Bạch Tử Phàm trên thân khí thế hùng hổ, giọng nói đanh thép mang uy lực

Hắn thông qua những lời này để phát tiết ra hết những cái áp lực, những cái bất mãn.

Khi bị một nữ nhân tuyệt sắc khuynh thành ép khô, khiến một đấng nam nhân đầu đội trời, chân đạm đất như hắn, phải không ngừng run giọng xin tha.

Mà những điều đó, trong suốt một tháng nay, hắn luôn phải thầm lặng chịu đựng.

Còn Tiểu Trà Trà thì ở bên trong cung điện, âm thầm lè lưỡi, bật cười nhí nhảnh.

"Lần này, chủ nhân xong thật rồi."

"Ừ, cũng đáng thôi."

"Ai bảo chủ nhân ngài, suốt ngày xem thường, châm chọc bản Trà Trà này."

Qua chuyên lần này, cũng không biết.

Nếu như để Bạch Tử Phàm biết được, chức năng đặc biệt của Tiểu Trà Trà.

Vào những tình huống quan trọng, lại không thể dùng được, để cảm ứng ra đến khí tức của địch nhân.

Mà lại vào những lúc tình huống nhạy cảm như thế này, nàng ta lại có thể cảm ứng ra được khí tức của Ngu Yên Vũ, dùng để hố hắn.

Thì không biết, trong lòng Bạch Tử Phàm sẽ có cảm tưởng như thế nào?

Nhưng tất nhiên, điều này Bạch Tử Phàm không thể biết được rồi.

Và hắn cũng không biết được, tại họa sắp kéo đến với hắn.

Chỉ thấy Bạch Tử Phàm lại khẽ cười, lấy lại sự tự tin vốn có của mình, bằng cách lặp lại câu nói một lần nữa:

"Hừ...hừ."

"Bạch Tử Phàm ta muốn nữ nhân, hỏi thiên hạ, ai có thể cản??"

"À thế à?"

Cốp..

Vào đúng lúc Bạch Tử Phàm dứt lời, cửa phòng đang đóng chặt, bỗng đột ngột bị hất tung ra, kèm theo đó là một giọng nói mang sát khí kinh người của một nữ nhân.

Bạch Tử Phàm giật mình, theo giọng nói vừa vang lên nhìn ra bên ngoài, đợi nhìn rõ người kia là ai.

Hắn lập tức hoảng sợ lùi lại 2 bước, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, run giọng kêu lên:

"Giáo chủ...Giáo chủ nương nương......"

"Ngài trở về rồi sao?"

Ngu Yên Vũ tiến tới cất cao giọng băng lãnh nói:

"Bạch Tử Phàm a Bạch Tử Phàm, ngươi thật là uy phong mà."

"Người vừa nói câu gì ấy nhỉ, ta nghe chưa rõ, ngươi nhắc lại giúp ta đi."

"Nhớ phải nói to lên đấy. "

Bạch Tử Phàm lui theo từng bước ép sát của Ngu Yên Vũ, vừa lùi hắn vừa run giọng nói:

"Nương nương....Thuộc hạ....Thuộc hạ....."

Ngu Yên Vũ hừ lạnh, đôi phượng nhãn của nàng nhìn thẳng vào ánh mắt của Bạch Tử Phàm, uy nghiêm nói:

"Không phải lúc nãy, ngươi nói to, nói rõ ràng lắm sao?"

"Sao bây giờ lại trở nên lắp bắp như vậy rồi?". Truyện Lịch Sử

Bạch Tử Phàm né tránh ánh mắt uy nghiêm khiến quần hùng cũng phải run sợ của Ngu Yên Vũ, trong lòng thầm than, sao hắn lại có thể đen đủi đến như được chứ?

Ngu Yên Vũ sớm không về, muộn không về, lại về đúng lúc, hắn bị Tiểu Trà Trà kích thích, phát ngôn ra câu châm ngôn điên cuồng ấy.

Thấy Bạch Tử Phàm lựa chọn giữ im lặng.

Ngu Yên Vũ lại cất giọng nói:

"Còn không mau trả lời ta!!"

Đã lui đến mép giường, không thể tiếp tục lui được nữa.

Bạch Tử Phàm bèn hít một thật sâu, sau đó mới cúi đầu che dấu thần sắc của mình, không biết xấu hổ đáp:

"Nương nương."

"Thuộc hạ là thấy Nương nương bỗng nhiên trở về, xuất hiện trước mặt của Thuộc hạ, nên Thuộc hạ mới vui mừng quá đỗi mà nhất thời run lên trong lòng."

"Trong một tháng nay, cùng Nương nương ngày đêm chung giường, chung gối."

"Thuộc hạ cảm thấy, mình đã không thể nào xa cách Nương nương, một phút một giây nào được."

"Sáng nay thức giấc không thấy Nương nương nằm bên, trong lòng Thuộc hạ bỗng trở nên đau khổ, buồn bã vô cùng."

"Vậy nên, tự nhiên thấy Nương nương trở về với Thuộc hạ, Thuộc hạ đã vui quá hóa sợ. "

Nghe hết những lời này, trên khuôn mặt Thịnh thế tiên nhan của Ngu Yên Vũ, không khỏi nổi một mảng lớn đỏ ứng.

Thử hỏi, có người nữ nhân nào, không thích nghe những lời nói chân tình êm tai chứ?

Hơn nữa, những lời nói ấy, lại đến từ người nam nhân của chính mình.

Với những lời này, nếu là những người khác nói.

Có thể, Ngu Yên Vũ sẽ không chút nào quan tâm tới, thậm chí, nàng còn nghe không lọt tai nữa là.

Nhưng những lời này, lại chính xuất phát từ miệng của Bạch Tử Phàm, người nam nhân duy nhất mà Ngu Yên Vũ lựa chọn ký thác cả đời này.

Nên mức độ quan trọng, lẫn ảnh hưởng của nó, sẽ không giống như người bình thường được.

Vậy nên, mới khiến tâm cảnh được tôi rèn qua núi đao biển máu của Ngu Yên Vũ bỗng trở nên rung rinh lạ thường.

Một cái cảm giác lần đầu tiên xuất hiện ở trên thân của nàng!!

Ngu Yên Vũ lại tiếp tục nghe Bạch Tử Phàm nói tiếp:

"Nương nương"

"Câu ban nãy, Thuộc hạ chưa nói hết thì Nương nương đã xuất hiện rồi."

"Câu nói hoàn chỉnh của Thuộc hạ là."

"Bạch Tử Phàm ta muốn nữ nhân, hỏi thiên hạ, ai dám ngăn cản?.... Ngoài Giáo chủ nương nương xinh đẹp tuyệt trần, ôn nhu dịu dàng của ta..."

Ngu Yên Vũ hơi ấp úng nhìn Bạch Tử Phàm, nàng có chút thẹn thùng nói:

"Lời ngươi nói là thật sao?"

"Đấy mới là câu hoàn chỉnh của ngươi?"

Bạch Tử Phàm lúc này mới có dũng khí nhìn thẳng vào đôi phượng nhãn đang e ấp của Ngu Yên Vũ.

Giọng nói của hắn mang sự chân thành cùng chân tình:

"Đúng vậy, Nương nương."

"Thuộc trong lòng không bao giờ quên những lời nương nương đã căn dặn, cỗ thân thể này của Thuộc hạ chỉ duy nhất thuộc về nương nương, mặc Nương nương sử dụng, mặc Nương nương chà đạp."

"Nên trong lúc vắng nương nương, Thuộc hạ mới cố nghĩ ra câu này, không ngừng...không ngừng lẩm bẩm nó, cố gắng ghi nhớ nó."

"Để sau này nếu không có Nương nương ở bên, Thuộc hạ chỉ nhắc tới câu nói này, là như có Nương nương ở bên."

"Giúp cho trái tim yếu đuối, chỉ duy nhất thuộc về nương nương này của Thuộc hạ, cũng được an ủi phần nào."

Trong cung điện, Tiểu Trà Trà mắt chữ A mồm chữ O.

Tuy nàng không mở miệng nói, nhưng nhìn qua hình dạng này của nàng cũng biết nàng muốn nói:

"Phục!!"

"Thật sự là quá phục chủ nhân!!!"

Còn về Ngu Yên Vũ.

Nàng đã không thể che dấu mình nữa, nàng cười lớn, thật lớn.

Nụ cười như muôn hoa đua nở, như khiến người ta phải thất điên bát đảo với chỉ một một nụ cười của nàng.

Nhưng Bạch Tử Phàm lại không cảm thấy như vậy.

Hắn cảm thấy trong nụ cười của Ngu Yên Vũ, có một tầng ý tứ khác, có gì đó là lạ không rõ.

Vì chỉ một lát sau, đã nghe Ngu Yên Vũ nói:

"Ha ha."

"Bạch Tử Phàm, nể tình ngươi biết thành thật như vậy."

"Bây giờ ta cho ngươi 2 cơ hội để lựa chọn."

Bạch Tử Phàm trong lòng hơi nghi, ngoài miệng cẩn thận đáp:

"Nương nương, không biết là lựa chọn gì?"

Ngu Yên Vũ chăm chú nhìn hắn, không mặn không nhạt nói:

"Nói đi, bây giờ ngươi muốn chết hay không muốn sống?"

Bạch Tử Phàm nghe vậy, ngay lập tức đáp lời:

"Nương nương."

"Thuộc hạ muốn...muốn..."

"???"

Bạch Tử Phàm trả một nửa, trong đầu liền đầy dấu chấm hỏi.

Nhìn tới ánh mắt của Ngu Yên Vũ, liền thấy ánh mắt của nàng ta đang mang theo ý cười, như có như không nhìn mình.

Hắn khó hiểu nói:

"Nương nương, cái này..."

Ngu Yên Vũ khi thế trên bắt xuất hiện, tạo ra một loại uy áp đè ép Bạch Tử Phàm, rồi nói:

"Nói nhanh, người muốn lựa chọn cái thứ nhất hay cái thứ hai, ta cho ngươi 3 hơi thở để trả lời."

"1."

"2."

Bạch Tử Phàm trên trán đã lấm thấm mồ hôi, thấy chỉ còn một hơi thở nữa, hắn liều mạng, nhanh chóng trả lời, giọng nói thật lớn:

"Thuốc hạ muốn làm lô đỉnh cho Nương nương."

"Thuộc hạ nhất định sẽ cố gắng hết sức, một lòng cúc cung tận tụy, giúp Nương nương chứng đạo Thủy Tổ"

Dứt lời này, Bạch Tử Phàm liền mặc kệ, không quan tâm tới tiếp teo Ngu Yên Vũ sẽ có động tác gì.

Hắn nhanh chóng nằm lên giường, thoát hết y phục, một bộ dạng, đợi sẵn Ngu Yên Vũ tiến tới sủng hạnh.

(Còn tiếp)

P/s: Vợ chồng lục đục, tình dục làm hòa (Doãn Đại Hiệp)

Chương trước tại hạ đã giải kỹ lưỡng về nguyên do vì sao Bạch Tử Phàm có《Âm Dương Tạo Hóa Kinh》 nhưng vẫn bị Ngu Yên Vũ ép khô rồi nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play