rằng bản thân đã xông pha tr.ận m.ạc đủ nhiều thì sẽ có một tâm lý thật vững vàng, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Sở Tịnh Quân an tĩnh nằm đó, đầu óc ta chợt trở nên trống rỗng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của chàng đang nhắm chặt, hô hấp yếu ớt tựa như có thể bỏ ta lại bất cứ lúc nào.

Để tìm được tên h.ung th.ủ đã khiến mẫu thân ta phải ch.ết, chàng ấy đã tr.úng đ.ộc, Quân thượng đã tìm hết các danh y nhưng vẫn vô dụng, Sở Tịnh Quân gần như không thể tỉnh lại nữa rồi. Hoàng hậu mấy ngày nay đều ở bên cạnh chăm sóc chàng, đút cho chàng từng thìa canh nhỏ, mặc dù phần lớn đều không thể nuốt xuống được nhưng vẫn không từ bỏ. Nếu như chàng không thể tỉnh dậy, thì có dùng thuốc tiên bỏ vào miệng cũng không thể sống được 3 tháng.

“Tứ cô nương, là ta vô năng!”

Trạch Hy vẫn luôn chạy đi chạy lại, đến lúc ta tỉnh dậy thì mới chuyển sang hẳn bên này, thanh niên nho nhã anh tuấn ngày nào giờ nhếch nhác đến tội nghiệp, đôi mắt đỏ au tràn ngập sự day dứt.

“Ngài cũng không phải là ngọc hoàng đại đế.”

Ta vỗ vai Trạch Hy, khoác áo choàng. Không cần ta hỏi Trạch Hy cũng đem tình trạng của Hiền Vương hiện giờ kể chi tiết cho ta một lượt, bây giờ ngoài việc tìm ra kẻ hạ độc thì không còn cách nào khác. Ta bảo chàng ấy trở về nghỉ ngơi sốc lại tinh thần, mang theo đồ nghề rồi gọi cả Kiều Nương đi nữa. Ta trang điểm để thần sắc tươi tỉnh hơn một chút rồi ba người cùng nhau đến chỗ nhà lao đang giam giữ tên thợ rèn kia.

Châu Ngọc lần này cung kính hành lễ, còn gọi ta một tiếng Vương phi, ngài ấy nói nhà lao ẩm mốc mời ta ra ngoài uống trà nhưng ta xua tay ngồi đại xuống một chiếc ghế gần đó, nhìn tên thợ rèn mặt mặt tím tái, người đầy v.ết t.hương, vừa cười vừa hỏi, “Châu đại nhân thẩm vấn đến đâu rồi?”

“Hạ quan vô dụng, làm cách nào cũng không thể khiến hắn mở miệng.”

“Châu đại nhân chắc cũng biết, phàm là người sẵn sàng b.ỏ m.ạng chỉ có hai khả năng. Một là, trên thế gian này chẳng còn vương vấn gì nữa, nản chí ngã lòng, chỉ muốn c.hết mà thôi, hai là, hắn ta còn có một người mà mình vô cùng bận lòng, muốn dùng cái ch.ết để bảo vệ đối phương.”

Ta bê chén trà lên, gạt bọt, để ý thấy ngón tay của thợ rèn khẽ run, thì liền dịu dàng nói tiếp, “Ngài nói xem, người trước mắt chúng ta thuộc trường hợp nào?”

“Hạ quan bất tài, đây là những thông tin mà Vũ Đức ty đã điều tra được trong ba ngày qua, mời Vương phi xem qua.”

Châu Ngọc trình lên một bản ghi chép hết sức tỉ mỉ, ta vừa xem thì liền hiểu ra vấn đề.

“Còn lại giao cho ta là được rồi, Châu đại nhân trông coi giúp cửa lớn, xin đừng để vị khách quý

nào trông thấy.

Trên đời này, chưa có cái miệng nào mà ta không cạy được cả.

*

Ta dùng những khổ hình khắc nghiệt nhất tr.a t.ấn hắn, Trạch Hy lại tận tâm tận lực chữa trị cho hắn, khiến hắn s.ống không bằng ch.ết trong lòng bàn tay ta. Cho hắn dùng thứ thuốc mà bọn chúng yêu thích nhất, Lãnh Hương Túy, sau đó tìm vài thanh niên tráng kiện tới.

Hắn ta dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất ch.ửi r/ủa ta, ta nhìn đôi mắt đục ngầu tuyệt vọng của hắn thì bình tĩnh nói với Trạch Hy, “Ta cảm thấy tên của hắn ta thực không thuận tai chút nào, người chế tác đao mà lại tên “Quyến Nhận”, nghe không được may mắn cho lắm.”

Trạch Hy nói gì đó nhưng ta nghe không rõ, tiếng nước sôi ồn quá, ta nhay thái dương ra hiệu cho dừng lại.

“Tiền Quyến Nhận, An Vương - người bị tước đoạt phong hiệu và đang bị g.iam l.ỏng trong Vương phủ, ngươi nói nếu như ngài ấy nhìn thấy bộ dạng này của ngươi thì còn sống tiếp được không?”

Hắn ta trợn mắt, dùng ánh mắt “không thể tin được” nhìn ta, cuối cùng đã tìm được điểm yếu của đối phương rồi.

“Xin đừng… xin đừng… ngài ấy không biết gì cả… ta cầu xin ngươi!”

“Ngươi cầu xin ta chi bằng cầu xin chính mình.”

Ta nở nụ cười đầy ẩn ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play