Lúc sau về phòng ký túc thời gian đã không còn sớm, cách thời gian tắt đèn chỉ còn vài phút.
Giang Yểu vô cùng lo lắng rửa mặt xong, vừa dự định nằm xuống an an ổn ổn đi ngủ, lại đột nhiên nhớ tới bài vật lý trắc nghiệm ác độc.
Cuộc đối mặt buổi tối quá mức mộng ảo, khiến cô kém chút quên mất ngày mai sẽ phải nộp bài chép phạt năm mươi lần.
Mọi cảm xúc đều kêu gào không muốn nhưng lại không còn cách nào khác. Bất đắc dĩ, Giang Yểu đành kê một cái bàn nhỏ lên, bật đèn học để bàn, lấy ra tờ giấy chép nhét trong túi đồng phục học sinh.
Tùy ý lấy bút liền bắt đầu múa bút thành văn.
Trong phòng ngủ mọi người hắn đã đều nằm xong sắp tiến vào giấc ngủ, Giang Yểu tận lực thả nhẹ động tác, không để cho mình phát ra âm thanh ồn ào đến những người khác.
Trong bóng đêm, một chiếc đèn bàn cô đơn phát sáng cho Giang Yểu.
Ngòi bút viết trên trang giấy phát ra tiếng sột soạt nhỏ xíu xiu, trong bất tri bất giác khiến tinh thần Giang Yểu bay xa.
Từ cái hộp nhỏ cạnh đầu giường rút ra một giấy ghi chép tinh mỹ, Giang Yểu vô thức viết xuống ——
"Năm 2019 ngày 26 tháng 9
Không nghĩ tới sông xa núi rộng, trong biển người tới lui.
Tôi còn có thể phát hiện một bảo bối độc nhất vô nhị"
Là bảo bối sao?
Là bảo bối đi.
Đã lớn thế này, Giang Yểu lần đầu tiên nhìn thấy ngoài đời có một người đẹp trai như vậy.
Sắc mặt mãi mãi cũng chỉ trong trẻo lạnh lùng, dường như mười ngón tay không chạm vào nước mùa xuân thần tiên.
Mang theo mắt kính gọng vàng, để cậu nhìn nhiều chút nhã nhặn lại có cảm giác bại hoại.
Toàn thân toát ra vẻ lãnh đạm chỉ có thể nhìn từ xa không thể đùa giỡn, khiến người ta khó có thể tiếp cận, nhưng lại luôn hấp dẫn người ta đến gần cậu không ngừng.
Ánh mắt phân tán tập trung trở lại, Giang Yểu nhìn tờ giấy chép phạt bị đè dưới tờ giấy ghi chép lời hoa mĩ.
Sơ đồ mạch điện cùng phức tạp công thức lít nha lít nhít phủ kín hơn phân nửa trang giấy, xuyên thấu qua tròng kính dày cộp vào mắt Giang Yểu, cảm thấy đầu óc rối bời.
Vò nát tờ giấy ghi chép, Giang Yểu lắc đầu để thanh tỉnh một chút.
Đêm còn rất dài dài và tương lai vẫn còn tươi sáng.
"Tớ phục cậu, tối hôm qua viết đến mấy giờ?"
Giang Yểu mặt dán trên bàn, khuôn mặt theo động tác lắc đầu nhích tới nhích lui: "Không nhìn đồng hồ, không biết."
Mi mắt trên dưới không ngừng đánh nhau, khe hở càng ngày càng nhỏ, nhưng dựa vào ý niệm trả lời câu hỏi của Liên Thanh Lễ.
"Vậy viết xong rồi?"
Giang Yểu nghe được cái này khóe miệng liền tiu nghỉu xuống.
" Còn chưa."
"Buổi chiều tiết thứ ba mới có tiết vật lý, còn thời gian."
Liên Thanh Lễ do dự mấy giây: "Được rồi, đem giấy chép phạt kia lấy ra, tớ viết cho cậu mấy lần."
Giang Yểu nghe nói như thế lập tức thanh tỉnh không ít: "Thật hay giả?!"
Thế nhưng không đợi Liên Thanh Lễ trả lời, Giang Yểu liền trầm xuống.
" Thôi vẫn là quên đi, chữ hai ta khác nhiều lắm, khẳng định Lão Quân lập tức có thể nhận ra."