Sau khi Diệp Ngưng bước vào cổng trường, nước mắt vẫn không ngừng rơi như sợi hạt châu bị đứt, cô không thích khóc, nhưng hiện tại cô vô cùng khó chịu trong lòng, dường như chỉ có cách này mới có thể trút hết nỗi lòng.
Sợ bị người quen nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình, Diệp Ngưng cố ý đi chậm một chút, cô cố ý đi vòng qua con đường tòa nhà tự học rồi mới trở về ký túc xá. Cô phát tiết đủ rồi, nước mắt cũng đã khóc cạn, cô cúi đầu lau nước mắt, lấy di động mở camera trước ra, tự chụp một tấm hình của bản thân mình lúc này.
Cô muốn giữ dáng vẻ hiện tại khắc sâu trong tâm trí, nhắc nhở bản thân không được mềm lòng.
Ngẩng đầu lên, Diệp Ngưng muốn tiếp tục đi về phía trước, nhưng lại nhìn thấy một người quen đang ở ngay trước mặt cô.
Nghĩ đến đôi mắt mình lúc này đã đỏ hoe giống con thỏ, Diệp Ngưng rất xấu hổ, muốn né tránh anh, nhưng chỉ có một con đường, cô có thể quay đầu lại được sao?
Diệp Ngưng kiên định đi về phía trước, đi ngang qua Tạ Ly, cô cúi đầu khẽ giọng ‘học trưởng’, vốn dĩ định chào anh một tiếng rồi trực tiếp đi qua, ai biết được tự nhiên anh lại hỏi cô: “Cổ tay bị sao vậy?”
Nghe anh nói, Diệp Ngưng theo phản xạ che tay lại.
Cô chỉ nghĩ đến hai mắt đỏ bừng của mình mà quên mất lúc nãy tay mình cũng bị Cố Dịch Thần nắm đến đỏ ửng.
“Không sao ạ.” – Diệp Ngưng trả lời một cách hời hợt.
“Khóc sao?”
“….” Đàn anh à, nhân sinh gian nan có một số việc đừng nên vạch trần có được không?
Tạ Ly không thích dò hỏi quá nhiều việc riêng tư của người khác, nhưng anh có thể đoán được, Diệp Ngưng vừa rồi đã khóc, nhất định là có liên quan đến Cố Dịch Thần.
Ngày hôm đó, sau khi kể cho Diệp Ngưng nghe chuyện của bạn trai cô, anh luôn cảm thấy bất an, nên đã tìm người theo dõi Cố Dịch Thần, phát hiện mình thật sự không nghi oan cho anh ta, Cố Dịch Thần rất thân thiết với cô gái có mặt trong quán bar hôm đó, cùng cô ta đi dạo phố, đi ăn, thậm chí sau đó còn vào khách sạn, sáng ngày thứ hai mới ra.
Tạ Ly rất vui vì đã phát hiện ra, cũng đã nhắc nhở Diệp Ngưng.
Một cô gái tốt như vậy, sao lại có thể để một tên tra nam làm tổn thương?
Ánh mắt rơi xuống cổ tay đỏ bừng của cô, đáy mắt anh hiện lên một tia tàn nhẫn.
“Đây là do bạn trai em làm sao?”
Giọng nói trở nên lạnh đi mấy phần.
Diệp Ngưng cảm thấy xấu hổ mà nhìn sang chỗ khác, chắp tay sau lưng, nói: “Đây là chuyện riêng tư của em.”
Cô không phủ nhận, chứng tỏ nhất định là do Cố Dịch Thần làm.
“Tìm một loại thuốc mỡ bôi vào.”
Sợ cô chán ghét nên Tạ Ly không hỏi nhiều.
Nói xong, anh sải bước đi về phía trước.
Sau khi lên xe, anh gọi điện cho Lục Sâm: “Cậu tìm người xử lý tên Cố Dịch Thần đó cho mình.”
Một tay Tạ Ly cầm điện thoại, một tay điều khiển vô lăng, anh rời khỏi bãi đỗ xe một cách đầy kiêu hãnh.
Lục Sâm có một khoảng thời gian chơi đùa vui vẻ, quen biết rất nhiều người.
“Sao lại là Cố Dịch Thần? Không phải mấy ngày trước cậu còn định hợp tác làm ăn với anh ta sao?”
Lục Sâm không hiểu Tạ Ly muốn làm gì.
“Anh ta đắc tội mình.”
Xe lao nhanh trên đường lớn, Tạ Ly mở loa ngoài, ném điện thoại sang ghế phụ.
Anh trước giờ làm việc đều không giải thích, Lục Sâm biết tính anh, cũng không hỏi lại nữa.
“Xử lý như thế nào?”
“Cậu tự nghĩ cách đi, đừng làm chết người là được.”
“Đủ biến thái, mình thích.”
Lục Sâm cười hả hê: “Có phải muốn anh ta sống không được, chết cũng không xong đúng không?”
“Đều được.”
“Vậy mình trói anh ta lại, sau đó chuốc thuốc?”
“Mình đang lái xe, không nói chuyện với cậu nữa.”
Tạ Ly cuối cùng dặn dò Lục Sâm một câu: “Nhớ đừng để anh ta biết được ai làm việc này.”
Anh muốn thay Diệp Ngưng trút giận, nhưng nếu Diệp Ngưng biết chuyện này có thể sẽ trách anh, thậm chí có thể còn thấy anh đáng sợ, dù gì cô cũng có tình cảm với Cố Dịch Thần.
Tạ Ly từ trước đến nay đều lặng lẽ đối tốt với cô, chỉ là không cho cô biết.
……………..
Hiệu suất làm việc của Lục Sâm rất cao, 11h đêm hôm đó, Tạ Ly nhận được cuộc gọi từ cậu ấy, đầu dây bên kia có chút hoảng loạn: “Anh Ly, tiêu rồi, có sự cố xảy ra.”
“Nói trọng điểm.”
“Ban đầu mình cho người trói tên Cố Dịch Thần kia lại, ai biết anh ta lại thoát được, sợ người bên này đuổi kịp, lúc sang đường không để ý nên bị đụng xe rồi.”
“Nghiêm trọng không?”
“Đã kịp đưa đến bệnh viện, chưa biết thế nào.”
Lục Sâm thở dài, nói tiếp: “Nhưng đằng nào cũng định cho anh ta một bài học, chúng ta còn chưa trực tiếp ra tay, quá tốt.”
“Cậu để ý cậu ta một chút, xem đã chết chưa.”
Tạ Ly đâu có tốt bụng quan tâm Cố Dịch Thần chết hay sống, anh chỉ sợ Diệp Ngưng sẽ đau lòng.
“Được.”- Lục Sâm vui vẻ đồng ý.
Đến sáng ngày thứ hai, Tạ Ly đến công ty mới nhận được thông báo tình hình của cậu ta.
“Yên tâm đi, tên đó không sao, chỉ bị gãy chân thôi.”
Tạ Ly cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe những lời này.
Lục Sâm nhịn không nổi mà hiếu kỳ hỏi: “Chẳng lẽ cậu vì yêu mà sinh hận sao?”
“Cậu cho rằng mình thích đàn ông à?”
Ánh mắt sâu kín quét qua, khiến Lục Sâm theo phản xạ có điều kiện mà che ngực.
“Cậu tới tận bây giờ cũng chưa từng tìm bạn gái, bao nhiêu phụ nữ lượn lờ quyến rũ trước mặt mà cậu toàn thờ ơ, ai biết đâu được..”
“Biến về làm việc đi.”
Tạ Ly không muốn cùng cậu đùa giỡn nữa, Lục Sâm bĩu môi, quay đầu đi ra ngoài.
Hai ngày kế tiếp, thế giới của Diệp Ngưng trôi qua rất bình yên.
Cố Dịch Thần hình như không muốn dây dưa nữa, đồng ý chia tay rồi, vẫn không tới tìm cô, cũng không gửi cho cô một tin nhắn nào, cô suy nghĩ phải nhanh chóng đem chuyện này nói với ba.
Lúc đầu, cô định dùng hai ngày này để nhanh hoàn thành bảng báo cáo câu hỏi, nhưng bởi vì lần chia tay ồn ào này khiến tâm trạng Diệp Ngưng bị ảnh hưởng, đầu óc rối bời nên đã gọi điện cho trợ lý Ngô, đẩy lùi hai ngày. Cô thấy rất có lỗi, cũng đề nghị không cần trả lương, dù sao thì đây cũng là cơ hội quý giá, coi như rèn luyện cũng tốt.
Sau khi đem bảng báo cáo câu hỏi chỉnh sửa lại, Diệp Ngưng mang đến công ty.
Khi trợ lý Ngô nhìn thấy cô, anh ta nói thẳng: “Tôi sẽ dẫn cô đến phòng của Tạ tổng, cô tự mình đưa cho anh ấy đi.”
Tạ Ly đã dặn cậu ta việc này trước rồi, nếu Diệp Ngưng đến đây thì hãy đưa cô ấy đến văn phòng của anh.
Rõ ràng là Tạ tổng và cô Diệp đây có quan hệ không bình thường, cậu đã làm trợ lý cho anh hai năm rồi, chưa lần nào thấy Tạ tổng và người khác giới nào gần gũi như vậy, bình thường người đẹp đến tìm anh đều bị trợ lý là cậu đây giữ ngoài cửa, vậy mà bây giờ, sếp lại chủ động đưa ra đề nghị gặp mặt.
Trợ lý Ngô dẫn Diệp Ngưng đến trước cửa văn phòng, thay cô gõ cửa, sau khi nghe bên trong nói “Vào” thì chầm chậm đẩy cửa ra.
“Tạ tổng, cô Diệp tới rồi.”
“Ừ.”
Phía sau bàn làm việc tròn màu nâu, Tạ Ly ngồi thẳng lưng, đang cầm bút viết vội cái gì đó, không ngẩng đầu lên.
Cô lo lắng đứng yên một chỗ, trong tay ôm tập tài liệu, không biết nên làm thế nào.
Tạ Ly ngẩng đầu, ánh mắt nhanh chóng lướt qua trên người cô.
Diệp Ngưng mặc chiếc váy dài màu xanh lam nhạt, bên ngoài là áo len màu be, nhìn qua có mười phần tao nhã, nhưng không quá nhạt nhòa.
“Ngồi.”
Anh nhẹ nhàng mở miệng, nói ra đúng một chữ.
Diệp Ngưng đi đến ghế sô pha phía trước ngồi xuống, đặt tập tài liệu xuống bàn, hai tay đặt lên đùi.
“Tôi còn hai văn kiện cần xử lý, đợi tôi 5 phút.”
“Không sao, anh cứ làm việc của anh trước đi.”
“Nếu thấy chán, em có thể xem tạp chí trước.”
Khóe môi Tạ Ly khẽ cong lên, nụ cười rất nhẹ nhưng lại thật lòng biểu hiện ra.
Diệp Ngưng cầm quyển tạp chí kinh tế tài chính lên, nhưng cô xem không hiểu nên lại đặt nó xuống vị trí cũ.
Còn không bằng chơi điện thoại.
Tạ Ly ký xong phần văn kiện cuối cùng, gọi trợ lý Ngô vào lấy.
Sau khi trợ lý Ngô đi vào, nhìn thấy Diệp Ngưng đang ngồi ở trên sô pha, đã hơn 11h, ánh mắt cậu chuyển động, cố ý hỏi Tạ Ly: “Tạ tổng, trưa nay anh tính ra ngoài ăn hay gọi cơm về phòng?”
“Gọi cơm đi.”
“Vậy có cần đặt thêm một phần cho cô Diệp không?”
Tạ Ly nhướng mày nhìn cậu, trong mắt hiện lên một tia khen ngợi.
Trợ lý Ngô cao hứng, ánh mắt này là muốn thêm tiền thưởng cho cậu đúng không?
Diệp Ngưng đương nhiên không nhìn ra hai người họ đang trao đổi bằng ánh mắt, vội đứng dậy từ chối: “Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ rời đi.”
Tất cả những điều cần nói đều được viết rõ ràng trong bản báo cáo, nói xong cô mới phản ứng lại, bản thân nãy giờ ở lại đây hình như cũng không có việc gì.
“Tôi vẫn có việc muốn hỏi ý của em.”
Tạ Ly đưa mắt sang trợ lý Ngô: “Đặt hai phần đi.”
“Vâng, Tạ tổng.”
Trợ lý Ngô quay người đi ra ngoài, nghĩ thầm thì ra đây là cách mà tổng giám đốc của họ theo đuổi người ta.
Tạ Ly đứng dậy đi đến sô pha ngồi xuống, cầm tài liệu lên, mở ra thấy bên trong có một xấp giấy dày.
Anh lấy ra cái đầu tiên, thấy dòng chữ dày đặc ở bên dưới bảng câu hỏi.
Diệp Ngưng phân tích tỉ mỉ chi tiết từng nhân viên một, sự kiên nhẫn này khiến Tạ Ly rất khâm phục.
“Làm lâu lắm phải không?”
Tạ Ly lật từng trang một, nói: “Vất vả cho em rồi.”
“Không lâu lắm, không vất vả ạ.” – Diệp Ngưng ngược lại cảm thấy hơi xấu hổ.
“Vốn dĩ là hai ngày nhưng sau đấy lại có chút việc nên mới trì hoãn đến giờ, em còn sợ rằng sẽ làm trễ việc của công ty.”
Tạ Ly mím chặt đôi môi mỏng, không nói gì nữa cho đến khi đọc xong bản báo cáo mới hỏi: “Tại sao tất cả đều ở trung bình thấp đến nhẹ?”
“Trầm cảm hay lo lắng nhẹ là chuyện bình thường, dù sao xã hội hiện nay mức độ cạnh tranh quá lớn, ai cũng có áp lực. Thật ra phát triển đến mức độ trung bình cũng có chút nghiêm trọng, có khả năng cả ngày sẽ rầu rĩ không vui, cho nên các nhân viên này cần phải chú ý. Tất nhiên, may mắn là không có trường hợp nghiêm trọng, bởi vì thường những người như vậy bắt đầu có xu hướng làm hại bản thân thậm chí là tự sát.”
Diệp Ngưng nói xong, bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, năng lực chuyên môn của em vẫn chưa đủ, khả năng phân tích sàng lọc không đủ toàn diện.”
“Không sao, em làm rất tốt.”
Tạ Ly đặt tập tài liệu lên bàn: “Bên trong có hai nhân viên mức độ trung bình mà tôi để ý, bình thường quả thật họ trông có dáng vẻ mất tinh thần, nếu không phải do năng lực làm việc tốt, tôi đã sớm cho nghỉ việc rồi.”
Diệp Ngưng ngượng ngùng cười: “Đàn anh, anh muốn hỏi ý kiến về cái gì?”
“Khoảng thời gian trước công ty xảy ra chuyện, làm cho tôi gần đây luôn mất ngủ, có biện pháp nào giúp tôi điều chỉnh trạng thái này được không?”
“Em cảm thấy hàng ngày anh gò bó mình trong môi trường áp lực cao như vậy, anh có thể thử đi leo núi hoặc làm gì đó để thư giãn một chút, vận động là cách giải tỏa áp lực tốt nhất.”
“Tôi có tập thể hình 2h mỗi ngày, nhưng vẫn vô dụng.”
Lục Sâm cả ngày đều cười nhạo anh, nói dáng người anh luyện tập như vậy, không có bạn gái thưởng thức thì cũng tốn công.
“Vậy trường hợp của anh phải cần đến sự can thiệp của chuyên gia tư vấn tâm lý rồi.”
“Em có thể không?”
“Em không được, em còn chưa có bằng cấp chứng chỉ gì, trình độ hoàn toàn không đủ.” – Diệp Ngưng vội vàng xua tay.
Tạ Ly không làm cô khó xử, ánh mắt dời ra ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh thoáng đãng, ánh nắng lấp lánh chiếu rọi, không giống trong lòng anh, tràn ngập khí lạnh âm u.
Chú ý đến ánh mắt lúc này của anh, Diệp Ngưng phát hiện Tạ Ly mang rất nhiều tâm sự, thần sắc của anh trông thì có vẻ bình thản, nhưng lại đang ẩn chứa đầy sự phức tạp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT