"Cô bé đó đáng thương? Cậu không đáng thương à?!" Liên Thanh Lễ hỏi lại, nhấc lên quần áo ướt đẫm lên, "Hai ta hiện tại cũng không phải là ướt như chuột lột? Buổi tối hôm qua nếu cậu không nhận cây dù kia, hôm nay cô bé đó sẽ không bị xối rồi? Chúng ta mới vừa rồi còn bị chất vấn đó! Cây dù kia cũng không phảin cậu lấy trộm giành được, nếu không muốn, chẳng lẽ cô bé kia muốn chất vấn với thùng rác?"
Liên Thanh Lễ ba la ba la nói lung tung, khiến Giang Yểu cũng không thể nói gì hơn.
Đành phải bất đắc dĩ kéo cô ấy về phòng học.
Lần này trường học vẫn tương đối còn nhân tính, phần lớn các bạn học đều mắc mưa, đặc biệt trích ra hơn một giờ để các bạn học trở về phòng ngủ thay quần áo, cũng không cứng nhắc yêu cầu mọi người mặc đồng phục. Trong nhà ăn còn cung cấp chút canh gừng miễn phí cho các bạn học.
Giang Yểu lười đi góp náo nhiệt chỗ canh gừng, chỉ khi tạnh mưa trở về phòng ngủ đổi một thân quần áo khô.
Trên đường trở về phòng học đi ngang qua rừng cây nhỏ bên thao trường, Giang Yểu ngầm trộm nghe được thanh âm quen thuộc.
"Cô gái đó làm sao khó đối phó như vậy, đã nói không muốn mà còn cứng rắn lấn tới." Một thanh âm xa lạ kéo cao có thể lên trời, Giang Yểu không còn gì để nói, "Ai Khải ca, cây dù đó sao anh không đưa cho em, lại đến trong cô gái kia rồi?"
Câu 'K AI GE' lập tức hấp dẫn lực chú ý của Giang Yểu, trùng hợp còn nói đến 'Dù', bước chân Giang Yểu không khỏi thả chậm lại.
Sau đó Giang Yểu nghe được thanh âm quen thuộc kia ——
"Lão tử làm sao biết được."
Ngữ khí có chút chậm chạp mà lười biếng, đầy không kiên nhẫn, nhưng tiếng nói vẫn trước sau như một thấy êm tai.
Là Tần Khải Chi.
Bước chân Giang Yểu dừng lại, trợn tròn hai mắt, vội vàng nhìn vào trong rừng cây, thân ảnh quen thuộc khiến Giang Yểu muốn hét lên.
Một đám nam sinh cà lơ phất phơ đang đứng bên người Tần Khải Chi, thoạt nhìn đều là thanh niên lêu lổng không dễ chọc.
Trong đám người không có mấy người mặc đồng phục, nhiều nhất là có mấy người mặc áo khoác. Tần Khải Chi một thân đồng phục đứng lẫn trong đó, đổ có vẻ hơi không hợp nhau.
Có mấy người cầm điện thoại trong tay, trên cổ có hình xăm lộ ra. Thậm chí, miệng còn ngậm điếu thuốc, phì phèo phun ra nuốt khói thuốc.
Giang Yểu hoàn toàn rối rắm tại chỗ, không nhúc nhích nhìn mặt khác của Tần Khải Chi, xa lạ khiễn cô có chút sợ hãi.
Nhưng Giang Yểu lại lập tức bỏ ý nghĩ này của mình, có lẽ là cô chưa từng chân chính hiểu qua cậu.
Người này, nhìn qua xa xa ngốc manh nhu thuận không giống như bây giờ.
"Chẳng qua lão Tần... Cậu đưa ai?" Lại là một cái thanh âm khác, Giang Yểu thuận thanh âm nhìn sang, cảm thấy người kia có chút quen mắt, "Mấy người bọn tớ một mực hiếu kì đấy."
Giang Yểu nhớ lại, là nam sinh đến tìm Tần Khải Chi trong hôm mưa kia.
Giang Yểu tự hỏi sao hai người lại xưng hô Tần Khải Chi không giống, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Sợ ngốc tại chỗ không nhúc nhích quá mức chói mắt, Giang Yểu chậm rãi bắt đầu đi lên phía trước, tận lực đem bước đi của mình xuống đến chậm nhất.
"Không nên quản chuyện không nên quản."
Ngữ khí Tần Khải Chi lạnh xuống, khiến nam sinh vừa hỏi lập tức sợ.
Giang Yểu nhìn rất hiếu kì, theo như ấn tượng của cô đối Tần Khải Chi.
Tần Khải Chi tướng mạo ôn nhu, thuộc về tiên nam tinh xảo, có đôi khi ánh mắt trống rỗng có chút ngơ ngác, nhìn thế nào cũng không phải có thể một câu liền dễ như trở bàn tay dọa sợ người khác.
"Giang Yểu làm gì thế! Không đi mau còn lên lớp nữa!"
Bả vai Giang Yểu đột nhiên bị đánh một cái, dọa cô đột ngột quay đầu.
—————
* Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad*
_ Chân Thành Cảm Ơn_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT