Giây tiếp theo, Văn Diên nhìn thấy Chử Y Hàm úp mặt xuống bàn cười, nửa khuôn mặt chôn dưới khuỷu tay, chỉ lộ ra đôi mắt biết cười nhìn cô, trong giọng nói chứa đầy ý cười: “Cậu tưởng thật đấy à?”

“Không có.” Văn Diên thề thốt phủ nhận, cô bĩu môi, giọng mang theo sự ngạc nhiên, “Chẳng qua không nghĩ đến người như cậu cũng biết nói  đùa.”

“Người như mình là người thế nào?”

Chử Y Hàm ngồi ngay ngắn lại, ý cười không giảm, giống như vô cùng hào hứng chờ đợi câu trả lời. Chỉ có bản thân cô ấy mới biết, mỗi một giây chờ đời, cũng là lúc mỗi một sợi dây thân kinh đang nhảy nhót trên lưỡi dao, khẩn trương lại bất an.

Cô ấy rất để ý cái nhìn của Văn Diên về mình.

May mà Văn Diên trả lời rất nhanh, không khiến cô ấy bị dày vò quá lâu.

“Lúc giảng đề vô cùng nghiêm túc nè, cực kỳ dịu dàng nhưng rất có kiên nhẫn, nhìn sao thì cũng không giống một người biết nói đùa.”

Mấy từ này rất nghe thì rất hay rất chừng mực, nhưng chẳng qua cũng chỉ như là lời khen lịch sự dành cho bạn bè không thân thiết.

Ý cười trên mặt phai nhạt dần, Chử Y Hàm cuối đầu xuống, vừa định uống trà che giấu tâm tình không thể khống chế của mình, lại nghe thấy Văn Diên nói: “Nhưng mà mình cảm thấy cậu rất có thiên phú.”

“?”

“Nghiêm túc hay nói đùa, đều cực kỳ dọa người khác.”

Chử Y Hàm phản bác: “Còn không dọa được cậu mà.”

“Đó là do mình lợi hại ~” Văn Diên nhướn mày, lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, nửa an ủi, nửa khiêu khích nói, “Tiếp tục cố gắng hơn đi.”

Chử Y Hàm nhìn chăm chú vào Văn Diên, cắn nhẹ ống hút, rất nghiêm túc trả lời: “Ừm, mình sẽ cố gắng.”

Nhìn hành động của Chử Y Hàm, Văn Diên đột nhiên cảm thấy có chút khát, cô uống hai ngụm trà, nhặt lại đề tài bị chuyển hướng trước đó: “Thôi không giỡn nữa, cậu có yêu cầu gì?”

“Mình chưa nghĩ ra.” Chử Y Hàm nói, “Chờ cậu học ở lớp cũ rồi nói sau.”

Văn Diên suy nghĩ hai giây, gật gật đầu.

Thời gian còn lại, dưới sự giúp đỡ của Chử Y Hàm, Văn Diên rất nhanh làm xong bài tập toán.

Lúc chuẩn bị đối phó với bài tập ngữ văn, Phương Tĩnh Bạch gọi điện thoại tới báo họp phụ huynh đã kết thúc rồi, Văn Diên nói cho bà địa chỉ quán trà sữa.

Cúp điện thoại, Văn Diên nói với Chử Y Hàm: “Lớp mình họp phụ huynh xong rồi, mẹ mình chút nữa tới đón mình luôn, mẹ cậu khi nào đến?”

“Mẹ mình họp phụ huynh ở lớp 10/7 xong, mới đi tìm chủ nhiệm lớp mình.” Chử Y Hàm nhìn đồng hồ, “Nhanh nhất chắc cũng năm giờ rưỡi.”

Văn Diên ngạc nhiên lặp lại: “Lớp 10/7?”

“Lớp 10/7 là Đoàn Gia Ngôn.” Chử Y Hàm dừng một chút, đắn đo lựa lời, “Là con của người mẹ mình tái hôn đó, chú ấy hôm nay bận việc, cho nên mẹ mình đi họp phụ huynh cho em ấy trước.”

Đoàn Gia Ngôn, là soái ca kiêm trùm trường, là nam chính trong nguyên tác. Văn Diên nhớ rõ Đoàn Gia Ngôn có người chị gái khác cha khác mẹ, người chị này sau này còn vì Đoàn Gia Ngôn giúp đỡ mình liền thầm mến anh ta, phiên ngoại về người chị thầm mến này viết rất cảm động, khiến cho nhiều độc giả thương tâm.

Văn Diên nhớ rõ tình tiết câu chuyện, nhưng kỳ diệu thay lại chẳng thể nhớ nổi tên của cô chị.

Hiện tại biết được Chử Y Hàm là chị gái của nam chính, Văn Diên khiếp sợ vô cùng.

Chử Y Hàm nhìn đồng tử đen láy của Văn Diên, kinh ngạc hỏi: “Sao nhìn mình như vậy?”

“Không có gì.” Văn Diên thu lại cảm xúc, “Chẳng qua là vô cùng ngạc nhiên, trùm trường này lại là em trai của cậu.”

Chử Y Hàm nhíu mày: “Làm sao cậu biết là em trai chứ không phải là anh trai?”

Văn Diên trấn an tinh thần, ra vẻ chấn định nói: “Đoán mò thôi, thế là anh trai hả?”

Chử Y Hàm nhìn cô hai giây, lắc đầu: “Em ấy nhỏ hơn mình một tuổi.”

Suýt chút nữa lộ tẩy rồi.

Văn Diên thở ra một hơi, buông lỏng vai xuống.

Hai cái điện thoại trên bàn lần lượt sáng lên.

Văn Diên cầm điện thoại của mình nhìn, Phương Tĩnh Bạch nhắn tin nói đã tới cửa, cô nhìn Chử Y Hàm cũng đặt điện thoại xuống: “Mẹ mình tới rồi, mẹ cậu cũng xong rồi hả?”

Chử Y Hàm ừ một tiếng.

“Mình ở đây chờ mẹ cậu đến rồi đi.” Văn Diên nghĩ một chút rồi nói.

“Không cần đâu, bà ấy tới ngay ấy mà.” Chử Y Hàm nói, “Đừng để mẹ cậu đợi lâu, mau đi đi.”

Văn Diên đáp: “Được rồi.”

Ra khỏi quán trà sữa, Văn Diên nhìn một cái liền thấy được xe của Phương Tĩnh Bạch, cô đi đến mở của xe ra, chợt nghe thấy Phương Tĩnh Bạch hỏi: “Cùng cái bạn nữ đó uống trà sữa hả?”

Văn Diên theo hướng cằm của Phương Tĩnh Bạch nhìn qua, trước cửa sổ sát sàn trong quán trà sữa chỉ có duy nhất Chử Y Hàm ngồi.

“Dạ.”

“Là lớp con sao? Hình như mẹ chưa từng nhìn thấy.”

“Không phải lớp con, là bạn giúp con phụ đạo mấy môn thi đó.” Văn Diên vừa thắt dây an toàn vừa nói, “Lần này con gái của mẹ bỗng nhiên một bước lên mây cũng nhờ có cậu ấy, cho nên con mời cậu ấy uống trà sữa.”

“À, là cô bé lớp 10/1, mời người ta là phải.” Phương Tĩnh Bạch thu hồi tầm mắt, khởi động xe, chân thành nói, “Tiếp xúc với người ta nhiều một chút, nhìn người ta mà học hỏi kinh nghiệm, xem người ta học tập như thế nào.”

“Tiếp xúc ~ học hỏi kinh nghiệm ~” Văn Diên đáp lấy lệ, ngắt lời bà, “Đã biết, đã biết, mẹ à, đừng tụng kinh nữa mà.”

“Tụng kinh không phải vì con hết hả?” Phương Tĩnh Bạch hoàn toàn không có ý tứ dừng lại, “Con bé người ta bộ dáng rất ngoan ngoãn, vừa nhìn là biết đứa trẻ biết vâng lời, cha mẹ con bé nhất định bớt lo lắng, con lấy người ta làm gương, học hỏi ở người ta nhiều lên.”

“Phương phu nhân.” Văn Diên nghiêng người về phía trước ôm lấy ghế tựa lưng, quay đầu nhìn sau ót của Phương Tĩnh Bạch, nghiêm túc nói, “Về phương diện ngoại hình con thật sự học không được.”

“……”

-

Văn Diên đi không bao lâu, Chử Y Hàm nhận được điện thoại của Hàn Ngọc: “Mẹ đến cửa quán rồi, con mau ra đi.”

Chử Y Hàm ngẩn người, nhìn ra hướng cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy chiếc Bentley màu đỏ của Hàn Ngọc. cô chậm chạp đi đến, ngồi xuống hàng ghế sau,

“Chú Lí đâu rồi?” Chử Y Hàm đóng cửa xe hỏi.

“Ra cửa tình cờ thấy xe ông Lí, mẹ bảo ông ấy về trước.” Hàn Ngọc cười cười nói, “Từ lúc ông ngoại thuê tài xế cho con, cơ hội tiếp xúc của mẹ với con cũng không còn.”

Chử Y Hàm run nhẹ lông mi, mi mắt khẽ rũ xuống, không nói chuyện,

Hàn Ngọc mím môi: “Ông Lí bảo con với bạn học tới đây uống trà sữa, bạn học kia đâu rồi?”

Chử Y Hàm trả lời: “Đã về trước rồi.”

Hàn Ngọc lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Nghe Lí Chương nói Chử Y Hàm đi uống trà sữa với bạn học, Hàn Ngọc rất ngạc nhiên không tin. Có lẽ vì chịu ảnh hưởng của việc bà ly hôn rồi tái hôn, Chử Y Hàm về phương diện tình rất lãnh đạm, sau khi phân hóa lại phát hiện có chứng bài xích Alpha, vì thế ngày càng trở nên quái gở, Hàn Ngọc chưa từng thấy cô kết bạn với ai.

“Là lớp của con sao? Là nam hay nữ? Omega?”

“Lớp 10/2, là nữ, cậu ấy là Alpha.” Chử Y Hàm hiếm khi trả lời hết tất cả câu hỏi không bỏ sót câu nào.

Trên mặt Hàn Ngọc không giấu được vẻ kinh ngạc: “Không có phản ứng bài xích?”

Mặt của Chử Y Hàm giản ra: “Con đối với cậu ấy không có phản ứng bài xích.”

Khó lắm mới gặp được người không bài xích, còn có thể làm bạn bè, Hàn Ngọc thấy vui thay cho Chử Y Hàm, nhưng vui mừng cũng chỉ có hai giây, bà lại lo lắng hỏi: “Tính cách như thế nào?”

Nghĩ đến Văn Diên lúc ra về đề nghị ngồi chờ với mình, Chử Y Hàm khóe môi nhếch lên một chút, “Tính cách cậu ấy tốt lắm.”

Hàn Ngọc nhìn ra tâm trạng của Chử Y Hàm rất tốt, ít nhất không lạnh băng như trước, hơn nữa dường như rất thích cùng bà nói về người bạn mới kết giao.

Bà định nhân cơ hội này kéo khoảng cách của hai mẹ con lại gần hơn thì điện thoại vang lên.

Là điện thoại của Đoàn Uân gọi đến, Hàn Ngọc nghe tiếng chuông lặp đi lặp lại, nhất thời không biết nên làm sao cho phải.

Khó lắm mới có cơ hội…

Chử Y Hàm lên tiếng nhắc nhở: “Không nhận sao? Điện thoại của chú Đoàn kìa.”

Chần chờ hai giây, Hàn Ngọc đeo tai nghe vào nghe điện thoại. Đoàn Uân gọi hỏi về chuyện họp phụ huynh, Đoàn Gia Ngôn “thành tựu vĩ đại” có không ít, Hàn Ngọc không thể giấu diếm tất cả, cũng không thể nói ra hết, bà chỉ nói một hai tình huống không quá nghiêm trọng.

Hiểu con sao bằng cha, Đoàn Uân cũng không phải không rõ ràng con mình là cái dạng gì, chỉ nghe hai sự kiện kia đã tức giận không ít, Hàn Ngọc cả đoạn đường đều khuyên nhủ ông.

Chờ đến kết thúc, bầu không khí ấm áp trong xe cũng không còn xót lại chút gì, Hàn Ngọc nhìn Chử Y Hàm đang đeo tai nghe nhắm mắt qua kính chiếu hậu, trong lòng nặng nề thở dài.

Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng Văn Diên đứng ở dưới gốc cây chờ mình.

Tầng tầng lớp lớp nhuộm sắc màu của ánh hoàng hôn, lá cây ngô đồng xanh tươi, cô gái có dáng người mảnh mai, ngay khi cô ấy quay đầu lại, cơn gió thổi đem tóc đen tung bay, mát lạnh rực rỡ lại mơ hồ thoáng như giấc mộng xa vời, chớp mắt đã ngàn năm.

Chử Y Hàm cau mày.

Nhất định phải vẽ lại.

Khi về đến nhà, Đoàn Uân cãi nhau với Đoàn Gia Ngôn, Hàn Ngọc vội vàng tiến lên giảng hòa. Không ai quản Chử Y Hàm, cô cũng không để ý, đổi giày lên lầu vào phòng vẽ tranh.

Đem bảng “Xin đừng làm phiền” treo trước cửa, Chử Y Hàm khóa cửa lại.

Chờ khuyên xong hai cha con, Hàn Ngọc mới nhớ đến Chử Y Hàm, bà lên lầu đứng ở phòng vẽ tranh một lúc lâu, cuối cùng buông tay gõ cửa xuống.

Gần mười một giờ, Chử Y Hàm vẽ tranh hơi mệt, gãi gãi chỗ ngứa trên cánh tay, cầm điện thoại nhìn thời gian, lúc này mới thấy tin nhắn Văn Diên gửi rất lâu trước đó.

Tin đầu tiên là hình ảnh, ảnh chụp miếng dán cách trở giống như cái ngày trước hai người trao đổi, hoa văn hình bé cừu ngây thơ.

【 Mẹ mình ở căn tin trường mua vài miếng dán cách trở nè, trong đó có cái giống như cái lần trước trao đổi với cậu ~】

【 Miếng dán đó không phải dùng cho mình rồi sao? Thứ hai đi học mình trả lại cho cậu】

【 Không phải hôm nay cậu hỏi mình thấy cậu là người thế nào sao? Có một câu lúc gặp mặt không dám nói, lúc đầu cậu cắn mình, mình cảm thấy cậu giống [Gâu Gâu], sau này tiếp xúc thì cảm giác cậu rất giống bé cừu ~】

【 Cậu về nhà chưa?】

Cuối cùng là tin mười lăm phút trước.

【 [Be be] Câu không phải bị sói tha đi rồi chứ?】

Đáy mắt Chử Y Hàm hiện lên ý cười.

【 Xin lỗi cậu, điện thoại sạc pin, bây giờ mới thấy tin nhắn.】

Văn Diên trả lời rất nhanh, gửi tới là voice chat bảo lười đánh chữ, Chử Y Hàm trực tiếp gọi điện thoại.

Chắc là vì đã khuya, sợ làm ồn người trong nhà. Văn Diên nhỏ giọng nói: “Mình tưởng cậu ở trong bụng sói tiêu hóa hết rồi ~”

Chử Y Hàm bật cười: “Vì sao mà cảm thấy mình giống bé cừu?”

Văn Diên giải thích: “Bởi vì thoạt nhìn cậu rất ngoan.”

——"Mình chỉ thoạt nhìn ngoan mà thôi."

Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói, nhưng lại không giống Chử Y Hàm nói. Văn Diên từ trên giường ngồi dậy, sờ sờ đầu, không xác định hỏi lại: “Cậu nãy giờ có nói gì không?”

“Không có.” Chử Y Hàm đặt bảng màu trong tay xuống, “Sao vậy?”

“Không có gì, chắc là mệt quá nên nghe nhầm.” Văn Diên ngáp một cái, “Nếu không phải lo lắng cậu bị sói lừa, mình lúc này đã đi hẹn hò với Chu Công rồi đó ~”

Giọng nói cô càng ngày càng nhỏ, chữ cuối còn kéo dài, có chút hấp dẫn.

Trái tim Chử Y Hàm trở nên mềm như nước, đôi mắt sáng ngời cong cong như vầng trăng khuyết: “Nhanh đi hẹn hò đi.”

[…]

Tác giả có điều muốn nói:

Chử Y Hàm: mình là sói đội lớp cừu.

[…]

Editor: Đột nhiên hứng lên đi edit truyện (•‿•)

Nhưng có ai thấy tác giả thâm không? Cuối cùng người dùng cái miếng dán đó là Văn Diên. Không phải ngầm bảo Văn Diên mới là bé cừu ngây thơ à?

Thật ra mình vẫn lấn cấn, không biết nên để 附中 là Phụ Trung hay trường chuyên. Phụ Trung chắc cũng giống như mấy truyện mình khác gọi Thất Trung, Nhất Trung vậy ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play