Xem tới phản ứng này, Bạch Tử Phàm cười như không cười nhìn Sở Nguyệt Thiền:

"Thiền Thiền a....."

Sở Nguyệt Thiền thân thể lúc này đã xụi lơ vô lực, nàng quấn hai tay quanh cổ Bạch Tử Phàm, núp vào ngực của hắn, thở dốc từng hồi.

Đợi một lát sau có chút sức lực, khuôn mặt tuyệt sắc có phần vũ mị của nàng khẽ nâng lên, đôi con ngươi trong ánh mắt của nàng nhìn về Bạch Tử Phàm, bao hàm mị nhãn khó lòng nói hết.

Sở Nguyệt Thiền không hiểu tại sao, thân thể của mình bị Bạch Tử Phàm vỗ mấy cái thì lại sinh ra phản ứng khác thường như vậy.

Nhưng Sở Nguyệt Thiền lại rất hiểu thân thể của mình hiện tại, đứng cũng đứng không vững, chứ đừng nói tới việc để cho Bạch Tử Phàm....

Để cho Bạch Tử Phàm cùng nàng tiến hành tu luyện.

Bỗng nhiên lại cảm nhận được dưới thân có gì có cựa quậy.

Sở Nguyệt Thiền ánh mắt mang hơi nước động tình, ôn nhu như nước nhìn Bạch Tử Phàm, nhưng trái với thân thể đang phản ứng kịch liệt, miệng nàng lại dưng dưng cầu xin tha thứ:

"Đại trưởng lão, Nguyệt Thiền.... Nguyệt Thiền thật không được nữa."

Tay Bạch Tử Phàm đã bắt đầu không yên phần, dù tẩu khắp người Sở Nguyệt Thiền.

Ngắm nhìn khuôn mặt vũ mị lại có thêm phần phong tình của thiếu phụ đang hiện hữu ở trên từng động tác của Sở Nguyệt Thiền lúc này, khiến nàng vốn đã xinh đẹp, hiện tại lại càng xinh đẹp hơn.

Bạch Tử Phàm khẽ cười nói:

"Chình nàng đã câu lên dục hỏa của ta."

"Bây giờ, lại cầu xin ta tha thứ là sao?"

Sở Nguyệt Thiền đáp lời, giọng nói của nàng mỗi lúc một mềm xuống, có chút thẹn thùng:

"Nguyệt Thiền thật sự không cố ý."

"Nếu không....nếu không... Nguyệt Thiền lại dùng tay giúp đại trưởng lão."

"Được không nào?"

Bạch Tử Phàm hơi băn khoăn nói:

"Chỉ dùng tay, phải mất bao lâu mới xong chứ?."

"Hơn nữa, thời gian dài như vậy, với thể chất của Thiền Thiền nàng hiện tại, sao có thể đủ sức chống cự lâu như vậy được?"

Sở Nguyệt Thiền cũng đã cảm nhận dục hỏa của Bạch Tử Phàm ngày càng bành trường, biết thân thể của hắn hiện giờ chắc chắn đang rất khó chịu.

Trong nhất thời, Sở Nguyệt Thiền thật sự không biết dùng cách nào, nàng hơi run giọng nói:

"Thế nhưng....thế nhưng....thân thể của Nguyệt Thiền thật sự không được."

Dứt lời này, Sở Nguyệt Thiền chỉ thấy, Bạch Tử Phàm nở một nụ cười bí hiểm, hòa ái xoa xoa mái tóc của nàng, rồi nói:

— QUẢNG CÁO —

"Thiền Thiền à, Không sao."

"Trên đời này phàm là việc gì khó, cũng đều có cách giải quyết của nó cả."

"Chỗ này tuy không được, nhưng chỗ khác chưa chắc đã không được."

Nghe lời này, gương mặt liền Sở Nguyệt Thiền hiện lên một vẻ mộng bức, nàng không hiểu Bạch Tử Phàm lại có chủ ý quái quỷ gì.

Cho đến khi, Bạch Tử Phàm đưa miệng tiến tới thơm vào má nàng một cái, rồi thì thầm vào tai nàng vài câu.

Sở Nguyệt Thiền nghe xong mới xong mới hiểu, câu nói vừa nãy của Bạch Tử Phàm là có ý gì.

Hiểu xong, khuôn mặt nàng liền bỗng chốc đỏ bừng khôn tả, ánh mắt khó có thể tin nhìn về phía Bạch Tử Phàm.

Cách này.....cách này..... cũng được sao?

Nhưng cách này, thật sự rất là mất mặt a!!!

Thật sự xấu hổ chết đi được!!!

"Thiền Thiền à, nàng còn nhớ, nàng hứa với ta một điều kiện không?"

"Chỉ một lần này thôi, ta tin nàng sẽ làm được."

Dứt lời, Bạch Tử Phàm liền vứt cho Sở Nguyệt Thiền một ánh mắt động viên.

Như bảo, nàng đường đường là Thiên Kiêu chi nữ, thánh nữ Thái Âm Giáo, đệ nhất thiên kiêu Minh Nguyệt Quận, được vạn người ngưỡng mộ.

Chút chuyện nhỏ này, sao có thể làm khó được nàng?

Sở Nguyệt Thiền lúc này mới nhớ, trước lúc tham gia tranh giành vị trí thánh nữ ở Ổ Không Cốc, nàng đã hứa với Bạch Tử Phàm một điều kiện.

Nhưng chưa đợi Bạch Tử Phàm nói ra điều kiện, nàng đã tự động, dâng thân thể của mình lên rồi.

Tự trách mình hồ đồ, nàng liếc mắt lên nhìn Bạch Tử Phàm, ánh mắt nàng sáng như trăng ngày rằm.

Nhưng chỉ thấy Bạch Tử Phàm đang dùng ánh mắt mờ ám, động viên nhìn chính mình.

Đắn đo một lúc, Sở Nguyệt Thiền dần dần chuyển người xuống dưới mặt bàn, sau đó cuối đầu.

Trong lòng nàng, âm thầm tự nhủ với mình:

"Dù sao thần thể của ta cũng không chịu được, chi bằng giúp hắn một lần."

"Ân, chỉ một lần này thôi, một lần duy nhất!!"

"Xem thực hiện lời hứa của mình.... "

"Chứng minh cho hắn thấy, Sở Nguyệt Thiền ta đường đường là thánh nữ Thái Âm Giáo, cao thượng, sao có thể thất tín."

— QUẢNG CÁO —

Còn Bạch Tử Phàm, một bên đưa tay giúp Sở Nguyệt Thiền chỉnh lý lại mái tóc, một bên thầm nghĩ.

Từ khi xuyên qua tới thế giới này, hắn cảm thấy trí tuệ của mình ngày càng nâng cao.

Bỗng nhiên, lại nghĩ ra một cách tuyệt hay tới như vậy, vừa giúp Sở Nguyệt Thiền giảm bớt cực khổ, vừa giúp hắn phát tiết được dục hỏa trong người.

Để sảng khoái tinh thần, tập trung làm việc.

Với cách này của hắn, cả 2 bên cùng có lợi, cả 2 bên cùng vui vẻ.

Bạch Tử Phàm càng lúc cảm thấy, mình thật sự là thấu tình đạt lý, thấu hiểu nỗi khổ tâm cho người khác.

Không hổ danh ngày xưa, khi còn đi học, hắn thường được phiếu bé ngoan, cùng 10 điểm đạo đức của nhà trường.

Nhưng như vậy vẫn chưa hết.

Ở trên mạng, hắn còn có một danh xưng khác, đó là nhà đạo đức online 4.0!!!

Danh xưng này đã khiến vạn vạn người phải gác phím nể phục.

"A"

Bỗng, cảm giác được thân thể của mình bị một vật gì đó mềm mại, trơn ướt bao bọc.

Khiến Bạch Tử Phàm không khỏi kêu một sảng khoái.

Vậy là tất cả đã ổn thỏa, Bạch Tử Phàm miệng ngâm nga tiếu khúc, mắt tiếp tục tham khảo tư liệu.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Làm cho ai đó giật mình trật khớp rằng.

Bạch Tử Phàm hai đầu lông mày nhíu lại nén đau.

Sở Nguyệt Thiền ngước mắt lên, đôi mắt nàng sáng long lanh, nhưng lại tràn đầy vẻ áy náy, giọng thì hơi nấc nói:

"Đại trưởng lão, thật xin lỗi....thật xin lỗi...Thiền Thiền không cố ý."

Bạch Tử Phàm đưa tay xoa tóc Sở Nguyệt Thiền, không trách nàng ta, còn đưa cho nàng ta một viên ngọc bội bảo:

"Thiền Thiền, tiếp túc đi, không cần phải vội."

"Cầm cái này trên tay, sẽ không ai phát hiện ra nàng."

Hắn muốn tiếp tục?

Trong lòng Sở Nguyệt Thiền âm thầm run sợ, nhưng lại không hiểu có cảm giác kích thích từ đầu kéo tới.

Ngoài miệng nàng vẫn nói:

— QUẢNG CÁO —

"Đại trưởng lão, nhưng ngoài kia còn có người."

Bạch Tử Phàm giả vờ hù dọa nàng:

"Bây giờ, sắp xong rồi, đợi lát nữa, lại nàng lại phải bắt đầu lại từ đầu."

"Yên tâm đi, cầm viên ngọc bội nàng trên tay, sẽ không ai phát hiện nàng đâu."

Đưa song viên ngọc vào tay Sở Nguyệt Thiền, Bạch Tử Phàm liền ấn đầu nàng ta xuống, để tránh người bên ngoài nhìn ra bất thường gì.

Tuy miệng nói là không sợ, nhưng trong lòng Bạch Tử Phàm cũng âm thầm lo lắng.

Nếu người tới là vị trưởng lão nào đó của Thái Âm Giáo, trong khoảng cách gần như vậy, vậy thì rất có khả năng sẽ bị phát hiện.

Cố gắng cho nội tâm mình bình tĩnh lại, Bạch Tử Phàm nhìn lại cửa ra vào, mở miệng nói:

"Là ai vậy?"

Phía bên ngoài, có một giọng nói nữ vang lên:

"Bẩm Đại trưởng lão, Thái Vũ có chuyện quan trọng cầu kiến ngài."

Là Thái Vũ?

Bạch Tử Phàm thở phào một hơi, nếu là Thái Vũ thì sẽ không bị phát hiện.

Nhưng ngay sau đó, Bạch Tử Phàm lại nhíu mày, có chuyện quan trọng? Thái Âm Giáo đang lúc phong sơn thế này, còn có thể có chuyện quan trọng gì?

Nghi hoặc một lúc, Bạch Tử Phàm mở miệng nói:

"Được rồi, ngươi vào đi"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play