Quan sát đội hình bên phía Ma Môn một hồi, Bạch Tử Phàm liền liên hệ thần thức, thầm hỏi Tiểu Trà Trà đang ngồi xem phim trong cung điện kia: "Tiểu Trà Trà tu vi của bên nhóm người bên phía Ma Môn thế nào?"

Đồng thời trong đầu Bạch Tử Phàm không khỏi nghĩ đến một vấn đề liên quan đến mặt mũi:

"Những tên Ma Môn này, rất am hiểu về Thái Âm Giáo, thế nên bọn chúng biết rằng, những đệ tử quan trọng của Thái Âm Giáo đều là nữ tử."

"Nên khi ban nãy tập kích, bọn chúng chỉ tập chung tấn công vào những nữ đệ tử đó, mà phớt lờ đi ta, chứ không phải do ta quá phế vật, nên bọn chúng mới xem ta như không tồn tại a!!!".

Cuối cùng Bạch Tử Phàm cũng tìm ra được một lý do thích đáng để an ủi, trái tim yếu ớt, dễ bị tổn thương của mình, khi ban nãy lại nhiều người bỏ rơi hắn như vậy, mà khi ấy hắn đang giữa trung tâm của các đệ tử Thái Âm Giáo nha, điều này khiến hắn cảm thấy, tôn nghiêm của mình, bị hạ giá trầm trọng.

Tiểu Trà Trà nghe được Bạch Tử Phàm hỏi, nàng chăm chú nhìn nhóm người bên Ma Môn phán đoán, những tên Ma Môn này không mang khí vận, nếu như bọn chúng không sử dụng đến chút nguyên khí của bản thân, thì nhất thời Tiểu Trà Trà cũng không thể đoán được tu vi chân thật của bọn chúng, chức năng của Tiểu Trà Trà chỉ dùng cho người có khí vận hoặc dùng để cảm ứng thiên tài địa bảo mà thôi.

"Dựa vào khí tràng bọn chúng phát ra, ta đoán chừng có tới 6 vị Đại Tông Sư Cảnh. Còn lại những tên kia, tất cả đều là tu vi từ Tông Sư Cảnh trung kỳ trở lên."

Bạch Tử Phàm nhíu mày suy nghĩ: "Đội hình này của Ma Môn thật sự rất mạnh, so với tổng lực tổng thể của Ma Môn, đội hình này có thể xem như chưa là gì với họ, nhưng nếu như mang đội hình tới Sở thành, trong chốc lát, đã đủ quét ngang Sở thành rồi."

"Cũng như đội hình này so với đội hình của bên ta mạnh hơn nhiều lắm. Đội hình bên ta, chỉ có 4 vị Đại Tông Sư Cảnh kém tới 2 vị so với Ma Môn, chưa kể đến Tông Sư Cảnh của Ma Môn nhiều hơn bên ta không biết bao nhiêu lần."

Bạch Tử Phàm ầm thâm quan sát đội hình bên phía mình, ngoài Sở Nguyệt Thiền cùng một vài người nữa ra, hầu hết tất cả các đệ tử đều đã bị thương ít nhiều, đến ngay cả cô nàng Liễu Phỉ Phỉ, trên đường liên tục vứt mị nhãn với hắn, hiện nay cũng đã bị thương.

Bạch Tử Phàm kết luận trong đầu: "Nếu như tiếp tục đối chiến, bên ta thua không thể nghi ngờ, vậy thì phải làm cách nào chứ?"

Bên này, cuộc đối đầu võ miệng kinh điển, cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết, khi mà hai bên đã không biết tuôn ra bao nhiêu lời nói, hỏi thăm đến sức khỏe phụ huynh, gia đình nhau.

Chỉ thấy dẫn đầu nhóm đệ tử thân truyền của Thái Âm Giáo, là Thái Vũ hét lên: "Ma Môn cẩu tặc chịu chết đi, hôm nay ta quyết thay các tu sĩ ở Minh Nguyệt Quận trừ gian diệt ác."

Thấy hai bên lại lẫn nữa lâm vào hỗn chiến, Bạch Tử Phàm sỡ mũi, muốn nhanh chóng tìm ra cách ứng phó, thì bỗng lúc này, có một giọng nói truyền vào đầu hắn, theo phương thức truyền âm:

"Mọi người không cần thiết phải toàn lực đối chiến, nếu có cơ hội, hãy tìm cách rút lui, với tình hình này, chúng ta không thể nào là đối thủ của bọn chúng được, nên nếu như có cơ hội, hãy phá vòng vây chạy chốn, mang tin tức về bẩm báo cho các vị trưởng lão."

Nghe được lời truyền âm này, Bạch Tử Phàm bất ngờ nhìn tới nữ tử đang dẫn đầu các đệ tử thân truyền đối chiến kia, rồi nhìn sang những đệ tử khác của Thái Âm Giáo, nhìn đến phản ứng trên khuân mặt của các nàng, xem ra cũng đã nhận được lời truyền âm tương tự của Thái Vũ.

Bạch Tử Phàm trong lòng thầm khen: "Xem ra cô nàng Thái Vũ này, không phải là loại nữ nhân ngực to không não."

Đang nghĩ như vậy, thì bất chợt có 3 bóng người xuất hiện trước mặt của Bạch Tử Phàm. Mang theo vẻ mặt hung hãn nhìn hắn, một trong số đó là Ảnh Kiệt, kẻ đã bị Sở Nguyệt Thiền đả thương ban nãy, bên cạnh hắn còn hai tên nữa, đều có tu vi Tông Sư Cảnh trung kỳ.

"Tiểu tử a, ta nhớ người vừa rồi, mới phá hỏng chuyện tốt của lão tử." Ảnh Kiệt mở miệng nói.

Cũng không biết hắn có nghe được nỗi lòng của Bạch Tử Phàm hay không, vậy mà dẫn theo hai tên đệ tử Ma Môn khác có tu vi Tông Sư Cảnh trung kỳ, đến thăm hỏi, an ủi tâm tình của Bạch Tử Phàm.

Bạch Tử Phàm cười nói: "Đây không là vị hảo hãn, suýt chút nữa chết dưới kiếm khí của sư tỷ ta sao?? Quả nhiên không phải hạng người tầm thường, tại hạ nghe đại danh của các hạ đã lâu. Hôm nay được gặp mặt thật là hân hạnh, hân hạnh."

Ảnh Kiệt là hạng người tứ chi phát triển trước, đầu óc phát triển sau, nên nghe Bạch Tử Phàm nói vậy, hắn còn tưởng Bạch Tử Phàm đang khen ngợi hắn, tươi cười nói:

"Thật vậy sao?? Ha ha, Ảnh Kiệt ta hôm này cuối cũng đã gặp được tri kỷ của đời mình, hiểu rõ được nổi lòng của lão tử, nhưng chỉ tiếc thay người lại là địch thủ của lão tử, nếu không lão tử nhất định sẽ mời người một đêm ở Thanh Lâu "

"Ấy a, nhưng sợ rằng, nữ tử Thanh Lâu sẽ không vào được pháp nhãn của ngươi a, tiểu tử ngươi thật có diễm phúc, có thể đi giữa vườn hoa xinh đẹp này, nhiều ngày như vậy, thật là khiến cho người ta phải ganh ghét đâu." Ảnh Kiệt tiếp tục mở miệng nói, nửa câu trước là tiếc nuối, nửa câu sau là ganh ghét.

Hắn thấy đại cuộc đã trong tầm tay, nên muốn trêu đùa Bạch Tử Phàm một chút, ở trong mắt hắn, Bạch Tử Phàm chỉ là một tên có họ hàng thân thích với một vị cao tầng nào đó trong Thái Âm Giáo, nên mới được được đi chung với những nữ đệ tử xinh đẹp như hoa như ngọc, của Thái Âm Giáo này.

Bởi vì hắn biết được trong Thái Âm Giáo, nam nhân thường không có tiếng nói gì.

Dù sao, tu vi của tên này cũng chỉ là Tông Sư Cảnh sơ kỳ mà thôi, sao có thể là nhân vật quan trọng nào được.

"Thôi được rồi, tiểu tử nể tình ngươi, biết đến tiếng tăm lẫy lừng của lão tử, ta cho người cơ hội xuất kiếm trước, nếu như một kiếm của người, có thể khiến ta phải né tránh, một lát nữa ta sẽ cho người đẹp xem cảnh, bộ dạng Nguyệt Thiền sư tỷ của ngươi là thế nào khi nằm ở dưới thân của ta, hắc hăc hắc." Ảnh Kiệt cười vang lên, hắn không xem Bạch Tử Phàm ra gì.

Đồng thời, Ảnh Kiệt cũng cảm thán, đầu óc của mình thật thông minh, chỉ trong thời gian ngắn, đã thấu triệt được nhiều vấn đề như vậy, đã thế, ẩn sâu trong bản thân, lại có một tấm lòng khoan dung độ lượng với kẻ đích yếu hơn như vậy.

Phần tầm cảnh này của ta, chỉ có cường giả chân chính như Hàn Lập mới so sánh được.

Bạch Tử Phàm nghe vậy, giả vờ xoắn xuýt nói: "Nhưng thế này thì không được công bằng lắm a, nếu như một kiếm của ta, thật sự làm trọng thương Ảnh huynh, như vậy, chẳng phải sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của Ảnh huynh sao??"

Ảnh Kiệt xua tay, cười lớn nói: "Tiểu tử, ngươi nói chuyện trên trời sao. Ngươi lo sợ ta bị thương, ha..ha...ha...thật là cười chết ta. Ngươi cứ xuất kiếm đi, người phải biết, 'Lời nói của ta chính là công bằng'!!!".

Bạch Tử Phàm chắp tay lễ độ nói: "Vậy tại hạ, xin được phép ra tay trước."

Ảnh Kiệt sốt ruột nói: "Ra tay nhanh đi, hãy chém vào cổ ta ấy, nhớ kĩ hãy dùng lực mạnh một chút." Tự nhiên trong lòng hắn có cảm giác là lạ, sao giống như, ta đang năn nỉ tiểu tử đến chém ta vậy.

Hai tên Tông Sư Cảnh trung kỳ đi theo kia, cũng phụ họa với đại ca của mình, cười lớn trêu trọc Bạch Tử Phàm, ý bảo hắn, không biết tự lượng sức, rồi chỉ vào đầu mình, trêu trọc nói: "Chỗ này nhiều máu này, ngươi chém đi!!!"

.... (còn tiếp)...

P/s: Để thỏa lòng đạo hữu Vô Tướng, chap sau nương nương sẽ xuất hiện =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play