Translation: Dii

Tô Nhã Nhã đã ở nhà nghỉ ngơi một ngày rồi, vì ngày mai phải chuẩn bị cho quảng cáo về kẹo sữa, Nhưng trước đây cô ấy chưa từng có kinh nghiệm về việc này, vì để tích luỹ kinh nghiệm, cô ấy đã lên mạng tham khảo các quảng cáo về kẹo sữa của những người nổi tiếng, quảng cáo về các loại thạch, sô cô la, bánh kem, chỉ cần là quảng cáo về đồ ăn, cô ấy đều xem một lần, còn học tập những động tác, biểu đạt, biểu cảm đều học thuộc, sau đó học theo.

Nói đi cũng phải nói lại, cô ấy thực hiện giống như những người có tiếng vậy, động tác, biểu cảm, cô ấy thực hiện nó nhưng mình đã thuần thục vậy, thậm chí cô ấy có thể làm giỏi hơn nhiều người khác.

Cô ấy cũng hiếu kì phát hiện ra bản thân cũng rất có khả năng diễn xuất, muốn diễn thứ gì, chỉ cần làm vài lần, là có thể thực hiện nó một cách hoàn mỹ, và còn có thể suy nghĩ nhiều thứ, diễn gì muốn gì.

Cô ấy biết tài năng đó không thuộc về cô ấy, đó có thể là bản năng của người đi trước để lại, người trước có thể bước vào làng giải trí, ngoại trừ nhan sắc, mà nhất định phải có tài diễn xuất, nếu không thì đâu ra một người mới không tên tuổi, ở một môi trường cạnh tranh khốc liệt, nếu không phải có tài diễn xuất, thì có lẽ đã không lấy được vai nữ phụ trong "cuộc sống sau kết hôn".

Nếu không có sự cổ vũ của người trước, thì Tô Nhã Nhã cũng rất nổ lực, sau một ngày học tập và phổng đoán, thì đối với cái quảng cáo kẹo sữa chắc chắn đã hiểu biết và chuẩn bị, chỉ cần mọi chuyện thuận lợi, thì cô ấy sẽ rất nhanh hoàn thành quảng cáo.

Quảng cáo được làm lúc 10 giờ sáng ngày thứ hai, Châu Bội Vân sáng 9 giờ đã đi đón cô ấy, sau đó phụ trách lái xe đến nơi.

Sau khi đợi hai người đến, vẫn chưa đến 10 giờ, tất cả nhân viên đều có mặt đầy đủ, Châu Bội Vân dẫn Tô Nhã Nhã đến gặp người quay phim, sau đó thấy phó giám đốc Huỳnh cũng có mặt.

Phó giám đốc Huỳnh thấy họ đến, ông ấy liền nhìn họ, cười và nói "Hai người đến đúng giờ quá".

"Đương nhiên rồi, công việc thì phải đúng giờ". Tô Nhã Nhã trả lời, biểu hiện rất có trách nhiệm với công việc, cô ấy cũng là một người như vậy, nỗ lực làm tốt mọi việc, tuyệt đối không bỏ ngang.

Phó giám đốc Huỳnh sau khi nghe, liền cười mỉm, có bỏ ngang không? có làm tốt không? một chút nữa sẽ biết.

Sau khi làm quen với phó giám đốc Huỳnh và người quay phim, Châu Bội Vân liền dẫn Tô Nhã Nhã đi trang điểm.

Da của Tô Nhã Nhã rất đẹp, trắng mịn, mượt mà, giống như da của trẻ sơ sinh vậy, một chút nám cũng không có, người trang điểm thấy vậy, liền rất ngạc nhiên, da của cô ấy thật sự rất đẹp.

"Da của Tô Nhã Nhã đẹp quá, lỗ chân lông cũng không thấy, thật là mượt mà, thật ngưỡng mộ, bình thường cô dưỡng da như thế nào vậy?"

Tô Nhã Nhã mỉm cười, "trời sinh thì có tính không?"

Cô ấy nói sự thật, cơ thể cô ấy đúng là trời sinh, mặc dù người trước cũng tốn rất nhiều tiền để dưỡng da, nhưng da của cô ấy vốn rất tốt, nên mới giống như trẻ sơ sinh vừa mượt vừa mịn.

Nếu câu nói này mà để người trang điểm nghe được thì không có chuyện gì xảy ra, cảm giác cô ấy đang rất tức giận, nhưng da cô ấy cũng rất đẹp, nhưng tính cách cô ấy có vẻ kiêu gạo, không để người khác nói về cô ấy.

Người trang điểm cảm thấy cô gái này khá dễ thương, với tính cách như vậy không biết vô giải trí có tốt không?

Rất nhanh đã trang điểm xong, tiếp theo chắc là bắt đầu quay, Nhưng nhân viên chạy đến nói với Tô Nhã Nhã, nói là bên quay phim xảy ra chút vấn đề, có thiết bị bổng hư, nên phải đi mua mới, chỉ có thể ngồi đợi.

Tô Nhã Nhã nghĩ làm nhân viên cũng không dể dàng, mọi người đều vì công việc, hôm nay chỉ là qua quảng cáo, Không có việc khác thì đành vậy, đợi thì đợi.

Cô ấy nói với nhân viên "các anh cứ bận trước đi, đừng quan tâm tôi, tôi đợt chút không sao đâu".

"Cám ơn cám ơn". Nhân viên nói xong liền chạy đi.

Người trang điểm còn việc khác phải làm, dọn dẹp xong liền đi.

Phòng trang điểm chỉ còn Tô Nhã Nhã, chỉ còn chuyện của Tiểu Hinh vẫn chưa giải quyết, Châu Bội Vân vừa nãy nghe điện thoại, chuyện có vẻ nghiêm trọng, nói với cô ấy một tiếng, liền qua bên Tiểu Hinh xem tình hình.

Tô Nhã Nhã một mình ngồi trong phòng trang điểm, lấy điện thoại ra chơi game, hôm qua cô ấy mới tải trò chém trái cây, một buổi tối đã qua rất nhiều màn, đương nhiên càng ngày càng khó, rất khó để qua màn kế tiếp, hiện giờ cô ấy đã ở mang 72, đang nỗ lực để vượt qua.

Thời gian chơi game trôi qua rất nhanh, chưa gì đã qua hai giờ đồng hồ, cô ấy cũng không biết là mình đã đợi bao lâu, thời gian trên điện thoại hiện lên là 1 giờ chiều.

Tô Nhã Nhã có thói quen ngủ trưa, đến 1 giờ là không trụ được mà đã ngủ thiếp đi, nhưng nhìn thời gian đã trễ vậy rồi, nhưng tại sao vẫn chưa có người gọi cô ấy dậy đi quay quảng cáo? Cô ấy liền cất điện thoại, đứng dậy và bước ra khỏi phòng, muốn tìm nhân viên để hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ngoài hành lang không có người, rất yên tĩnh, Tô Nhã Nhã đi qua phòng nghỉ ngơi, nghe thấy có người bên trong, cô ấy liền dừng lại, định gõ cửa hỏi tình hình, vừa ngẩn đầu, thì nghe thấy tiếng của phó giám đốc Huỳnh "Cô Tô Nhã Nhã đó, một chút cũng không hiểu quy tắc, hôm nay tôi sẽ cho cô ấy thấy, ai mới là người chủ đích thật?"

Bên ngoài nghe tiếng một chàng trai "như vậy để cô ấy ở trong phòng trang điểm đợi, có vẻ không tốt lắm? Cũng sắp một giờ rồi, nếu không mau quay, e rằng sẽ quay tới tối mất."

"Tới tối càng tốt." Phó giám đốc Huỳnh nói tiếp "Tới tối kêu cô ấy cùng đi ăn đêm với mình, ăn xong liền đi nhà nghỉ nghỉ ngơi, cô ấy xinh đẹp như vậy, eo thon, mông tròn, đôi mắt quyến rũ, xem ra rất đáng để chờ đợi, hôm qua đã ở cùng với Vương Văn Hạo, hôm nay thì phải ở cùng tôi chứ."

Tô Nhã Nhã ở bên ngoài nghe rất rõ ràng, tay cầm điện thoại, nhìn vào màn hình, miệng vừa nói, tay giơ lên gõ cửa phòng nghỉ.

"Ai?"

Tô Nhã Nhã bên ngoài không lên tiếng, tiếp tục gõ.

Hai người bên trong đợi một hồi, không thấy có hồi đáp, liền nhìn đối phương, phó giám đốc vương kêu người con trai bên cạnh, anh ấy gật đầu, đi ra mở cửa.

Bên ngoài cửa là Tô Nhã Nhã đang cầm điện thoại, nghiêng dựa vào cửa, liền cười với hai người trong phòng, ngón tay bấm vào màn hình điện thoại, Những lời nói mà phó giám đốc Huỳnh vừa nói đã được ghi âm lại.

"Quay tới tối càng tốt, tới tối kêu cô ấy cùng đi ăn đêm với mình, ăn xong liền đi nhà nghỉ..."

"Cô làm gì vậy." Phó giám đốc Huỳnh sau khi nghe đoạn ghi âm, sắc mặt liền thay đổi, tức giận mà giật lấy điện thoại của Tô Nhã Nhã.

Tô Nhã Nhã lùi về sau một bước, rất nhanh nói "tôi đã gửi một đoạn ghi âm cho người môi giới của tôi, còn dám làm vậy, tôi đảm bảo cho ông sẽ bị phá sản."

Chỉ một câu nói, đã làm cho phó giám đốc Huỳnh im lặng, ánh mắt ông ấy lườm cô ấy "Rốt cuộc cô muốn như thế nào?"

Tô Nhã Nhã cau mày "Câu này đáng lẽ ra phải hỏi phó giám đốc Huỳnh muốn gì mới đúng?

Tôi chỉ là một nghệ sĩ bình thường, chỉ muốn hoàn thành công việc rồi nhận lương thôi, mà ông lại muốn làm khó tôi? Chắc ông không muốn tôi đưa đoạn ghi âm này cho vợ ông và giám đốc Vương đúng chứ?"

"Được, cô giỏi lắm." Phó giám đốc Huỳnh rất tức giận "Quay, lập tức quay, quay xong rồi lấy tiền rồi cút khỏi đây."

Tô Nhã Nhã rung điện thoại, cười rồi nói "Vậy thì phiền phó giám đốc Huỳnh quá."

Bởi vì Tô Nhã Nhã đã tự tay xử lý, phó giám đốc Huỳnh không dám như vậy nữa, sau đó quảng cáo đã được quay rất thuận lợi, Tô Nhã Nhã cũng đã thể hiện tốt, chỉ là người qua phim yêu cầu hơi cao, quay một lần không vừa ý, yêu cần Tô Nhã Nhã quay lần hai, lần ba, như vậy đã quay rất nhiều lần.

Tô Nhã Nhã quay lần một ăn kẹo một cách rất vui vẻ, nét cười cũng rất tự nhiên, không cần diễn cũng có thể biểu đạt hương vị của viên kẹo.

Sau đó lại quay lại rất nhiều lần, Tô Nhã Nhã đã ăn rất nhiều kẹo, khắp người đều là hương vị của kẹo, ăn tới mức ngán rồi, mặt cũng cười miễn cưỡng, tất cả đều là nghe theo người quay phim, vì muốn quay quảng cáo tốt, tất cả đều dùng tay.

Mặc dù quay mất mấy tiếng, nhưng không biết quay nhiều như vậy, nhưng cuối cùng người quay phim vẫn cảm thấy lần đầu là đẹp nhất, và quyết định sử dụng đoạn quay đầu.

Tô Nhã Nhã liền khiếu nại, nếu lần đầu đã tốt như vậy, thì tại sao lại bắt cô ấy quay nhiều như vậy, còn bắt cô ấy ăn nhiều kẹo vậy, ăn tới ngán rồi.

Sau khi quay xong, Tô Nhã Nhã liền lấy chai nước suối, một hơi đã uống nửa chai, để không còn vị ngọt trong miệng nữa.

Vương Văn Hạo cũng chỉ mới đến, anh ấy thấy đã quay xong rồi, đi đến trước chúc mừng, liền đem hai hộp kẹo tặng Tô Nhã Nhã, cứ coi như là quà, nhưng Tô Nhã Nhã không nhận, Tuy rằng hôm nay cô ấy đã ăn rất nhiều, nhưng đem về cho người khác cũng được mà.

Vương Văn Hạo nói "Hôm nay lại cùng nhau đi ăn đi, để mọi chuyện sau này thuận lợi."

Tô Nhã Nhã liền lập tức từ chối "Thật xin lỗi, hôm nay tôi có hẹn rồi, cũng là vì công việc."

Vương Văn Hạo nghe cô ấy từ chối, anh ấy liền nhìn lướt qua Tô Nhã Nhã, sau đó trên khuôn mặt xuất hiện một nụ cười, người đẹp có theo đuổi "Vậy chúng ta hẹn ngày khác đi."

Tô Nhã Nhã không trả lời, sau đó đi cùng những nhân nhiên khác, sau đó Vương Văn Hạo nói lời tạm biệt, rồi lên xe rời đi.

Trên đường về, đi qua siêu thị, Tô Nhã Nhã nghĩ đến tủ lạnh trống ở nhà, liền dừng xe lại, dẫn theo Đại Mặc xuống xe, mua một chút đồ ăn và đồ dùng.

Lúc lấy đồ tính tiền ở quầy thu ngân, Tô Nhã Nhã thấy bên cạnh có vài quyển tạp chí tài chính, người đối diện tạp chí là Nông Tu Tề, đang mặc bộ vest xám, thắt cà vạt, đang ngồi trên chiếc sô pha đen, liền nắm lấy đôi tay, với sự tự tin và khôn ngoan, một nhóm kinh doanh giỏi, đẹp trai đến mức không thể nào rời mắt.

Cô ấy có chút rung động, tay cầm quyển tạp chí, cùng những thứ khác thanh toán.

Sau khi lên xe, cô ấy cầm điện thoại, gửi cho Nông Tu Tề một tin nhắn, "Chồng ơi, anh đẹp trai quá! Yêu anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play