Trong tửu lâu chỉ có hai chiếc ghế ngồi dành cho Bạch Tử Phàm và Tiêu Viễn. Tiêu Võ và hai tên khách khanh đang đứng ở một bên.
Nhìn bộ dạng của Tiêu Võ có chút khép nép, lo sợ.
Tiêu Viễn thấy Bạch Tử Phàm đi vào lập tức đứng lên chắp tay mời: "Các hạ mời ngồi!".
Đợi Bạch Tử Phàm ngồi xuống, Tiêu Viễn thanh nhã rót cho hắn một chén rượu rồi nói: "Không biết đại danh của các hạ là gì, là ngươi ở đâu, để tại hạ có thể chiêm ngưỡng đại danh của vị thiếu niên anh hùng này".
Khi hắn nói chuyện tạo ra cho người khác một cảm giác ấm áp, dễ gần.
Tiêu Võ chỉ bĩu môi một chút, đại ca của hắn là khẩu phật tâm xà, hắn quá quen thuộc với loại chuyện này rồi, nếu không phải vậy hắn còn thật tưởng đại ca của hắn là người tốt đâu.
Bạch Tử Phàm nghĩ nghĩ một chút, hắn đoán rằng xem ra tên Tiêu Viễn này có vẻ kiêng kị lai lịch của hắn.
"Tại hạ là Bạch Tử Phàm, đệ tử của Thái Âm Giáo lần này ra ngoài làm nhiệm vụ cho tông môn"
Tiêu Viễn vốn bộ dạng luôn ung dung, trầm tĩnh lúc này cũng giật mình kêu lên: "Thái....Thái Âm Giáo!!".
Hai tên khách khanh cũng Tiêu Võ cũng lập lô ra ánh mắt kinh sợ.
Tiêu Viễn uống một ngụm rượu, để bình tĩnh lại rồi nói: "Bạch huynh nói là Thái Âm Giáo ở núi Nam Sơn Minh Nguyệt Quận ấy ư!"
Bạch Tử Phàm gật đầu: "Đúng vậy!".
Tiêu Viễn cũng không nghi ngờ bởi đối phương còn trẻ tuổi đã có tu vi Luyện Thần Cảnh, còn có khả năng vượt cấp để chiến đâu, loại thiên tài này chỉ có các đại giáo mới bồi dưỡng ra được.
Thế là hắn đứng lên lập tức tát vào mặt Tiêu Võ một cái nói: "Hỗn trướng! còn không mau quỳ xuống tạ lỗi với Bạch huynh."
Tiêu Võ tuy ngày thường phách lối ham chơi quên lối về thế nhưng hắn không phải là loại người ngu mà não tàn. Hắn biết hắn đắc tội phải đại nhân vật, sợ rằng lần này cha hắn sẽ không bao che cho hắn mà còn trách phạt hắn. Bởi vì Tiêu gia so với Thái Âm Giáo khủng lồ kia, thật sự không bằng một con kiến.
Thế là hắn lập quỳ xuống nói: "Mong Bạch công tử tha mạng, tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy núi thái sơn nên đã đắc tội ngài ". Hai tên khách khanh cũng quỳ theo.
Đợi Tiêu Võ nói xong, Tiêu Viễn đá ngay vào người Tiêu Võ một cái nói: "Còn không mau trở về mang linh dược, cùng 500 mai linh thạch đến để tạ lỗi với Bạch huynh."
Nói xong hắn chắp tay nói với Bạch Tử Phàm: "Xá đệ còn trẻ người non dạ mong rằng Bạch huynh bỏ qua. Ngoài ra ta sẽ đền bù tổn thật cho tên tiểu ăn mày kia."
Bạch Tử Phàm nheo mắt lại thầm nghĩ: "Tên Tiêu Viễn này thật biết ứng nhân xử thế a! Cách này vừa có thể bảo vệ được đệ đệ, vừa làm thỏa long đối phương. Tên này là một nhân vật không đơn giản, hắn có tố chất của phản diện hơn hẳn một phản diện 'fake' như ta a"
Bạch Tử Phàm nói: "Nếu đã là hiểu lầm thì bỏ qua đi, Tiêu huynh đã trách phạt đệ đệ của mình việc này cũng xem như ổn thỏa". Đối phương đã cho hắn mặt mũi đến mức này, hắn cũng không thể nào lấn thêm được nữa, bởi quan trọng nhất hắn mới là tu vi Luyện Thần Cảnh mà thôi. Đối phương nể mặt hắn hoàn toàn là nhờ vào uy danh của Thái Âm Giáo, mà không phải tu vi của hắn.
Đồng thời hắn có chút cảm khái: "Đồ vật giống nhau đặt ở vị trí khác nhau, giá trị liền sẽ khác nhau a."
Ở Thái Âm Giáo hắn chỉ là một tên tạp vụ nhưng ở nơi xó xỉnh này hắn được làm vua! Loại cảm ngộ này chỉ có nhân vật phản diện mới có, không như mấy tên nhân vật chính đi đến đâu cũng bị người ta khinh thị! Thật là chả hiểu mấy tên kia ăn ở thế nào @@
Tiêu Viễn cười to nói: "Bạch huynh quả nhiên là người sảng khoái nào chúng ta cùng ngồi xuống, uống thêm chén rượu!".
Rượu qua ba tuần
Tiêu Viễn lúc này có vẻ hơi say nói: "Không biết Bạch huynh có quen biết với một nữ tử tên Sở Nguyệt Thiền? Tháng trước nàng được một vị trưởng lão của Thái Âm Giáo đi ngang qua chỗ này, thấy nàng tư chất không tệ nên liền thu nàng làm đệ tự".
Bạch Tử Phàm không biết sao Tiêu Viễn lại biết đến Sở Nguyệt Thiền, ngược lại hắn cũng đang muốn thêm thông tin về Sở Nguyệt Thiền.
Bạch Tử Phàm nói: "Sở Nguyệt Thiền có phải rất xinh đẹp, lại mang tính cách lạnh lùng cự người ngàn dặm ấy. Ta đã gặp qua nàng cùng với sư phụ nàng là Nhị trưởng lão ".
Tiêu Viễn nghĩ hắn vậy mà có tiếp xúc với trưởng lão, hắn càng thêm coi trọng tên Bạch Tử Phàm này.
Nói cho cùng, Tiêu Viễn cũng chỉ là một người ngoài, ở một nơi xó xỉnh dĩ nhiên hắn không biết được các quy định của Thái Âm Giáo nên hắn cứ nghĩ gặp được trưởng lão phải là đê tử trọng yếu trong tông môn.
Giọng nói của Tiêu Viễn càng thêm khách khí: "Đúng vậy chính là nàng. Nàng là nữ nhi của thành chủ Sở thành." Hắn uống một ngụm rượu để lấy sức nói tiếp: "Mỹ mạo cùng thiên phú của nàng ở Sở thành này, có thể nói từ khi Sở thành thành lập đến nay chưa từng xuất hiện qua. ". Hắn đã không che đấu được ham muốn cùng với dục vọng trọng giọng nói của mình.
Tiêu Viễn thở dài tiếp tục nói: "Chỉ đáng tiếc, đáng tiếc nàng lại có hôn ước với một phế vật!" Càng nói về sau giọng nói của hắn càng lớn, càng thể hiện rõ sự ganh ghét, đố kị trên khuân mặt của hắn, ly rượu trên tay đã bị hắn bóp nát từ lúc nào. Suy cho hắn chỉ là một thiếu niên dù cho hắn có trầm tĩnh kín đáo hơn người thường. Thế nhưng khi đụng đến đồ vật quan trọng rất khó mà khống chế được cảm xúc.
"Khụ!" Bạch Tử Phàm ho khan một tiếng để cho hắn thanh tỉnh lại.
Tiêu Viễn lập tức bừng tỉnh áy náy nói: "Để Bạch huynh chê cười, ta thất thố rồi!".
Bạch Tử Phàm mỉm cười vỗ vỗ vai của hắn: "Tiêu huynh không cần phải ngại. Ai cũng ước mơ của mình!" Đồng thời Bạch Tử Phàm cũng cũng nghĩ mình có nên thay Tiêu Viễn thực hiện ước mơ không? Phì aaa ta nghĩ cái gì thế này. Hừ, đều do Tiểu Trà Trà làm xấu ta.
Tiêu Viễn tỏ ra vẻ cảm kích nâng chén nói: "Bạch huynh quả nhiên là tri kỷ của ta. Không biết tình trạng hiện giờ của Nguyệt Thiền thế nào? ".
Bạch Tử Phàm trả lời: "Hiện giờ nàng rất tốt, có thể không lâu nữa sẽ thành đệ tử chân truyền của Nhị trưởng lão ".
"Xem ra nàng là một bước lên mây a! ":Tiêu Viễn có chú hâm mộ nói, trở thành đệ tự chân truyền của đệ nhất giáo phái Minh Nguyệt Quận hỏi ai không hâm mộ đâu.
Bạch Tử Phàm hỏi: "Đúng rồi Tiêu huynh lúc nãy huynh nói Sở Nguyệt Thiền có hôn thư là như nào?"
Tiêu Viễn như hồi tưởng lại cái gì nghiến rằng nói: "Ta cũng không giấu giếm Bạch huynh. Sở Nguyệt Thiền từ nhỏ đã có hôn ước với một vị ca ca của ta. hắn tên là Tiếu Chiến."
"Kể cũng lạ lắm hắn năm 9 tuổi hắn đã có thể đột phá Luyện Khí Cảnh đồng thời gây nên oanh động lớn trong Sở thành. Mọi người ai nấy đều đồn rằng hắn chính là tương lai của Sở thành là thiên tài trăm năm có một của Sở thành, nhưng ngờ đâu để cho mọi người thất vọng là từ đó đến nay hắn không hề đột phá thêm một cảnh giới nào nữa!"
"Nên mọi người thường gọi hắn là phế vật! Dù cho ngày nhỏ hắn có kinh tài tuyệt diễm cỡ nào cũng không thể che dấu được hắn bây là phế vật a! hắn lấy tài đức gì mà đòi cưới Sở Nguyệt Thiền"
Tiêu Viễn lại một lần nữa hét lên.
Bạch Tử Phàm nghe thấy cố sự đấy. Hắn có cảm giác quen quen, không nhớ rằng mình đã đọc nó ở đâu rồi.
Đúng lúc Tiêu Võ mang lễ vật tạ lỗi đến cắt đứt cuộc trò chuyện.
P/s: Lần đầu viết 2 chương mà ta vừa ý cùng một ngày. Nhận thấy rằng ta vẫn chưa đủ sức a. Mệtt aaaaa!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT