Học sinh ở trường ẩu đả đánh nhau vốn xúc phạm đến nội quy trường học, nên nghiêm trị. Mà người kia còn giấu diếm dao găm, đả thương người chưa thành, đã đụng đến phương diện pháp luật.
Qua một hồi lâu, người kia cầu xin, giãy dụa bị cảnh sát mang đi. Mà còn lại một đám người, bị chủ nhiệm gầm thét giáo huấn ngập trời.
"Tôi nhìn những học sinh các em này là ăn gan hùm mật báo!! Từng người từng người thích đánh nhau như thế làm sao không đi làm xã hội đen!! Trong trường sao có thể chứa học sinh lợi hại như này!! Người lớn liều mạng kiếm tiền nộp học phí là tạo điều kiện cho thanh niên bọn em lêu lổng ẩu đả đánh nhau sao?!"
Trên mặt Tần Khải Chi không có biểu tình gì, dường như trời sập xuống cũng không có quan hệ gì với cậu.
Giang Yểu đang ngồi cảm thán nội tâm của cậu thật sự cường đại, lúc ngẩng đầu lên lơ đãng nhìn thấy khóe miệng của cậu có vết thương.
Phút chốc trong lòng cảm thấy nhói đau.
Thấy thời gian cũng không còn sớm, nhóm chủ nhiệm còn chụp ảnh ký danh ghi chép danh sách nhân vật đánh nhau đêm nay lại, mới thả bọn họ đi.
Giang Yểu thấy sự tình không còn đáng lo, định lúc này rời đi, lúc xoay người một khắc này liền đụng vào bức tường thịt cứng rắn.
Giang Yểu ngẩng đầu, liền nhìn thấy mặt Tần Khải Chi cơ hồ khuất trong bóng tối.
"Tần —— "
"Ừ..."
Câu 'Tần Khải Chi' Giang Yểu còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã bị một cái tay lớn che hết phân nửa gương mặt bao gồm cả miệng.
"Xuỵt." Tần Khải Chi dùng một cái tay khác giơ ngón trỏ lên trên môi, ra hiệu Giang Yểu im lặng.
"Mọi người còn chưa xong." Dáng vẻ hờ hững, sau khi giải thích xong, Tần Khải Chi lập tức triệt thu hồi tay che miệng Giang Yểu, "Thật xin lỗi."
Giang Yểu lắc đầu, nghĩ tới trong tối ám cậu sẽ không nhìn thấy, lại nhỏ giọng nói: "Không có việc gì."
"Lần thứ hai." Hắn nghiêm túc nhìn về phía cô, trong giọng nói nồng đậm cảnh cáo, "Về sau, dưới loại tình huống này, không được ở đây."
"?" Giang Yểu còn tại nghi hoặc 'Lần thứ hai', chợt nhớ lần ban đầu ở thao trường, Tần Khải Chi một cái nữ sinh gây khó xử, cô hô lão sư đến kia.
"Lau đi." Giang Yểu đưa cho hắn một gói khắn giấy chưa mở, ngữ khí ra vẻ nhẹ nhõm, "Nếu không ở đây, làm sao phát hiện bộ mặt thật của cậu a?"
Tần Khải Chi nhận khăn giấy, một mực biểu lộ nhàn nhạt có chút không nhịn được, dần dần lộ ra chút chột dạ: "Hù đến chị rồi?"
Giang Yểu xác định nơi đây có tia sáng đủ để cho cậu thấy rõ mình sau đó lắc đầu, lại gật gật đầu: "Có một chút."
"Dù sao tôi vẫn cho là cậu là học sinh phẩm chất tốt kiêm học sinh giỏi."
Ánh mắt của cậu hốt hoảng, không tự chủ nuốt ngụm nước miếng, hầu kết nhấp nhô lên xuống, gợi cảm chết được.
"Không phải."
Trong giọng nói Tần Khải Chi lần đầu tiên mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng ủy khuất.
Giang Yểu trừng to mắt nhìn về phía cậu giờ phút này có chút manh manh, trong lòng đột nhiên có một loại ảo giác có một con chó lớn bị thương đứng trước mặt.
"Không phải cũng không sao." Giang Yểu giơ lên khuôn mặt tươi cười, "Chỉ là cậu thì tốt rồi."
Vừa dứt lời, Tần Khải Chi bỗng nhiên ngẩng đầu, con mắt không nháy mắt nhìn Giang Yểu. Trong mắt sáng người dường như bóng tối cũng không thể che lại.
"Tôi... Là tôi, thì tốt rồi?"
Cậu lầm bầm lập lại.
"Ừm. Dù sao người khác đã có người khác chăm sóc, cậu cũng chỉ có thể là Tần Khải Chi nha."
Ánh mắt Tần Khải Chi không dừng lại trên mặt Giang Yểu quá lâu, ngược lại nghe được Giang Yểu nói xong câu đó sau quay đầu lại phốc một tiếng bật cười.
Cùng nụ cười có chút yếu ớt trước đó khác hoàn toàn, nụ cười này sáng chói lại xán lạn.
Trong lúc nhất thời Giang Yểu sửng sốt.
—————
* Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad*
_ Chân Thành Cảm Ơn_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT