Trần Húc Dương có chút thấp thỏm không yên, "Tạ đại ca, như vậy không tốt lắm đi."

"Cho cậu ta chút giáo huấn." Tạ Cố nói khi trên mặt vẫn còn dấu vết mực nước rửa không sạch, "Cho cậu ta biết rằng nếu lỡ chọc phải ông đây thì có kết cục như thế nào."

Tiếng chuông vào học vang lên, Phàm Độ còn chưa từ trong phòng vệ sinh đi ra.

Tạ Cố hừ cười một tiếng, trong miệng huýt sáo mừng thắng lợi, đem quần đồng phục trong tay vứt cho Trần Húc Dương, "Đợi đến lúc tan học thì trả lại cho cậu ta đi."

Trần Húc Dương da đầu tê dại, không nghĩ tới mình sẽ bị liên lụy trong cuộc tranh đấu giữa hai người họ, "Lại là tớ hả!"

"Tớ còn chưa phân hoá đó!" Tạ Cố như còn có chút tiếc nuối mà nói, "Như thế nào mà tớ có thể vào phòng vệ sinh của ALPHA?"

Bằng không cậu khẳng định sẽ đi vào xem bộ dáng Phàm Độ không mặc quần.

Cô Lý mang theo giáo án đi đến trên bục giảng, nhìn quanh một vòng phòng học, tầm mắt dừng ở chỗ không ai ngồi, "Ơ kìa? Học sinh chuyển trường đâu rồi?"

Ở phía dưới đám học sinh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có chút trì độn phát hiện không thấy Phàm Độ, mà có người biết chuyện gì xảy ra lại không dám nói, "......"

Cô Lý quay đầu đi hỏi Tạ Cố, "Tạ Cố, bạn ngồi cùng bàn của em đâu rồi?"

"Thưa cô, em không biết ạ!" Tạ Cố thực hiện kế hoạch thành công, giờ khắc này đang đắc ý, "Chắc có thể là bạn ấy bị tiêu chảy ạ."

"Vậy ai đó tới phòng vệ sinh ALPHA nhìn xem đi!" Cô Lý phân phó, "Mong là không xảy ra chuyện gì đi."

Tạ Cố được ngồi xuống liền sửa lại chủ ý của mình đối với Trần Húc Dương nói, "Được rồi, tớ tha cho cậu ta rồi, cậu tới phòng vệ sinh đem quần trả lại cho cậu ta đi."

Trần Húc Dương đem quần Phàm Độ lén nhét vào trong đồng phục của chính mình, ôm bụng giả bộ đứng lên, "Thưa cô em cũng bị tiêu chảy, để em đi xem luôn cho ạ!"

Nói xong cậu liền nhanh như chớp chạy đi rồi.

Không đến hai phút, Trần Húc Dương liền chạy trở về, trên mặt mang theo vẻ mặt không thể ngờ được, vội vội vàng vàng mà cùng Tạ Cố nhỏ giọng nói chuyện, "Cậu ấy không ở trong phòng vệ sinh!"

Tạ Cố: "!!!"

Người nọ ăn mặc quần lót đi đâu?

Phàm Độ lúc này đây đang ở phòng mua bán đồng phục trong trường.

Cậu nửa người dưới quấn áo khoác đồng phục quanh hông, nửa người trên mặc sơ mi ngắn tay màu trắng của trường, thầy quản lý đồng phục đang lục tìm đồng phục phù hợp với kích cỡ của cậu "Thầy nhớ rõ hôm nay em vừa mới nhận được giáo phục rồi mà, như thế nào còn lại tới nhận nữa?"

"Thầy nhớ nhầm rồi." Phàm Độ mặt không biểu tình nói dối, "Em chưa nhận được."

Thầy giáo phục buồn bực, "Không có khả năng nha, gương mặt này thầy nhớ đã nhìn qua."

Phàm Độ: "Mặt em thuộc kiểu đại chúng."

Thầy giáo vừa tìm ra một cái quần, lại nhìn về phía nửa người dưới của cậu, "Em như thế nào còn trần trụi mà chạy tới đây rồi?"

Phàm Độ mau chóng trả lời theo kịch bản đã được soạn sẵn trong đầu, "Em mới vừa học xong khóa bơi lội."

Cậu mặt ngoài không gợn sóng, trên thực tế trong lòng oán hận mà nghiến răng nghiến lợi, đem Tạ Cố trong đầu như vậy như vậy mà tra tấn một trăm lần, nếu không phải ở trên người cậu còn mặc thêm áo khoác ngoài, như vậy thật sự sẽ mặc quần lót ở trong trường học mà đi rêu rao!

"Vậy em thay ở nơi này đi." Thầy quản lý đồng phục duỗi tay chỉ chỉ cho cậu phòng thay quần áo, "Có rèm kìa, em chính mình tự kéo lại mà thay đi."

Phàm Độ cảm tạ thầy giáo, đi vào phòng thay quần áo, mất hết nửa tiết học đầu cậu mới được thay quần.

Sau đó, cậu liền đằng đằng sát khí hướng về phía phòng học mà đi.

Mới vừa đi đến cửa phòng học, bước chân của cậu liền dừng lại, so sánh bản thân mình với cô giáo Phàm Độ vẫn chậm một nhịp, đứng ở bên ngoài phòng học chính là Tạ Cố, là cái người cầm đầu bị phạt đứng đối với vách tường.

Nhìn cục diện của Tạ Cố hiện giờ, Phàm Độ điếc không sợ súng mà hừ cười, vào cửa hô to một tiếng, "Em chào cô!"

Ba phút sau, Tạ Cố đã bị cô Lý đuổi ra ngoài bởi vì không làm bài tập về nhà.

Tối hôm qua cậu vừa được ngưới ta thổ lộ nên quá kích động, đã quên còn có bài tập về nhà.

Tạ Cố liếc trộm xem nửa người dưới của Phàm Độ, thấy cậu ta mặc quần rồi, tiếc nuối mà bĩu môi, xoay đầu đối với bức tường mà phát ngốc.

Trần Húc Dương đem bài tập của chính mình đưa qua cho Tạ Cố xem, "Tạ đại ca, chép một chút không?"

Tạ Cố xem cũng lười đến xem, "Không chép."

Phàm Độ từ trong túi lấy ra bài tập về nhà đã làm, rồi sau đó ánh mắt cậu liền dừng ở trên người Tạ Cố, Tạ Cố tựa như con khỉ nhỏ, một chút cũng không chịu thành thật úp mặt vào tường, một chốc thì gãi gãi mông, có lúc lại đùa nghịch tóc mái.

Cậu ta hướng về phía tóc mái của chính mình thổi một hơi, sợi tóc bị thổi bay lên rồi lại rơi xuống, nhưng chính là trong nháy mắt như vậy, Phàm Độ cách đó vài thước đều nhìn thấy rõ ràng trên thái dương bị tóc mái che lại có một vết sẹo.

Mặt trên còn có dấu vết của đường may.

Trái tim Phàm Độ không nhẹ không nặng mà lộp bộp một tiếng.

Theo lý thuyết người khác trên người có vết sẹo hay không cậu cũng chưa từng e ngại ai hay chuyện gì, ai khi còn nhỏ mà chưa từng té ngã, nếu nặng thì đi bệnh viện may lại, vết thương không nặng quá thì trực tiếp mặc kệ cũng có thể trưởng thành mà không gặp trở ngại gì.

Phàm Độ thình lình nhớ tới, U235 từng nói qua, trên trán của cậu có một vết sẹo, là bị ba cậu ta dùng bình hoa đập mà tạo ra.

U235 cùng Tạ Cố......

Phàm Độ nghĩ tới mà đánh cái rùng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play