Vị trưởng lão của Hoa Sơn hiếu kỳ hỏi: "Sơ suất chỗ nào?"
Rồi nhìn chăm chú về phía vị trưởng lão của Hoàng Hoa Môn.
Sau khi vừa dứt lời, thấy ai nấy cũng đều nhìn về phía mình, vị trưởng lão của Hoàng Hoa Môn nói tiếp: "Người của Cốc Sơn Tông không được phép sử dụng đến đan dược trong cuộc cạnh tranh ngày mai."
Nghe tới lời này, vị nữ trưởng lão của Cốc Sơn Tông hơi cau mày, trầm tư một chút, rồi lại về phía Bạch Tử Phàm, như đợi hắn giải đáp nguyên nhân dù cho trong lòng nàng cũng đã mở hồ đoán ra nguyên nhân thật sự trong đó.
Bạch Tử Phàm cười với bọn họ một cái, sau đó liền thay bọn họ giải thích:
"Trong 4 người chúng ta, ai cũng đều biết, Cốc Sơn Tông là nơi luyện chế ra các loại đan dược, nên sẽ không thiếu những đan dược có hiệu quả ra tăng tu vi trong một khoảnh khắc nhất thời, hoặc là một loại đan dược nào đó trợ giúp, giúp khôi phục nguyên khí bản thân nhanh chóng."
"Vậy nên, nếu như để đệ tử của Cốc Sơn Tông mang đan dược vào Ổ Không cốc, và sử dụng đan dược trong đó, vậy thì cuộc cạnh tranh của các phái chính đạo chúng ta, sẽ làm gì còn hai chữ công bằng cho các đệ tử nữa."
Dứt lời Bạch Tử Phàm đảo qua 3 vị trưởng lão của các phái một vòng, chỉ thấy bọn họ người có râu thì vuốt râu, người không có râu thì vuốt tóc, tất cả đều tỏ ra gật gù với lời vừa nói của hắn.
"Ta thấy lời này của Đại trưởng lão Thái Âm Giáo nói rất có lý, muốn để cho cuộc canh tranh giữa các phái của chúng ta diễn ra công bằng, Cốc Sơn Tông không thể mang đan được vào Ổ Không cốc được."
Người đầu tiên mở lời, tỏ ra tán thành ý kiến của Bạch Tử Phàm, chính là vị trưởng lão của phái Hoa Sơn.
Vị trưởng lão của phái Hoàng Hoa Môn cũng nói theo: "Ta tán thánh ý kiến này của Đại trưởng lão Thái Âm Giáo, lời của ngài ấy rất có đạo lý. Nếu như các đệ tử của Cốc Sơn Tông đến lúc cùng đường, sử dụng đến đan dược, tăng lên tu vi của bản thân, một hai cảnh giới gì đó, vậy thì đối với đệ tử của các môn phái khác, người không có đan dược, thật sự là rất bất công."
Hai 2 vị trưởng lão của phái Hoa Sơn và Hoàng Hoa Môn nhanh chóng mở miệng, tán thành ý kiến của Bạch Tử Phàm như vậy, vì ngoài ý kiến của hắn rất thuyết phục ra, trong lòng 2 người bọn họ còn có chung 1 điểm tâm tư riêng.
Như môn phái của bọn họ không cách nào cạnh tranh trực tiếp vị trí thứ nhất với Thái Âm Giáo được, vậy thì không phải không thể cạnh tranh vị số 2 với Cốc Sơn Tông a.
Còn đối với Thái Âm Giáo, bọn họ không dám mơ tới, từ khi Huyết Thần Giáo gặp phải thảm họa, khi Giáo chủ cùng các hộ pháp của bọn họ lần lượt chết đi.
Huyết Thần Giáo hiện giờ không khác gì một nơi tạp bang hỗn loạn, một nơi mà bất kỳ một phái nào cũng có thế diệt trừ bọn họ.
Vậy nên có thể nói, hiện giờ Thái Âm Giáo đã độc cô cầu bại, xưng hùng, xưng bá ở Minh Nguyệt Quận này, khó ai có thể lay chuyển, khi khoảng cách giữa các phái còn lại và Thái Âm Giáo, là quá xa.
"Được rồi, nếu như mọi người đều đã quyết định như vậy, vậy thì việc này cứ theo ý kiến của Đại trưởng lão Thái Âm Giáo mà làm đi, ta cũng không có ý kiến thế. Lát nữa trở về, ta sẽ thông báo với các đệ tử trong Tông của mình tiếng, nhắc nhở bọn họ."
Ở đây, tổng cộng có 4 người nhưng đã có tới 3 người tàn thành ý kiến, nên vị nữ trưởng lão Cốc Sơn Tông cũng không thể có thêm ý kiến gì.
Hơn nữa, nàng thấy ý kiến này của Đại trưởng lão Thái Âm Giáo, không phải là không có lý, nên nàng không thể làm gì khác hơn được nữa.
Vậy là, sau khi kết thúc cuộc thảo luận này, nhất thời các môn phái chính đạo đã tự thống nhất với nhau, trong chuyến truy sát đệ tử Ma Môn vào ngày mai, đệ tử Cốc Sơn Tông không được phép sử dụng bất kỳ đan dược phụ trợ nào, mà chỉ có thể sử dụng binh khí, bí kỹ cùng năng lực tự thân của mình.
Sở Nguyệt Thiền áo trắng như tuyết, phất phới trong gió, đang đưa mắt ngắm nhìn căn lều trại duy nhất còn thắp đèn ở khu vực này.
Đây là căn lều trại được đặt riêng biệt và lớn hơn so với những lều trại khác, nhờ cái thân phận đặc biệt của Bạch Tử Phàm
Lúc này khắp mọi nơi, các căn lều trại khắc đều đã tắt đèn nghỉ ngơi, hoặc là tu luyện, để chuẩn bị cho cuộc truy sát Ma Môn vào ngày mai.
Tuy rằng nhiều người trong số các nàng biết, bản thân không đủ sức tranh gianh vị trí Thánh nữ Thái Âm Giáo, hay là đệ nhất thiên kiêu Minh Nguyệt Quận gì đó.
Nhưng mục đích lần này của các nàng tham gia cuộc thi,xem như là trừ ma vệ đạo, giúp ích cho giới tu chân ở Linh Vũ đại lục.
Sở Nguyệt Thiền nhìn qua căn lều trại của Bạch Tử Phàm còn đang phát sáng ánh đèn, nàng dần dần bước tới căn lều trại của hắn, khi sắp đi tới của cửa lều, bước chân của Sở Nguyệt Thiền nhất thời chậm lại, nàng có chút do dự xoắn xuýt.
Đối với một nữ tử, từ nhỏ được dạy dỗ đủ các lễ nghi như Sở Nguyệt Thiền mà nói, đêm khuya thanh vắng, bước vào phòng của nam tử, cô nam quả nữ ở chung với nhau, khiến nhất thời trong lòng nàng có chút khó khăn để đưa ra lựa chọn.
Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến ngày mai, sẽ xảy ra cuộc tranh giành vị trí Thánh nữ của Thái Âm Giáo, tâm tình của Sở Nguyệt Thiền liền trở nên xôn xao.
Khi nghĩ đến lần này, Bạch Tử Phàm chính là người có quyền lực nhất ở đây, mọi chuyện ở đây, đều phải qua quyền quyết định của hắn.
Vậy nên chỉ cần Bạch Tử Phàm hồi tâm tâm chuyện ý, vì Liễu Phỉ Phỉ mà gây ra chút khó khăn cho nàng.
Sở Nguyệt Thiền, nàng sẽ khó lòng mà phản kháng được.
Sợ rằng sau khi hồi giáo, bẩm báo chuyện này với sư phụ của nàng cũng khó giải quyết được gì, bời vì dù là nàng hay là Liễu Phỉ Phỉ lên làm Thánh nữ Thái Âm Giáo đều sẽ không cách biệt nhau quá nhiều.
Mà sau lưng của Bạch Tử Phàm, còn có Giáo chủ nương nương uy quyền tuyệt đối chống lưng, nếu như hắn thật sự làm khó dễ nàng một chút, sợ rằng nàng cũng không thể làm gì lại được hắn.
Tuy rằng trước đó, Bạch Tử Phàm thường có thói quen trêu ghẹo nàng, thế nhưng đối với một thiếu nữ mới lớn như nàng, cũng không rõ hắn có thực sự là thích mình hay không.
Quan trọng là nằm ở Liễu Phỉ Phỉ, khi nàng ta so với nàng, cả về nhan sắc lẫn thiên phú, đều không kém hơn là bao nhiêu.
Nhưng khác biệt là Liễu Phỉ Phỉ lại có tính cách tạo bạo, thần hình nóng bỏng chết người, lại biết cách chiều chuộng, lấy lòng nam nhân, còn biết cách phối hợp các tư thế khi nam nhân chuyển động tác.
Vậy nên, tuy rằng tâm tính của Bạch Tử Phàm đã được nàng nghiệm chứng qua, nhưng thử hỏi mà xem, thiên hạ này, có người nam nhân thật sự nào, khi được một mỹ nữ tuyệt sắc nóng bỏng, nuông chiều mình, có kỹ năng điêu luyện, dâng đến tận miệng, còn từ chối chứ??
Đến đây, nếu hắn còn nhớ thương một khối băng không có cảm xúc như nàng, luôn không quan tâm, không để ý đến cảm xúc của nam nhân, và hắn cũng chưa đạt được thân thế của nàng.
Qua những điều đó, nếu như hắn vẫn nghĩ tới Sở Nguyệt Thiền nàng, mà bỏ qua Liễu Phỉ Phỉ.
Thì sợ rằng hắn ta chính là là tên thần kinh, biến thái.
Khi ấy Sở Nguyệt Thiền nàng cũng se quan ngài, vì đầu óc của tên Bạch Tử Phàm này có vấn đề.
Càng nghĩ tới đây Sở Nguyệt Thiền lại càng quyết tâm, đè nén cái ngượng ngùng lễ nghi trong lòng, để cái tính tình tiềm ẩn biết dùng mọi đoạn thủ đoạn để đạt được mục đích của mình lên trên.
Sở Nguyệt Thiền hướng về lều trại của Bạch Tử Phàm đi đến, nàng không muốn những nỗ lực không ngừng nghỉ, suốt thời gian qua mình trở thành công cốc.
Vì mơ ước của nàng chính là vị trí thanh nữ Thái Âm Giáo!!!
(Còn tiếp)
P/s: Các đạo hữu có thấy tình tiết truyện có chút chậm không =))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT