Nhị trưởng lão nghe những lời mà Doãn Chí Bình vừa nói, sống lưng đột nhiên có chút ớn lạnh, nàng không khỏi cảm thán:

"Doãn Chí Bình a Doãn Chí Bình, hôm nay ngươi thật khiến ta phải nhìn ngươi bằng con mắt khác."

Doãn Chí Bình cười nói: "Vậy nàng cần phải chuẩn bị thêm nhiều con mắt hơn nữa để nhìn ta, vì kịch hay còn chưa kết thúc ở đây."

Nhị trưởng lão hồ nghi hỏi tiếp: "Vậy ngươi đã làm cách nào để bước một chân vào Thiên Vương Cảnh, với tốc độ nhanh như vậy, chỉ với một viên Thiên Cực Đan là không đủ để giúp ngươi làm điều này."

Doãn Chí Bình nói: "Chuyện này kể ra rất thú vị. Nàng còn nhớ cái đêm trước ngày Thái Âm Giáo chúng ta cùng các phái chính đạo liên minh lại để chinh phạt Ma Môn không?"

Nhị trưởng lão nghe vậy, nàng như đoán được gì, liền nói: "Đương nhiệm Giáo chủ của Thái Âm Giáo đêm ấy đã qua đời, trong bộ dạng thân xác héo khô."

Nói đến đây giọng nói của Nhị trưởng lão đã không còn tự nhiên như trước, nàng hơi ngập ngừng nói: "Chẳng lẽ....chẳng lẽ.. cái chết của Giáo chủ là do ngươi làm?"

Doãn Chí Bình gật đầu, thay cho lời đáp của hắn.

Nhị trưởng lão thấy Doãn Chí Bình khẳng định đáp án của mình, thế là giận giữ chửi lớn lên: "Ngươi đúng là đồ súc sinh, ngay cả sư phụ của mình mà ngươi cũng ra tay được!!"

Trái lại với bộ dạng giận giữ của Nhị trưởng lão, Doãn Chí Bình tỏ ra bình thản đến lạ thường, hắn cười khinh nói:

"Từ lúc ta nhập môn Thái Âm Giáo cho tới khi ta lên giữ chức trưởng lão Thái Âm Giáo, nàng ta chưa từng dạy dỗ qua ta lần nào, ta bị người bắt nạn, ta bị người khi dễ, nàng ta cũng không quan tâm đến."

"Vậy thì Thu Thảo, nàng nói xem, Tư Vô Tà xứng đáng làm sư phụ của Doãn Chí Bình ta sao?"

Tư Vô Tà chính là đương nhiệm Giáo chủ đời trước của Thái Âm Giáo!!

Nhị trưởng lão hai đầu lông mày hơi nhíu lại, nàng có chút ấp úng, tạm thời không biết nói gì cho phải, bởi những lời mà Doãn Chí Bình vừa nói, tất cả đều là sự thật.

Doãn Chí Bình nói tiếp, giọng nói có chút điên cuồng: "Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải nhờ Tư Vô Tà, Doãn Chí Bình ta làm sao có được ngày hôm nay."

"Nhờ Tư Vô Tà, mà Doãn Chí Bình ta mới có hùng tâm tráng chí như bây giờ, nhờ nàng ta, ta mới đạt được thành tựu, khiến vạn người mơ ước như bây giờ!!"

Nhị trưởng lão lúc này mới hít thở một hơi, để tiêu hóa nhưng lời mà Doãn Chí Bình vừa nói, nàng trấn định lại hỏi: "Lời này của ngươi có ý gì?"

Doãn Chí Bình hồi ức lại kể: "Những nguyên do dẫn đến chuyện này, phải kể đến từ lúc ta bái nhập vào Thái Âm Giáo."

"Hồi ta còn nhỏ, bá phụ của ta đã dẫn ta tới Thái Âm Giáo để bái Tư Vô Tà làm sư, Tư Vô Tà lúc ban đầu tuy rằng không muốn."

"Nhưng nàng ta lại nhớ đến, bá phụ của ta đã từng có lần cứu nàng ta một mạng. Nên nàng ta mới miễn cưỡng thu nhận ta làm đệ tử, thu nhận ta vào Thái Âm Giáo."

"Cũng từ lúc ấy, ta bái Tư Vô Tà làm sư phụ, với một lòng tu luyện mong sớm ngày trở thành cường giả như bá phụ của ta."

"Tưởng chừng như ta đã có tương lai tươi sáng ở Thái Âm Giáo, thế nhưng đời không như mơ. Sau khi bá phụ của ta rời khỏi Thái Âm Giáo, Tư Vô Tà lập tức trở mặt 180 độ, không một chút ngó ngàng, quan tâm gì đến người đồ đệ này của nàng."

"Vì trong mắt Tư Vô Tà, nàng ta luôn xem đàn ông là cỏ rác, nên dù cho ta có bị người ta bắt nạt, người ta khi dễ, Tư Vô Tà vẫn luôn không để ý đến ta, mà Tư Vô Tà chỉ luôn quan tâm đến các nữ đệ tử của nàng ta."

"Cũng chính từ đấy, ta đã bắt đầu tập cho bản thân tính cách tự lập, sống trở nên khép kín lại và không ngừng luyện tập, nâng cao tu vi, để không còn bị người ta khi dễ, để không còn bị người ta bắt nạt."

"Để rồi khi tu vi của ta đã có chút thành tựu, ở Minh Nguyệt Quận này cũng có chút danh tiếng, lập được nhiều chiến công cho Thái Âm Giáo, khi ấy ta đã ngây thơ nghĩ rằng, Tư Vô Tà sẽ thay đổi cách nhìn về ta, chú ý đến ta hơn."

"Nhưng không, Tư Vô Tà lại không làm vậy, nàng ta lại tìm cách giam giữ ta vào núi Chung Nam Sơn ở sau Thái Âm Giáo, bên ngoài thì mang tiếng giúp ta lịch luyện, bên trong thì ngầm giam cầm ta."

"Bởi vì khi ấy Tư Vô Tà đã phát hiện ra, ta đang có tình cảm với một vị sử tỷ tên là Long Nữ, cả 2 chúng ta vừa mới tự định chung thân với nhau, thì đã bị Tư Vô Tà kết tội, ta thì bị nhốt ở núi Chung Nam Sơn để sám hối, còn Long Nữ thì bị Tư Vô Tà đẩy đi một nới rất xa, đến giờ ta vẫn rõ tung tích của nàng ấy."

"Vào cái khoảnh khắc ấy, ta đã nhận ra rằng, người ta đã không thích mình, thì mình có làm gì cũng vô dụng."

"Vậy nên vào cái khoảnh khắc ấy, tích cách của ta đã dần dần chuyển biến, ta đã không còn ngây thơ như Tiểu Long Nữ, mà đã hoàn toàn trở thành một Doãn Chí Bình chân chính, một Doãn Chí Bình biết nắm bắt thời cơ, một Doãn Chí Bình khát vọng quyền lực, và khát vọng trả thù Tư Vô Tà. "

"Và quả nhiên ông trời không phụ lòng ta, khi ở núi Chung Nam Sơn ấy, ta đã vô tình nhận được bí pháp khắc tinh của Thái Âm Giáo do một vị tiền bối để lại. "

"Vị tiền bối này có biệt hiệu là Thiên Mã Hành Không, hắn ta thầm mến vị tổ sư khai sinh ra Thái Âm Giáo, thế nhưng vị tổ sư kia vốn có bản tính lãnh khốc vô tình, lại sát phát quyết đoán, nên khi vị tiền bối Thiên Mã Hành Không này tỏ tính với vị tổ sư kia."

"Vị tổ sư kia liền không chút do dự, chặt đi chân thứ 3 của vị tiền bối Thiên Mã Hành Không, và cấm Thiên Mã Hành Không từ nay về sau, không bước chân vào Thái Âm Giáo nửa bước."

"Từ đấy vị tiền bối Thiên Mã Hành Không liền ôm mối hận quyết trả thù Thái Âm Giáo, bằng cách luyện chế ra 《Thái Âm Bổ Dương Quyết》đặt tại sau núi của Thái Âm Giáo và qua đời ở đấy."

"Vị tiền bối Thiên Mã Hành Không này mong rằng, ngày sau sẽ có người nhận được 《Thái Âm Bổ Dương Quyết》 để thay hắn ta, trả thù tất cả các nữ nhân trong Thái Âm Giáo, biến Thái Âm Giáo trở thành Hợp Hoan Tông thứ 2 ở Linh Vũ đại lục. "

Nhị trưởng lão nghe xong cố sự ấy, nàng chấn kinh vô cùng, thật không ngờ trên đời này còn có một thiên tài có thể nghĩ ra cố sự cẩu huyết như vậy, nhưng rồi nàng kịp phản ứng nói: "Vậy ngươi đã thái bổ sư phụ mình để nâng cao tu vi?"

Doãn Chí Bình cười nói: "Dưới trạng thái toàn thịnh của Tư Vô Tà, muốn thải bổ nàng là điều rất khó, nên ta đã âm thầm hạ độc nàng, bằng độc dược còn xót lại trong nhẫn trữ vật của Cốc Ân mà ta lấy được."

"Thế nhưng chỉ với chút độc dược ấy, còn chưa đủ mạnh để hạ gục một vị cường giả Thiên Cực Cảnh đỉnh phòng như Tư Vô Tà, nhưng cũng đã đủ để làm tán loạn nguyên khí trong người nàng ta trong một khoảng thời gian ngắn."

"Chỉ trong một thời gian ngắn thôi, nhưng như vậy đã quá đủ đối với ta, để ra tay đả thươngTư Vô Tà."

"Sau khi đả thương Tư Vô Tà...hắc hắc...tiếp theo chính là tiết mục chính, ta liền thải bộ nàng ta nâng cao tu vi của mình. Chậc chậc.."

"Thu Thảo à, nàng cũng không biết, cái bộ dáng lúc ấy của Tư Vô Tà trông như thế nào đâu, khi bị chính độ đệ mà mình chán ghét nhất cưỡng gian, thái bổ."

"Nhưng cũng từ đó, mà ta mới biết được, Tư Vô Tà ẩn dấu trong người có bao nhiêu dâm đãng. Hazi, chỉ tiêc là...chỉ tiếc là khi ấy 《Thái Âm Bổ Dương Quyết》của ta còn chưa đại thành, nên đã lỡ tay hút khô Tư Vô Tà, nếu không thì ta có thể giữ nàng ta lại để từ từ thưởng thức rồi, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc a!!"

Tựa hồ nhớ đến khung cảnh mỹ diệu khi ấy, nhớ tới tư vị tuyệt vời ấy, đôi mắt Doãn Chí Bình có chút sáng lên vì xao xuyến.

Nhị trưởng lão nhìn thất vẻ mặt bì ổi kia của hắn, nàng tức giận nói: " Nhất tự vi sư, bán tự vi sư, một ngày làm thấy, suốt đời là thầy. Dù cho Giáo chủ có không chỉ dậy ngươi tu luyện đi nữa, nhưng ngươi cũng không thể ra tay sát hại nàng, cưỡng gian nàng a!!"

"Doãn Chí Bình ngươi thật không bằng cầm thú!!"

Doãn Chí Bình lãnh khốc đáp: "Nàng đã nghe đến câu, Vô độc bất trượng phụ!!"

Nhị trưởng lão tức giận vô cùng, hận không thể tiến lên vật lộn với Doãn Chí Bình, nhưng đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ, nàng gấp gáp nói:

"Doãn Chí Bình có phải bây giờ ngươi muốn thái bổ tất cả chúng ta, để chính thức bước vào Thiên Vương Cảnh?"

(còn tiếp)

P/s: đạo hữu ThiênMãHànhKhông sau chap này sẽ lưu danh bách thế, xin chúc mừng =))

Cài đạo hữu nào muốn tu luyện 《Thái Âm Bổ Dương Quyết》thì liên hệ với đạo hữu ấy nhá:D

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play