Bạch Tử Phàm không ngờ rằng trước kia khi hắn chưa có chút gì nổi bật, vậy mà Nhị trưởng lão đã đánh giá cao hắn như vậy.

Điều này khiến Bạch Tử Phàm trong lòng không khỏi thầm khen, Nhị trưởng lão thật là có ánh mắt nhìn người, Bạch Tử Phàm ngoài miệng nói:

"Nhị trưởng lão quá khen, lúc ấy đệ tử thấy Nguyệt Thiền sư tỷ gặp phải nguy hiểm, đầu óc đệ tử liền trống rỗng, chỉ biết liều mạng phá bỏ cấm chế mà Doãn Chí Bình gây ra để nhanh chóng đến giải cứu Nguyệt Thiền sư tỷ."

"Nếu không, đệ tử có cảm giác như mình sẽ đánh mất đi một vật gì đó quý giá nhất trên đời này vậy."

"Ha..ha.."

Nhị trưởng lão nghe xong câu này, hơi mỉm cười một chút, ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn Bạch Tử Phàm một cái rồi lại nhìn về phía Sở Nguyệt Thiền.

Sở Nguyệt Thiền không ngờ rằng Bạch Tử Phàm vậy mà có thế nói ra cái lời khiến người ta buồn nôn như vậy.

Nhất thời làm cho cả gương mặt của nàng đều ửng hồng lên hiếm thấy, ánh mắt hướng xuống nhìn chân giầy của mình.

Không giám đối mặt với ánh mắt tha thiết của Bạch Tử Phàm cùng ánh mắt tràn đầy thâm ý của sư phụ.

Nếu là trước đây, Sở Nguyệt Thiền sẽ không có loại cảm xúc thẹn thùng như vậy mà nàng chỉ xem lời này của Bạch Tử Phàm như là gió thoảng qua tai, rồi lấy một vẻ mặt lạnh lùng tiếp nhận nó không chút nào đổi sắc là được.

Nhưng bây giờ đã khác xưa, khi mà địa vị của Bạch Tử Phàm trong lòng Sở Nguyệt Thiền đã có một vị trí nhất định.

Cũng đồng nghĩa với việc, mỗi lời nói của Bạch Tử Phàm đều có trọng lượng không nhỏ đối với Sở Nguyệt Thiền và có thể ảnh hưởng trực tiếp đến cả tâm tình của nàng.

Trong bầu không khí tràn đầy xấu hổ, mờ ám này, phía xa xa có một vị chấp sự đang hấp tấp chạy về phía này thông báo:

"Nhị trưởng lão... Nhị trưởng lão.. Giáo chủ nương nương gọi ngài tới Thái Âm Điện có chuyện còn trọng cần công bố."

Nhị trưởng lão dò hỏi: "Ngươi có rõ là chuyện gì không?"

Nữ chấp sự kia trả lời: "Bẩm nhị trưởng lão, thuộc hạ không rõ. Với năng lực của thuộc hạ không thể nào đoán được thần ý của Giáo chủ nương nương."

Nhị trưởng lão nghe vậy, nhẹ nhàng một cái gật đầu một cái, rồi quay lại bảo với Sở Nguyệt Thiền: "Nguyệt Thiền, ngươi hãy trở về nghĩ ngơi trước, lát nữa Vi sư sẽ tới tìm ngươi."

Sau khi dăn dò xong đồ đệ của mình, Nhị trưởng lão quay lại nhìn Nữ chấp sự kia rồi bảo: "Được rồi, chúng ta đi thôi, không thể để cho Giáo chủ nương nương chờ lâu được!!"

Dứt lời, Nhị trưởng lão đi lên phía trước, bỏ lại vị nữ chấp sự kia ở phía sau.

Nhưng vị Nữ chấp sự kia vẫn chưa rời đi, nàng nhìn qua Bạch Tử Phàm thấy hắn đanh định rời khỏi nơi này, nàng nhanh miệng nói:

"Ngươi khoan đi đã, Giáo chủ nương nương bảo cả ngươi cùng tới Thái Âm Điện."

Bạch Tử Phàm giật mình nói: "Giáo chủ nương nương gọi ta?"

Nữ chấp sự kia đáp: "Đúng vậy!!"

Trong lòng của nàng trước đó cũng giật mình không kém như Bạch Tử Phàm lúc này, khi nghe tới đạo mệnh lệnh kia của Giáo chủ nương nương.

Còn Bạch Tử Phàm, hắn vốn đang định quay về trị liệu chút thương thế trên người do vừa mới giao đấu với Doãn Chí Bình gây ra, tuy rằng nó không quá là nghiêm trọng nhưng cũng khiến xương cốt trong ngươi Bạch Tử Phàm tê dại, cần phải được điều trị một lát mới được.

Thế nhưng bất ngờ là vị Nữ chấp sự kia lại bảo Ngu Yên Vũ triệu tập hắn tới Thái Âm Điện, điều này thật kỳ lạ a!!

Lấy năng lực cũng thân phận của hắn, vào Thái Âm Điện để nghe chính sự, thật là không chút nào phù hợp.

Tuy rằng Bạch Tử Phàm không hiểu Ngu Yên Vũ có dụng ý gì, nhưng hắn chắc chắn không thể nào chối từ lại lời triệu kiến này của Ngu Yên Vũ.

Nhị trưởng lão đi phía trước nghe tới lời của Nữ chấp sự vừa nói với Bạch Tử Phàm, nàng dưng lại hơi nghi hoặc một chút, rồi tiếp tục bước đi.

Còn Bạch Tử Phàm mang theo nổi lòng tràn đầy nghi hoặc theo chân vị Nữ chấp sự kia tiến tới Thái Âm Điện.

....

Trong Thái Âm Điện

Khung cảnh tịch mịch đến lạ thường, đã không còn cái cảnh tượng náo nhiệt, đấu võ mồm, chém giết nhau như vừa rồi.

Những xác chết vươn vãi trước đó của người Huyết Thần Giáo và Ma Môn cũng đã được dọn sạch sẽ.

Tất cả nhưng hư hại của Thái Âm Điện cũng đã được người của Thái Âm Giáo nhanh chóng sữa chữa.

Ở bên trên nơi cao nhất của Thái Âm Điện, Ngu Yên Vũ đang ngồi uy nghi trên ghế chủ tọa, hiếm khi mới gặp Ngu Yên Vũ nghiêm túc đến vậy mà một khi Ngu Yên Vũ đã nghiêm túc, trong vô hình sẽ tạo ra cái bá khí của nữ vương ngự trị quần hùng.

Khiến các vị trưởng lão đang ở Thái Âm Điện này, nhận lấy áp lực không hề nhỏ nên không ai dám buôn chuyện với nhau như mọi khi.

Mà ai nấy cũng ngừng thở tập chung vô cùng.

Một lúc sau bên ngoài Thái Âm Điện có hai bòng hình đang từ từ tiến vào, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.

Hai bóng hình đó một là Nhị trưởng lão, một là Bạch Tử Phàm.

"Thuộc hạ tham kiến Giáo chủ!!"

"Tiêu nhân tham kiến Giáo chủ!!"

Đến giữa trung tâm Thái Âm Điện, Nhị trưởng lão cùng Bạch Tử Phàm đồng loạt hành lễ với Ngu Yên Vũ.

Ngu Yên Vũ mắt phượng đảo qua Bạch Tử Phàm nói: "Ta nghe nói, người đã ra tay giết Doãn Chí Bình cứu lấy một nữ đệ tử thân truyền."

Vừa nãy Ngu Yên Vũ cùng các vị trưởng lão ở Thái Âm Điện đã được nghe báo cáo về tin tức này.

Hơn nữa lấy năng lực của Ngu Yên Vũ, dù cho căn mật thất của Doãn Chí Bình có trận pháp bảo vệ đi chăng nữa cũng khó lòng mà che dấu được phượng nhãn của nàng.

Nên Ngu Yên Vũ biết chuyện này cũng không có gì là lạ, chỉ là ở đây ngoại trừ Ngu Yên Vũ ra, các vị nữ trưởng lão ai nấy đều nhìn về phía Bạch Tử Phàm, như cần được Bạch Tử Phàm xác mình lại một lần nữa, các nàng mới có thể tin tưởng điều này.

Tâm trạng của các nàng ban nãy, sau khi nghe xong tin tức Bạch Tử Phàm diệt sát Doãn Chí Bình cũng ngạc nhiên không kém phản ứng của Nhị trưởng lão, lúc nghe Sở Nguyệt Thiền nói tới tin tức này là bao.

Bạch Tử Phàm đáp: "Bẩm Giáo chủ nương nương, lúc ấy Doãn Chí Bình nóng lòng muốn thải bổ Sở Nguyệt Thiền sư tỷ, nên mới nhất thời lơ là, tạo cơ hội cho Tiểu nhân ra tay."

"Nếu không phải trước đó, Giáo chủ nương nương dùng thần uy của mình đả thương Doãn Chí Bình, Tiểu nhân cũng sẽ không có cơ hội tốt như vậy, mà có lẽ Tiểu nhân đã chết trong Doãn Chí Bình từ lâu."

Các vị trưởng lão nghe khác nghe vậy thì gật đầu trong lòng, an ủi mình rằng: "Xem ra đấy là lý do chính."

Ngu Yên Vũ cũng không tỏ thái gì với câu trả lời của Bạch Tử Phàm mà nàng gật đầu bảo: "Hai người đứng lên đi!!"

Đợi khi Nhị trưởng lão cùng Bạch Tử Phàm đứng lên, ngồi vào vị của mình đã được sắp xếp sắn từ trước, Ngu Yên Vũ mới mở miệng nói tiếp:

"Lần này ta triệu tập mọi người tới đây là có chuyện qua trọng cần phải công bố."

Dứt lời Ngu Yên Vũ nhìn một vòng quanh Thái Âm Điện, đã thấy ái nấy cũng đều đang chăm chú nhìn nàng.

Các vị trưởng lão đồng thanh đáp: "Giáo chủ nương nương xin ngài cứ công bố, nếu là chuyện Giáo chủ nương nương bàn giao, dù cho bước vào dầu sôi lửa bỏng, bọn Thuộc hạ cũng không nửa bước nản lòng."

Ở trong suy nghĩ của các nàng, Ngu Yên Vũ rất hiếm khí, à là chưa bao giờ triệu tập qua các nàng tới Thái Âm Điện này để bàn bạc chính sự, nên có thể lần này là một chuyện quan trọng nào đó sắp được Ngu Yên Vũ công bố, nên ai nấy cũng đều nghiêm túc lắng nghe, không muốn bỏ xót một chữ nào.

(Còn tiếp)

Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play