Nhị trưởng lão quan sát Bạch Tử Phàm một chút, thấy hắn thần sắc tuy có chút tiều tụy, thế nhưng so với hôm trước đã khá hơn rất nhiều. Nàng không khỏi lấy làm lạ tiểu tử này sao khôi phục nhanh đến như vậy. Tuy có linh đan diệu dược nhưng để một tên Luyện Khí Cảnh hồi phục với thương thế nghiêm trọng như vậy trong vòng hơn một ngày là điều không thể nào.
Nhị trưởng lão gật đầu một cái nói: "Được rồi, người có thương thế trong người không tiện hành lễ.".
Rồi nàng nói tiếp: " Ta đến đây là muốn hỏi ngươi về việc Ngọc Dương Đan bị cướp. Ta muốn ngươi nói rõ từng chi tiết một cho ta ".
Bạch Tử Phàm giả vờ một bộ mặt nhớ lại, một lúc sau hắn nói: " Khởi bẩm Nhị trưởng lão khi đoàn người chúng ta đi qua sơn mạch, thì không biết từ đâu xuất hiện khoảng chừng 10 tên hắc y nhân tập kích, ai nấy đều tu vi thâm hậu. Tất cả các đệ tử đều không có sức chống cự mảy may. Hai vị tam trưởng lão và tứ trưởng lão đều đã bỏ mình bởi một tên hắc y nhân có thân hình to lớn ".
Nhị trưởng lão tiếp tục hỏi: " Vậy người có nhìn rõ mặt những người hắc y nhân kia. Hay là nghe được hai vị tam trưởng lão và tứ trưởng lão nói gì với những tên hắc y nhân ấy?".
"Những tên hắc y nhân kia đều bịt kín mặt, vả lại thân pháp của bọn chúng đều nhanh vô cùng, lấy nhãn lực của tiểu nhân không thể nhìn rõ được. Tiểu nhân cũng nghe không rõ trưởng lão bọn họ nói gì": Bạch Tử Phàm trả lời.
Nhị trưởng lão gật đầu: " Đến cả hai vị trưởng lão đêu không địch lại, lấy tu vi của người không nhìn thấy thân pháp của bọn chúng cũng là điều hợp lý." Rồi nàng nói tiếp:
" Ta nghe nói ngươi từ vách núi trên cao rơi xuống mà không chết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ": Nhị trưởng lão hỏi tiếp, đối với chuyện này nàng cũng có chút hiếu kì.
Bạch Tử Phàm cảm thán trả lời: " Khởi bẩm Nhị trưởng lão, sau khi rơi xuống vách núi, tiểu nhân may mắn rơi trúng một cành cây mọc ở lưng núi, nên mới may mắn giữ lại được cái mạng nhỏ này."
Nhị trưởng lão quan sát kĩ hắn một chút nói: " Cái mạng nhỏ của ngươi xem ra thật lớn! ".
Nàng thầm nghĩ xem cũng không thu được thêm manh mối gì nữa. Nàng đang định rời đi, tên Bạch Tử Phàm này chỉ là một tên tạp vụ mà thôi, tiếp theo hắn thế nào đi nữa cũng không cần nàng quan tâm.
Thấy Nhị trưởng lão đang định rời đi, Bạch Tử Phàm vội vàng xuống giường gọi nàng lại: " Nhị trưởng lão khoan đã! Tiểu nhân mới nhớ ra một việc quan trọng muốn bẩm báo ".
Nhị trưởng lão ồ một tiếng quay lại, nàng tưởng rằng hắn đã nhớ ra tình tiết quan trọng gì nên nàng nói bằng giọng vui mừng: " Có chuyện gì ngươi mau nói đi. ".
Bạch Tử Phàm tỏ ra vẻ ngập ngừng một lúc rồi hắn nói:" Xin Nhị trưởng lão thứ tội chuyện này trọng yếu vô cùng, tiểu nhân chỉ có thể bẩm báo riêng với Giáo chủ?".
Nói xong Bạch Tử Phàm chỉ thấy cả người như đông cứng, hô hấp khó khăn vô cùng, hóa ra nhị trưởng lão đang tỏa uy áp khiến hắn không thể động đậy, dù chỉ là một đầu ngon tay. Lúc này đây nàng mới không còn bộ dạng hòa nhã như mọi khi mà thay vào đó là một vị cường giả với tu vi tuyệt đỉnh.
Bạch Tử Phàm ngược lại cũng không lo lắng Nhị trưởng lão là người mật báo cho mấy tên hắc y nhân kia hay gì. Hay Nhị trưởng lão sẽ ra tay với hắn, bởi việc hắn bị thương về giáo phái có rất nhiều người biết, quan trọng hơn hắn chỉ là một tên tiểu lâu la mà thôi, nếu nhị trưởng lão thật sự là người mật báo cũng sẽ không ra tay với hắn và mà làm hỏng đại sự.
Nhị trưởng lão nàng nói: " Có chuyện gì người cứ bẩm báo với ta đi. Ngươi không biết ngươi thân phận gì sao, còn mơ tương diện kiến Giáo chủ. Ngươi có biết một ngày có bao nhiêu người muốn diện kiến Giáo chủ không?".
"Tiểu nhân bỗng nhớ ra một chuyện liên quan đến Ngọc Dương Đan muốn bẩm bảo trực tiếp với giáo chủ. Cái mạng nhỏ của Tiểu nhân không quan trọng, thế nhưng nếu như làm lỡ đại sự của Giáo chủ thì tiểu nhân dù có chết cũng không hết tội, mong nhị trưởng lão rộng lòng thông cảm ". Bạch Tử Phàm kiên cường nói trước áp lực mà Nhị trưởng lão tạo ra.
Nhị trưởng lão không khỏi thấy làm lạ, tự nhiên sinh ra một chút hứng thú với tên tiểu lâu là này, thật không ngờ một tên tiêu lâu la có thể dưới sự uy áp của nàng mà thản niên đến vậy.
Nhị trưởng lão suy nghĩ một chút, để tên này gặp Giáo chủ tựa hồ cũng không phải đại sự gì, nếu hắn có tin tức trọng yếu liên quan đến Ngọc Dương Đan thì xem như ta có công lớn, nếu hắn nói láo thì cũng không quan hệ gì tới ta.
Nhị trưởng lão nói: " Được rồi. Ta đáp ứng giúp ngươi nói với Giáo chủ một câu, còn gặp được nàng hay không còn phải xem tâm tình của Giáo chủ. Nhưng ngươi nên nhớ rằng nếu như ngươi nói láo, rất có thể sẽ phải đánh đổi bằng mạng sống của mình ".
Bạch Tử Phàm trầm giọng đáp: " Thuộc hạ đã nhớ kĩ ".
....
Sau khi Nhị trưởng lão rời đi Bạch Tử Phàm không khỏi cảm thán ta và nàng chênh lệch thật lớn a, chỉ một chút khí tức từ nàng phát ra, ta đã suýt chịu không nổi, xương cốt tựa như lẫn nữa lại gãy vụn.
"Chủ nhân à ngài có muốn đột phá Luyện Khí Cảnh đỉnh phong không, bây giờ ngài tích tụ linh khí đã đủ có thể trực tiếp đột phá ". Lúc này giọng nói của Tiểu Trà Trà vang lên trong đầu của Bạch Tử Phàm.
Bạch Tử Phàm nghi vấn hỏi: "Ta tích tụ linh khí đã đủ? ".
Tiểu Trà Trà " Đúng vậy a, Chủ nhân ngài là người mang theo khí vận lại đi theo con đường thuận thiên đạo nên khả năng hấp thụ linh khí nhanh vô cùng, còn có khả năng tu luyện và đột phá luôn rất dễ dàng! "
Bạch Tử Phàm lúc này thử nhắm mắt lại, vận chuyển linh khí trong đan điền, linh khí vận chuyển toàn thân thể hắn,một lúc sau hắn trực tiếp đột phá đến Luyện Khí Cảnh đỉnh phong.
" Chúc mừng chủ nhân đã đột phá đến Luyện Khí Cảnh đỉnh phong ": Tiểu Trà Trà vui vẻ nói.
Bạch Tử Phàm cảm thán: " Ta vậy mà cứ thế đột phá, mang theo khí vận thật là ngưu bức a, phải biết cảnh giới Luyện Khí Cảnh đỉnh phòng đối với Chủ nhân của cổ thân thể này mất tới 5 năm vẫn chưa thể đột phá đến đỉnh phong, vậy mà ta chỉ cần vài giây đồng hồ.
Lúc này hắn chỉ cảm thấy cả người tinh lực dồi dào vô cùng. Sức mạng toàn thân tràn đầy, có thể dễ dàng nâng được hoàn đá nặng tầm 100kg. Xem ra đây chính là lợi ích mà tu luyện mang lại a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT