Sau khi cuộc thi viết thư pháp kết thúc, Diệp Minh Lâm mời Tạ Ly cùng về nhà dùng bữa, cho dù Tạ Ly có việc, thì nhất định anh cũng sẽ từ chối bên đó để đồng ý bên này.
Diệp Ngưng ngồi xe của anh, cùng anh về nhà, Diệp Minh Lâm sớm đã dặn trước với Liễu Như, Tạ Ly vừa tới, Liễu Như cũng nhiệt tình chào đón.
Nhìn thấy Tạ Ly tây trang phẳng phiu, khí chất mạnh mẽ, nội tâm Liễu Như có chút e dè.
Bà đã sớm nghe qua danh tiếng của anh, sau khi thấy anh thì quả thật là danh bất hư truyền*.
*Danh bất hư truyền: người có tiếng tăm đúng với sự thật.
“Tạ ly đúng không? Hoan nghênh tới làm khách.”
Khuôn mặt Liễu Như mang theo ý cười, bà lấy điệu bộ như một bà chủ mở miệng.
Dù không lớn hơn Tạ Ly nhiều tuổi, nhưng anh vẫn học theo Diệp Ngưng gọi một tiếng “Dì.”
Liễu Như đưa Tạ Ly đến phòng khách, sau đó kêu người bưng trà rót nước, và cắt đĩa hoa quả.
Diệp Ngưng vốn cho rằng bình thường lúc mình tới, bà đã đủ nhiệt tình rồi, nhưng so với hiện tại, thực sự không là gì.
Bà ta là do biết thân phận và địa vị của Tạ Ly, cho nên mới đối xử lịch sự với anh như vậy à? Dù sao lúc trước Cố Dịch Thần đến đây, cũng không thấy bà như thế này.
“Tạ Ly, cậu thích ăn gì? Chờ tí nữa tôi vào phòng bếp chuẩn bị.”
Diệp Minh Lâm thấy Liễu Như nói vậy, cười nói theo: “Đúng vậy, cậu không cần ngại, thích ăn gì thì nói.”
“Cháu ăn gì cũng được.”
“Vậy để tôi kêu đầu bếp làm.”
Liễu Như vừa cười vừa xoay người, Diệp Ngưng đi theo, quay đầu nói một câu, “Em vào phòng bếp xem có gì.”
Cô rời đi, vừa đúng lúc Diệp Minh Lâm muốn cùng Tạ Ly nói chuyện, lớp giấy trước kia không thể đâm thủng giờ đây đã có thể gỡ bỏ rồi.
Tiện đà lại bổ sung thêm một câu, “Cháu đối với Diệp Ngưng không phải xúc động nhất thời, cháu đã thích cô ấy nhiều năm.”
Điều này làm Diệp Minh Lâm khá ngạc nhiên.
“Ngay cả khi trước kia con bé đã cùng người khác đính hôn, cậu vẫn thích con bé?”
“Vâng.”
Tạ Ly gật đầu, rồi sau đó nói: “Bất quá lúc đó, cháu không nghĩ rằng có thể cùng cô ấy ở bên nhau.”
“Xem ra cậu rất si tình.”
Diệp Minh Lâm tin rằng Tạ Ly không nói dối, bởi vì ánh mắt của anh quả thật rất chân thành.
“Một khi đã chắc chắn, cháu sẽ không buông tay, chú có thể yên tâm.”
Nghe Tạ Ly nói vậy, Diệp Minh Lâm nghi hoặc hỏi: “Nếu con bé kết hôn cùng người khác, đối với cậu không còn khả năng nào nữa thì sao? Cậu cũng sẽ không buông tay à?”
“Nêu cô ấy kết hôn, có khả năng cháu cả đời này cũng không kết hôn, chấp nhận cuộc sống sinh hoạt vô nghĩa ấy.”
“Không thể tin được con gái tôi có sức hút vậy, có thể khiến cậu nói như thế.”
“Cô ấy chắc chắn là có sức hút, nhưng cô ấy đối với cháu là định mệnh đã sắp đặt.”
Nếu không phải vậy thì làm sao có thể có tình cảm đặc biệt với cô ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô được.
Khi Diệp Ngưng quay lại thì thấy ba mình cùng Tạ Ly đang nói chuyện phiếm, cũng không biết đang nói cái gì, nhưng ba cô đang cười xán lạn.
Nhìn thấy Diệp Ngưng, Diệp Minh Lâm bảo cô, “Tạ Ly lần đầu đến nhà chúng ta, con dẫn cậu ấy đi tham quan đi.”
Nói xong, ông bỗng nhiên nhớ tới, “Diệp Ngưng trước đây cũng có không ít giải thưởng, đều ở trong phòng con bé, cậu có thể đi nhìn xem.”
Diệp Minh Lâm vẫn luôn vì con gái mà kiêu ngạo, ý muốn khoe khoang không chút kiêng nể.
Diệp Ngưng cảm thấy xấu hổ, những cái giải thưởng đó chắc chắn không bằng của Tạ Ly, ở trước mặt một đại học bá như vậy, cô làm gì có tư cách để khoe khoang.
Bất quá Tạ Ly thật sự cảm thấy hứng thú, bảo Diệp Ngưng mang anh lên lầu xem.
Diệp Ngưng đưa Tạ Ly vào phòng ngủ, đi vào Tạ Ly nhìn thấy những khung ảnh trên tường, từ khi cô còn nhỏ cho đến khi cô lớn đều có.
“Đây là mẹ em, em trông rất giống mẹ đúng không?”
Duỗi tay chỉ vào bức ảnh, trên khuôn mặt Diệp Ngưng lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Tạ Ly nhìn cô gái nhỏ mặc váy dài màu hồng nhạt, trong ánh mắt toát ra sự cưng chiều.
Anh gật đầu, cố ý nói: “Mẹ em xinh đẹp hơn em.”
“Em cũng cảm thấy như vậy, em chắc hẳn là được thừa hưởng gen từ ba.”
“Chú cũng rất phong độ.”
“…. Anh đây là nói khéo cho rằng em xấu xí, phải không?”
Tạ Ly bị cô chọc cười.
Anh lại phát hiện một người đeo kính, cảm giác nhóc con này dịu dàng hơn rất nhiều, làm anh có chút xa lạ.
“Trước giờ anh còn chưa thấy em đeo mắt kính.”
“Độ cận của em không cao, thỉnh thoảng mới đeo một chút, chủ yếu chỉ đeo khi em viết luận văn.”
“Mang mắt kính như vậy cũng rất đẹp.”
“Vừa rồi không phải còn nói em xấu xí sao?”
“Anh không có nói, đều là do em tự nghĩ.”
“Ài…, anh cái con người này—“
Diệp Ngưng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Chỉ số thông minh bất quá không thể so với Tạ Ly, nhưng hiện tại tài ăn nói cũng không bằng anh.
Trong phòng còn có kệ sách, tủ trong suốt trưng bày các huy chương, cúp và giấy chứng nhận của Diệp Ngưng từ khi còn nhỏ đến lớn.
“Thật đúng là không ít.”
“So với anh còn kém xa.”
“Cũng đúng.”
“…..”
Hai người ở trong phòng ngủ một lúc, Diệp Ngưng lại đề nghị dẫn anh ra vườn hoa nhỏ phía sau.
Chỗ đó có một cái xích đu, nó được làm cho cô lúc nhỏ, trước kia mẹ cô thích nhất là ở phía sau đẩy xích đu cho cô.
Sau khi đi qua, Tạ Ly liếc mắt một cái liền thấy được chiếc xích đu, anh bảo Diệp Ngưng ngồi lên, sau đó anh ở đằng sau nhẹ nhàng đẩy cô.
Diệp Ngưng đột nhiên có cảm giác trở về quá khứ, cô rất kinh ngạc, Tạ Ly thế nhưng lại có thể mang cho cô cảm giác an toàn.
Gió nhè nhẹ thổi qua, xua tan cái nóng của mùa hè, giờ phút này, không khí ái muội có chút tăng lên.
Nhưng lúc bầu không khí đang tươi đẹp nhường này, lại bị một âm thanh cắt ngang.
“Thật lãng mạn.”
Diệp Ngưng quay đầu, thế nhưng lại thấy Mộ Khâm Uý.
Sao anh ta lại đến đây?
Kỳ thật lúc anh ta tới đây là do Liễu Như kêu, vừa nghe Diệp Minh Lâm nói Tạ Ly muốn đến nhà làm khách, bà liền vội vàng gọi cho Mộ Khâm Uý, muốn anh ta làm quen với Tạ Ly, biết đâu có thể nhờ anh giúp được gì đó thì sao?
Tạ Ly không quen biết Mộ Khâm Úy, cũng chỉ có lần trước đi đón Diệp Ngưng, ở cửa quán bar có gặp cậu ta một lần.
Mộ Khâm Úy lập tức tiến tới, thân thiện đưa tay về phía Tạ Ly, “Chào Tạ tổng, nghe danh đã lâu.”
Tạ Ly nhẹ gật đầu, bắt tay với anh một cách tượng trưng.
“Bên ngoài trời nóng như vậy, hai người cũng nhàn hạ thoải mái quá đấy!”
Mộ Khâm Úy cười trêu ghẹo.
“Thú vui của hai chúng tôi, tất nhiên cậu không hiểu rồi.”
Diệp Ngưng nói xong, kéo cánh tay Tạ Ly, ý bảo anh cùng cô đi vào.
Mộ Khâm Úy rất bất đắc dĩ, sao có thể chán ghét cậu ta đến như vậy?
Bữa tối đặc biệt phong phú, Liễu Như vì để nghênh đón Tạ Ly đến, đặc biệt dặn dò nhà bếp chuẩn bị đầy một bàn thức ăn.
Diệp Ngưng rất bội phục Tạ Ly, trên người anh có loại cảm giác trầm ổn tự nhiên, rõ ràng là khách, vậy mà lại như biến thành chủ nhà, không thấy anh khẩn trương chút nào.
Trong bữa ăn, Liễu Như cố ý nhắc đến chuyện trước đây Mộ Khâm Úy từng làm việc ở nước ngoài, muốn giới thiệu với Tạ Ly, nhưng anh không tiếp lời.
Mục đích của bà rõ ràng như vậy, Diệp Minh Lâm tất nhiên đã nhìn ra, không khỏi nhíu mày có chút tức giận, dùng ánh mắt ra hiệu bà không cần nói nữa.
Liễu Như vội vàng ngậm miệng lại, qua một lúc lại mời Tạ Ly ăn cơm.
Diệp Ngưng phát hiện, bà ấy phớt lờ cô, trước kia còn bảo cô ăn thêm, hôm nay một câu cũng không nhắc tới.
Sau bữa ăn, Tạ Ly liền nói phải về nhà, căn bản không cho Mộ Khâm Úy có cơ hội trò chuyện.
Diệp Ngưng đương nhiên muốn cùng anh trở về, sau khi hai người lên xe, Mộ Khâm Úy tới gõ cửa kính xe Tạ Ly.
Đợi sau khi Tạ Ly hạ cửa kính, cậu nói: “Đây là danh thiếp của tôi, hy vọng có cơ hội có thể hợp tác cùng ngài.”
“Cậu không phải ở công ty ba tôi sao? Công ty hai nhà đã sớm hợp tác lâu rồi.”
Diệp Ngưng tiếp lời.
Tạ Ly không nói gì, nâng cửa kính lên rồi rời đi.
“Em vốn còn sợ Mộ Khâm Úy sẽ tạo ra uy hiếp gì với anh, hiện tại xem ra, là em suy nghĩ nhiều, cậu ta thế mà còn tới nịnh bợ anh.”
Nghe cô nói vậy, Tạ Ly cười khẽ, “Em không tin tưởng người đàn ông của mình đến như vậy sao?”
“Anh………Anh nói gì vậy?”
“Cũng bắt đầu tính đến chuyện kết hôn cùng anh rồi, sao còn cứng miệng thế?”
“Đó là em bị anh gài bẫy.”
Diệp Ngưng quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, “Dù sao em còn chưa có suy nghĩ kĩ đâu.”
Tạ Ly không vội, anh cảm thấy hình thức ở chung với cô bây giờ khá tốt, trên tình bạn dưới tình yêu, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô, anh đã thỏa mãn rồi.
………
Kì nghỉ hè của sinh viên trong nháy mắt sắp kết thúc, thân làm nghiên cứu sinh đầy cực khổ, năm ngày nghỉ phép mà Diệp Ngưng mong chờ cuối cùng cũng tới, đây cũng là ích lợi từ việc nghênh đón sinh viên mới.
Khó khăn lắm mới được nghỉ, Chu Mạt và Hứa Xán Xán bàn bạc xem có nên đi chơi xa không, các cô hỏi ý kiến của Diệp Ngưng, hỏi cô có đi không, Diệp Ngưng không chút do dự gật đầu, “Tất nhiên là đi rồi.”
Ai lại không muốn đi ra ngoài du lịch, ăn uống cơ chứ?
“Cậu không nhân cơ hội này, đi chơi riêng với Tạ Ly sao? Nghe nói đi du lịch là cách tốt nhất để xem hai người có hợp không, bởi vì giữa hai người sẽ có nhiều tiếp xúc.”
Nghe Chu Mạt nói như vậy, Diệp Ngưng giả bộ cạn lời trợn mắt nhìn cô nàng.
“Thì ra cậu hỏi tớ không phải vì muốn đưa tớ đi cùng.”
“Tớ đây không phải cũng chỉ vì nghĩ cho tình yêu của cậu hay sao?”
“Đúng vậy.”
Hứa Xán Xán gật đầu phối hợp, “Chi bằng cậu đi hỏi trước xem Tạ Ly có rảnh không, nếu anh ấy không rảnh thì đi cùng bọn tớ.”
Diệp Ngưng lập tức lắc đầu từ chối, “Tớ mà đi cùng anh ấy nhất định sẽ không thoải mái, đến lúc đó ăn cũng ăn không ngon, chơi cũng chơi không vui.”
Tính cách cô từ nhỏ vốn rất bị động, để cô lấy lý do hẹn Tạ Ly, nên dùng lập trường gì bây giờ? Chẳng lẽ lại lấy “Khảo nghiệm xem có thể trở thành người yêu không” để làm lý do?
………
Buổi tối về đến nhà, Diệp Ngưng mới gửi tin nhắn cho Tạ Ly, cô chưa nói đến chuyện ngày nghỉ, mà chụp ảnh bồn hoa gửi anh.
【 Học trưởng, cây hoa nhỏ dường như lại lớn lên rồi. 】
Tạ Ly rất nhanh đã trả lời cô, chỉ có hai chữ:
【 Thực tốt. 】
Có điều không bao lâu, anh lại gửi thêm một câu:
【 Nghe nói trường em cho nghỉ năm ngày? 】
Tin tức đủ nhanh nhạy, không phải là Chu Mạt thật sự nói với Lục Sâm đó chứ?
Diệp Ngưng gửi icon gật đầu, không nghĩ tới anh tiếp tục hỏi:
【Đúng lúc anh muốn đến Cảng Thành công tác, có muốn anh dẫn em đi chơi không? 】
Cô còn chưa nhắc tới với anh, anh đã chủ động nói rồi.
Diệp Ngưng cũng không cố ý ra vẻ, không nói gì, trực tiếp đồng ý.
Cô mặt ngoài rất bình tĩnh đáp “Được ạ”, thực ra nội tâm bên trong vô cùng hồi hộp, tiếp đó liền mở nhóm chat của ba người, hỏi Chu Mạt và Hứa Xán Xán.
Diệp Ngưng: 【Tớ đồng ý với Tạ Ly cùng anh ấy đi Cảng Thành rồi!! Các cậu nói xem, tớ cần phải chú ý cái gì?? 】
Hứa Xán Xán: 【Mang nhiều bộ quần áo đẹp, mỗi ngày đều phải trang điểm tỉ mỉ, nhất định không được lười. 】
Chu Mạt: 【 Nhớ kĩ, nhất định phải đặt hai phòng. 】
Hứa Xán Xán: 【Kiểu nam nhân cực phẩm như Tạ Ly, có ngủ cùng cũng không lỗ, cùng một phòng thì sao chứ? 】
Chu Mạt: 【Nói cũng đúng, coi như tớ chưa nói gì đi. 】
Diệp Ngưng nhìn đoạn đối thoại của hai người họ, vừa cạn lời vừa buồn cười.
Cô với Tạ Ly còn chưa có qua lại, hai người họ đã nghĩ tới chuyện cô hôn môi rồi?
Hai giờ chiều hôm sau, Tạ Ly tự mình lái xe tới đón cô.
Diệp Ngưng cố ý chải chuốt một chút, không những trang điểm, mà còn mặc một chiếc váy dài màu xanh sẫm, đúng chất nữ thần.
Lúc Tạ Ly lái xe tới, từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đứng bên đường, bên cạnh là chiếc vali màu bạc, vừa modern lại vừa thời thượng.
Anh dừng xe ngay bên cạnh cô, sau đó xuống xe giúp cô bỏ hành lý vào cốp xe.
Ngẩng đầu nhìn cô, đuôi lông mày khẽ nhướn, “Trang điểm xinh đẹp vậy à?”
Các cô gái đều thích nói một đằng nghĩ một nẻo, Diệp Ngưng theo bản năng phản bác: “Ai trang điểm cơ chứ.”
Biết cô xấu hổ, Tạ Ly cũng không vạch trần nữa.
Sau khi đến sân bay, Diệp Ngưng chỉ cần ngồi ở ghế đợi, tất cả chuyện khác đều do Tạ Ly xử lý.
Cô xuyên qua đám đông nhìn dáng vẻ anh lấy vé, trên mặt hiện ra nụ cười đến bản thân cô cũng không nhận ra.
Nổi bật hơn người là câu nói hoàn hảo nhất để miêu tả anh lúc này, cho dù xung quanh rất nhiều người, cũng không cách nào che giấu khí chất trên người anh.
Sau khi làm kiểm tra an ninh, hai người đi tới phòng nghỉ VIP, lúc ngồi tại đây, Diệp Ngưng mới thực sự ý thức được rằng, cô sắp cùng với Tạ Ly bắt đầu một chuyến du lịch, đây hoàn toàn là điều không thể biết trước được, có thể sẽ rất lãng mạn rất khó quên, cũng có thể sẽ tràn đầy mâu thuẫn và tranh chấp.
Diệp Ngưng cũng không ngờ tới bản thân vậy mà lại có thể dũng cảm như thế, cùng với một người đàn ông bắt đầu một chuyến du lịch nói đi là đi.
Tất nhiên, Tạ Ly là đi công tác, du lịch có lẽ chỉ là suy nghĩ đơn phương của cô.
Sau khi lên máy bay, Tạ Ly lấy bịt mắt và bịt tai mà anh đã chuẩn bị từ trước đưa cho Diệp Ngưng đeo.
Sự ân cần của anh khiến Diệp Ngưng có chút kinh ngạc, nhưng Tạ Ly lại giải thích: “Anh thường xuyên ngồi máy bay, đã quen như vậy rồi.”.
Hóa ra anh không phải cố tình chuẩn bị cho cô.
Diệp Ngưng cũng không nghĩ nhiều, nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tạ Ly ở bêncạnh nhìn ngắm dung nhan xinh đẹp của cô, cảm thấy cả trái tim của mình như được lấp đầy.
Công tác gì chứ, đó chỉ là cái cớ mà anh tùy tiện bịa ra, chỉ vì để cùng cô trải qua chuyến du lịch mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT