Cửa sổ lẫn cửa chính hiện giờ đều đã Bạch Tử Phàm mở hết ra để triệt tiêu đi cái mùi vị hải sản nồng nặc đêm qua còn sót lại trong căn phòng.
Ở bên trong.
Bạch Tử Phàm đang mải mê ghi chép bí quyết tối cao trong gia tộc của hắn, thì bỗng cảm giác được từ cửa chính có một bóng hình phiêu nhiêu tiến tới mà không hề có một sự báo động trước nào.
Bạch Tử Phàm bất ngờ nhìn lên, thấy rõ đối phương là ai.
Hắn lập tức giật mình, đứng bật người dậy, khom người hành lễ:
"Thuộc hạ, tham kiến Giáo chủ nương nương."
Ngu Yên Vũ hơi gật gầu, không đáp lại Bạch Tử Phàm, nàng hỏi tò mò nhìn qua quyển sách trên bàn, muốn xem Bạch Tử Phàm đang viết thứ gì mà chăm chú như vậy.
Liếc nhìn động tác này của Ngu Yên Vũ, trong lòng của Bạch Tử Phàm hơi kinh sợ.
Hắn biết thư hắn đang viết không thể nào để Ngu Yên Vũ xem được, nếu để nàng xem, như vậy hắn sẽ rất mất thể diện.
Thế nhưng chỉ tiếc, lúc này dù có che dấu cũng đã muộn.
Hơn nữa, Ngu Yên Vũ vẫn chưa cho phép hắn hoàn lễ, nên hắn cũng không thể có động tác nào được.
Xem nội dung mà Bạch Tử Phàm đang viết trên sách, ban đầu xem Ngu Yên Vũ chỉ hơi ngạc nhiên, nhưng càng về sau, sắc mặt của nàng quái dị là thường.
Nàng ánh mắt quái dị này sàng nhìn Bạch Tử Phàm hơi thốt lên:
"Bí quyết cua gái gia truyền nhà Họ Nguyễn??"
Bạch Tử Phàm sắc mặt hơi đỏ, hắn nói:
"Đây là do một vị hão hữu của Thuộc hạ có họ Nguyễn đã nhờ viết giúp."
Ngu Yên Vũ tin lời này mới là lạ.
Quan sát nội dung của quyển sách đặt trên bàn, nàng ngay lập tức nghĩ tới, những mơ ước trước kia của Bạch Tử Phàm, khi hắn gặp đại nạn không chết.
Lại nghĩ tới cô nàng mà nàng đã gặp ở cùng với Bạch Tử Phàm trong Tắc Bắc hoang mạc kia.
Mà mới đây nhất, chính là vị Tân thánh nữ của Thái Âm Giáo có biểu hiện đáng ngờ trước núi Thái Ninh Sơn.
Nghĩ tới những điều này, Ngu Yên Vũ không khỏi khẽ cười nói:
"Đại trưởng lão thật là siêng năng a, mới nhận chức vị mới chưa bao lâu, đã bắt đầu thực hiện ước mơ của mình rồi."
"Chậc chậc..."
— QUẢNG CÁO —
"Không biết, Đại trưởng lão đã thực hiện mơ ước của mình tới đâu rồi?"
"Đã bắt được bao nhiêu nữ nhân tới tay rồi?"
Lúc này Bạch Tử Phàm mới thẳng người dậy, việc này đã bị Ngu Yên Vũ phát hiện ra, vậy thì cứ thuận theo nó đi.
Dù sao thêm một chút danh tiếng xấu, hắn cũng không ngại.
Bạch Tử Phàm đáp lại Ngu Yên Vũ:
"Bẩm nương nương, thuộc hạ tuy có chút trăng hoa, nhưng sau này đối mỗi vị nương tử của mình sẽ, Thuộc ha đều sẽ đối với bọn họ hết sức tận lòng."
"Bởi vì mọi người bọn họ, Thuốc hạ đều là dùng tới cả lương tâm của mình để tán bọn họ."
Ngu Yên Vũ nghe xong, suýt bật cười, nàng khẽ nói: "Tán nữ nhân bằng cả lương tâm của mình?"
Bạch Tử Phàm ngay thẳng đường đường đáp:
"Vâng."
Thấy bộ dạng của Bạch Tử Phàm đường đường chính chính như vậy, Ngu Yên Vũ không khỏi mỉa mai:
"Khá lắm...khá lắm....xem ra đối với mỗi nữ nhân, ngươi đều tán tận lương tâm."
Táng tận lương tâm?
Bạch Tử Phàm ban đầu có chút ngờ vực, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã hiểu, thật không ngờ.....
"....."
"Chuyện này......"
Nhìn tới bộ dạng này của Bạch Tử Phàm, ánh mắt của Ngu Yên Vũ lóe lên một vệt ý cười khó lòng phát hiện.
Trước kia nàng còn đang nghĩ, sẽ dùng cách nào để thu phục Bạch Tử Phàm, nhưng bây nàng đã không phải lăn tăn suy nghĩ cách nữa.
Bởi vì, bây giờ nàng đã có cách.
Ham mê nữ sắc!
Trước kia nàng chỉ nghĩ Bạch Tử Phàm nơi chơi vậy thôi, nhưng không ngờ đến hôm nay nàng mới xác mình, điều này là thật.
Nhưng không sao cả.
— QUẢNG CÁO —
Nàng chỉ sợ hắn không có dục vọng, chứ không sợ hắn có dục vọng.
Nếu hắn đã có dục vọng, thì càng dễ dàng để nàng chưởng khống.
Mà ham mê nữ sắc.
Cũng chẳng phải là điều gì hiếm hoi và đáng ngại ở thế giới này.
Ở một Thế giới vốn lấy thực lực vi tôn, nên ai có thực lực sẽ dễ dàng nhận được những gì hắn muốn.
Bao gồm địa vị, quyền lực, danh vọng và nữ nhân.
Đây chính là phần thưởng xứng đáng dành cho cường giả.
Bây giờ, Ngu Yên Vũ đã hoàn toàn yên tâm thu phục Bạch Tử Phàm, mà không lo lắng về hắn có ý đồ xấu hay không nữa.
Bởi vì trước khi tới đây, nàng đã một lần nữa xác định, phân tích lại thân phận của Bạch Tử Phàm.
Trước đây, nàng có 3 nhân định về sự thay đổi đột ngột của Bạch Tử Phàm.
Thứ nhất, là hắn bị người đoạt xá, hoặc là trong người hắn có sợi tàn hồn nào đó thức tỉnh.
Thứ hai, hắn chính người của một cổ gia tộc, hay cổ phái nào đó phải tới đây, nhằm mưu đồ mục đích bí mật.
Thứ ba, chính là hắn tình cờ gặp được cơ duyên lớn ở dưới cái nơi mà hắn đã ngã xuống.
Nàng đã nhận định như vậy, bởi vì tất cả những điều kể trên đều không hiếm gặp ở Linh Vũ đại lục.
Trước lúc về Thái Âm Giáo, nàng đã loại bỏ được nhận định thứ nhất của mình.
Tiếp đến hiện tại, sau khi về Thái Âm Giáo, nhận được thông tin từ hai ả nô tỳ bẩm báo, nàng đã tự loại bỏ nhận định thứ hai của mình.
Và bây giờ chỉ còn lại nhận định thứ 3.
Nhưng nhận định thứ 3 này.
Mới là nhận định khiến nàng cảm thấy khó hiểu nhất, bởi nếu không phải cường giả nào đó thức tỉnh, Bạch Tử Phàm làm sao có thể vượt cảnh giới chiến đấu được?
Điều này ở Linh Vũ đại lục, trong lịch sử cũng không có mấy ai có thể làm được.
Vậy nên cơ duyên mà Bạch Tử Phàm nhận được rốt cuộc là của ai?
Của ai? Mới có thể để một tên thiên phú phế vật trở nên yêu nghiệt như vậy?
Phân tích tới đây, Ngu Yên Vũ đã nổi lên lòng hiếu thắng của mình.
— QUẢNG CÁO —
Ở Thánh vực, thiên phú của nàng là chính đệ nhất nhân.
Ở Thánh vực đã vậy, thì ở Linh Vũ đại lục không cần phải nói.
Vậy nên, sau khi nổi lên lòng hiếu thắng, Ngu Yên Vũ đã tới tìm Bạch Tử Phàm.
Dự định thu phục Bạch Tử Phàm.
Vì Ngu Yên Vũ cảm nhận được, Bạch Tử Phàm có lẽ thành tựu sẽ không nhỏ.
Quan trọng nhất vẫn là nhân phẩm của hắn không tồi, hoàn toàn xứng đáng làm thuộc hạ cho nàng, giúp nàng mưu đồ đại sự sau này.
Nhân phẩm của hắn đã được nàng kiểm định ở Sở thành.
Và sau khi tới đây nàng đã nhận ra manh mối về cơ duyên của Bạch Tử Phàm.
Họ Nguyễn?
Chỉ rong tích tắc, nàng đã liệt qua những cường giả hàng đầu ở Linh Vũ đại lục này, nhưng đâu có ai mang họ Nguyễn chứ?
Có thể viết ra một quyển bí quyết thần sầu như vậy, hơn phần nữa chính là một tên dâm tặc ham mê nữ sắc...
Mà dâm tặc ở Linh Vũ đại lục này chỉ có một tên họ Vô tên Tướng.... là còn nổi danh chút ít.
"Chuyện này, sau này, ta sẽ từ từ điều tra thêm."
Trở lại với thực tại, Ngu Yên Vũ khẽ một tiếng, sau đó nàng bước tới ghế ngồi của Bạch Tử Phàm, ngồi xuống rồi nói.
"Bản Giáo chủ cũng chỉ vui đùa với Đại trưởng lão ngài một chút mà thôi, Đại trưởng lão không cần bận tâm."
Bạch Tử Phàm cũng khẽ cười theo:
"Nương nương thật biết cách đùa giỡn Thuộc hạ."
Đợi Bạch Tử Phàm cười xong, Ngu Yên Vũ đột nhiên lại nghiêm túc trở lại:
"Đại trưởng lão, ngài thấy tư sắc của tân thánh nữ Thái Âm Giáo đời này trông như thế nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT