"Có qua có lại phải không? Vậy em lên đây ngủ cùng anh."'
- -----------------------------
"Đàn ông không thích thì đổi, tuyệt đối đừng để cảm xúc của mình chạy theo một người đàn ông tồi, nó không đáng." Trên đường trở về, Vạn Viện Viện và Nhiêu Thanh Án nói chuyện với nhau về quan điểm tình cảm.
"Không để tình cảm ảnh hưởng đến cảm xúc, ý là gì?" Nhiêu Thanh Án hỏi.
Vạn Viện Viện ngạc nhiên liếc nhìn cô một cái: "Quan điểm tình cảm này của cô như vậy là không được. Yêu đương không phải là khiến bản thân vui vẻ sao, sao vậy, người đàn ông đó làm cho cô buồn cô còn cho là đúng à?"
"Cũng không phải. Tôi chỉ cảm thấy là, người cũng không phải khúc gỗ, khi yêu đương cảm xúc bị đối phương khuấy động là chuyện bình thường, không phải lúc nào cũng vui vẻ, chắc chắn cũng có lúc tức giận, có tủi hờn, có... Dù sao thì có rất nhiều cảm xúc. Tất nhiên, nếu buồn bực nhiều hơn vui vẻ, chắc chắn là không nói đến rồi."
"Còn tôi thì mặc kệ anh ta luôn, nếu ai làm tôi mất hứng, hoặc làm ảnh hưởng tới cảm xúc của tôi thì tôi sẽ rời đi ngay lập tức. Không ai có thể ảnh hưởng đến tôi."
Nhiêu Thanh Án cười nói: "Bà hoàng phong độ."
"Thanh Án, tôi biết ý của cô, nhưng mà cô hãy nghe tôi nói một câu, không cần phải tự làm bản thân mình buồn, phóng khoáng một chút."
"Nhưng...Tôi là diễn viên đó." Nhiêu Thanh Án nháy mắt nói.
Vạn Viện Viện bỗng nhiên hiểu ra, "Thì ra cô coi đối tượng yêu đương của mình là chất dinh dưỡng để nuôi dưỡng diễn xuất? Vậy thì cô mới thật sự là đỉnh."
Nhiêu Thanh Án bật cười lắc lắc đầu, "Không phải, diễn viên giỏi không chỉ cần nhập vai nhanh, thoát vai cũng phải nhanh."
"Không phải cô muốn nói cô đang rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình sao? Vậy chả giống với cái tôi nói còn gì?"
"Không giống nhau lắm."
"Mặc kệ có giống hay không giống, dù sao tôi thấy cô tỉnh táo hơn so với những người bình thường khác là tôi yên tâm rồi."
"Nhưng, tình cảm với diễn xuất có thể giống nhau sao..." Nhiêu Thanh Án nhỏ giọng thở dài nói.
"Cô nói gì vậy?" Vạn Viên Viện không nghe rõ.
"Không có gì."
Có thể là do bọn họ đi chậm, cũng có thể do trời tối nhanh, bọn họ còn chưa kịp xuống núi, bầu trời đã tối đen không nhìn rõ đường.
"Mọi người đi chậm thôi." Lam Ôn Mậu dặn dò.
"Ừm~" Những người khác trả lời.
Tổ chương trình phát cho bọn họ mấy cái đèn pin, mấy người đi cũng không vội, ngược lại cảm thấy buổi tối ở trên núi có chút kích thích.
"Oa ~ Nhìn kìa! Ở trong thành phố không thể nào nhìn thấy bầu trời đêm đẹp như vậy!" Bọn họ đi tới một vách cao bằng phẳng rộng rãi, Tống Á Tư vui vẻ chỉ vào không trung nói.
Mọi người đang đi đường đều dừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao dần xuất hiện, tràn ngập trên tấm màn màu xanh lam, lấp la lấp lánh, đẹp đẽ đến tột cùng.
"Thanh Án, cô cho tôi đứng lên phía trước nhìn đi." Tôn Li ở phía sau nói.
"Được." Nhiêu Thanh Án bèn đứng sang bên cạnh, Tôn Li không chờ được nữa chen đi lên, Nhiêu Thanh Án không kịp tránh, lảo đảo hai bước, giẫm phải một hòn đá nhẵn, bị vấp chân ngã thẳng xuống. Trong lúc hoảng loạn Nhiêu Thanh Án muốn tóm lấy cái gì đó nhưng không tóm được!
Phù Kiêu đang thay ống kính máy ảnh, ánh mắt vẫn luôn chú ý tới Nhiêu Thanh Án. Thấy cảnh tượng đó anh sợ tới mức trái tim ngừng đập! Dứt khoát ném chiếc máy ảnh xuống đất sải bước nhanh qua đón lấy Nhiêu Thanh Án, trọng lực mạnh mẽ ập tới khiến cho Phù Kiêu cũng không đứng vững được, anh ôm Nhiêu Thanh Án ngã xuống mặt đất.
Nhiêu Thanh Án chỉ biết là lúc mình ngã xuống có người ôm lấy cô vào trong ngực. Sau khi hết choáng, cô vẫn chưa kịp nói gì thì nghe thấy Phù Kiêu rên lên một tiếng, ngay sau đó anh hỏi: "Án Án, không sao chứ? Có bị thương không? Có bị đập đầu vào đâu không?"
"Em không sao, Phù Kiêu, Phù Kiêu anh có đau không?" Nhiêu Thanh Án sợ tới phát khóc, vừa rồi cô như nghe thấy Phù Kiêu hít vào một hơi.
"Cô Nhiêu! Phù tiên sinh!" Đoàn quay phim đang vác máy quay, nên không chú ý tới Nhiêu Thanh Án và Phù Kiêu, động tác đỡ lấy người của Phù Kiêu khi nãy quá nhanh, đến khi tình hình xảy ra rồi, những người khác mới bắt đầu phản ứng lại được.
Tất cả mọi người đều sốt ruột mà vây quanh lại, mồm năm miệng mười đua nhau nói, vội vàng muốn đỡ hai người đứng lên.
"Đừng động đậy, để em nhìn xem." Nhiêu Thanh Án giữ chặt Phù Kiêu, để anh xoay qua chỗ khác.
"Anh không sao..."
"Anh để em nhìn đi!" Nhiêu Thanh Án đau lòng nói lớn.
Phù Kiêu bất đắc dĩ mà quay người qua, chỉ thấy ở trên lưng anh dính một mảng máu, lại nhìn chỗ khi nãy anh ngã xuống, góc sắc nhọn trên hòn đá cũng nhuốm máu đỏ tươi, vừa nhìn thôi đã khiến người ta giật mình.
"Không sao, không đau." Trên môi Phù Kiêu có chút tái đi, anh đứng dậy, hơi cong người, xoa xoa đầu Nhiêu Thanh Án, " Đừng khóc, thực sự không sao cả, cũng không đau."
Nhiêu Thanh Án nhìn thấy máu, đôi chân có chút nhũn ra, hai mắt tràn đầy hơi nước, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở: "Thật không?"
"Thế này còn không đau?" Mạnh Tử Châu nhỏ giọng nói.
"Mau đỡ Phù tiên sinh đi xuống!" Người của tổ chương trình hét lên.
"Tôi cõng anh xuống." Thạch Quyền nói.
"Không cần —"
"Như vậy sẽ nhanh hơn." Thạch Quyền cắt lời anh, lấy áo sơmi của mình cởi ra, giúp anh băng bó qua loa lại một chút, "Đừng lo lắng, tôi lập tức đưa anh ta xuống dưới." Câu cuối cùng đó là nói với Nhiêu Thanh Án, Nhiêu Thanh Án gật đầu.
Phù Kiêu nhìn thấy bộ dạng Nhiêu Thanh Án cố nhịn khóc mà đau lòng, vì vậy cũng không từ chối Thạch Quyền cõng mình xuống nữa, "Lát nữa trở về đến gặp anh."
"Ừm!" Nhiêu Thanh Án mạnh mẽ gật đầu.
Phù Kiêu híp mắt lại, nằm úp trên lưng Thạch Quyền, rất bình tĩnh nhưng vẫn có chút đau đớn. Thân thể Thạch Quyền vốn cao lớn cường tráng, hơn nữa là cựu quân nhân, bình thường cũng không lơ là rèn luyện, thể trạng so với người bình thường khỏe mạnh hơn không ít, cõng Phù Kiêu trên lưng đi nhanh như bay, rất nhanh đã bỏ xa đoàn người phía sau, cũng may bên cạnh vẫn còn có người của tổ chương trình chạy theo bọn họ soi đèn.
Phù Kiêu được đưa tới bệnh viện gần nhất. Tiêm, khâu mấy mũi, bôi thuốc, băng bó. Lăn lộn một lúc, anh cũng có chút mệt.
"Án Án đâu?" Phù Kiêu nằm nhoài trên giường bệnh hỏi.
"Sắp đến rồi." Thạch Quyền trả lời.
"Ừm, thực ra cũng không muốn cô ấy đến đây, sợ cô ấy khóc." Phù Kiêu lầm bầm.
"Anh gọi cô ấy là Án Án?"
Phù Kiêu nhìn Thạch Quyền, "Tôi với cô ấy quen nhau từ trước. Tôi đuổi theo cô ấy tới đây."
"Thì ra là vậy." Thạch Quyền gật đầu, cũng không hỏi gì nhiều. Chả trách ngay từ đầu dáng vẻ của hai người này giống như đã quen biết từ lâu.
"Trước đấy chọc cô ấy giận rồi, bây giờ lại chọc cô ấy khóc." Phù Kiêu nhỏ giọng thở dài một hơi. Anh chậm rãi nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi một chút.
Tới khi mở mắt lần nữa, Nhiêu Thanh Án đã ngồi ở trước giường nhìn anh ôn nhu, đau lòng, trong ánh mắt đều là anh. Phù Kiêu nhìn không khỏi ngẩn ra, thích là có thể giả vờ sao?
Trước khi Nhiêu Thanh Án chia tay với anh, Phù Kiêu chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm mà Nhiêu Thanh Án dành choi anh, bởi vì khi đó trong ánh mắt của Nhiêu Thanh Án tràn đầy hình bóng anh. Đây là điều mà anh có thể nhìn ra, có thể cảm nhận thấy.
Nhưng cho đến một ngày, Nhiêu Thanh Án thông báo chia tay với anh, sau đó mai danh ẩn tích, anh bắt đầu hoài nghi Nhiêu Thanh Án có phải thật sự thích mình hay không, nếu như phải, tại sao lại có người nhẫn tâm tuyệt tình như vậy. Nếu không phải, làm sao có người diễn giống như thế.
Sau đó anh nghĩ lại, cô không phải là ảnh hậu à. Lừa gạt một nam sinh đơn thuần không phải là dễ như trở bàn tay sao?
"Còn đau không?" Nhiêu Thanh Án thấy anh tỉnh rồi, vội lo lắng hỏi.
Phù Kiêu lắc đầu, "Không cần nằm viện."
Nhiêu Thanh Án nhíu mày, "Sao lại không cần?"
"Lấy ít thuốc rồi về, khi nào cần bôi thuốc thì lại đến." Phù Kiêu nói xong muốn đứng dậy, Nhiêu Thanh Án ấn anh nằm quay lại, "Anh nằm xuống trước đã, lát nữa hãng đi. Không, ngày mai hãng đi."
"Anh không muốn ở bệnh viện, anh không thích mùi này." Phù Kiêu nói.
"Phù Kiêu, muốn em cầu xin anh sao?" Nhiêu Thanh Án nhìn chằm chằm anh hỏi.
"Ở ở ở." Phù Kiêu nhanh chóng thỏa hiệp nói, "Ngày mai mới về. Khuya rồi, em về trước đi."
"Đêm nay em ở lại với anh."
"Anh sẽ không trốn viện, em ở lại làm gì? Về đi." Phù Kiêu nhíu mày nói.
"Em kệ." Nhiêu Thanh Án ngang bướng nói.
"Nhiêu Thanh Án, em lại không nghe lời."
"Thế thì anh trừ lương em." Nhiêu Thanh Án hợp tình hợp lý nói.
Phù Kiêu với cô nhìn nhau một lúc, sau đó nói: "Em không thích anh, em ở lại với anh làm gì?"
"Anh không thích em, anh đỡ em làm gì?" Nhiêu Thanh Án phản bác lại.
Phù Kiêu nhất thời nghẹn họng, qua một hồi lâu mới nói: "Anh giúp em là niềm vui, xả thân cứu người."
"Em báo đáp ơn nghĩa, có qua có lại." Nhiêu Thanh Án đáp.
"Có qua có lại..." Phù Kiêu hừ cười một tiếng, "Có qua có lại phải không? Vậy em lên đây ngủ cùng anh."
Nhiêu Thanh Án đang muốn nói gì đó, đột nhiêu nhìn về một hướng khác, Vạn Viện Viện vẻ mặt lúng túng mà nhìn Thạch Quyền đứng bên cạnh: "Hình như tới không đúng lúc rồi."
"May mắn cho bọn họ là chỉ có hai chúng ta." Thạch Quyền nói.
Nhiêu Thanh Án ho một tiếng, giải thích: "Vừa nãy bọn sư huynh có đến thăm anh, thấy anh còn đang ngủ nên em đã bảo bọn họ về trước. Người của tổ chương trình, em cũng cho bọn họ đi về rồi."
"Ừ."
"Viện Viện, đêm nay tôi không quay về, ở lại đây cùng anh ấy." Nhiêu Thanh Án nói với Vạn Viện Viện.
"Tôi nghe thấy rồi." Vạn Viện Viện nhún vai, "Vậy ngày mai chúng tôi lại tới đón hai người."
"Được."
Mấy người nói với nhau mấy câu, Vạn Viện Viện với Thạch Quyền cũng quay về.
Nhiêu Thanh Án ngáp một cái, liếc nhìn Phù Kiêu một chút, tắt đèn, tháo giày, chui vào trong chăn ngủ.
"Giường này nhỏ quá." Nhiêu Thanh Án ôm Phù Kiêu nói.
Phù Kiêu nghiêng người mình ôm cô vào trong ngực, kéo kéo chăn, xác nhận đã đắp cho cô kín mít, nói: "Vậy em tới làm gì, giờ về vẫn còn kịp."
"Người nào đó muốn em ngủ cùng anh ta."
"Người nào đó chỉ đùa một chút thôi, chính mình ngốc nghếch lại coi là thật."
"Phù Kiêu." Nhiêu Thanh Án ngẩng mặt nhìn anh, "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh cũng ném bỏ máy ảnh tới đỡ em. Bạn em nói cái máy ảnh của anh rất đắt, người bình thường đều coi nó như bảo bối, anh ném nó tới đỡ em, bạn bè em trêu ghẹo em phải lấy thân báo đáp."
Khi đó câu lạc bộ hán phục có hoạt động, Phù Kiêu được mời đến làm thợ chụp ảnh cho các cô, Nhiêu Thanh Án mặc váy cúp ngực, đi đường không cẩn thận giẫm phải vạt váy bị ngã, Phù Kiêu ném máy ảnh xuống đỡ lấy cô, Nhiêu Thanh Án nằm trong lòng anh mặt đỏ hết lên. Váy bị cô giẫm phải nên trượt xuống một chút, Phù Kiêu cúi đầu nhìn cô, không cẩn thận nhìn thấy thứ gì đó, ngay lập tức quay đi chỗ khác, mặt đỏ tía tai vội cởi áo sơmi của mình ra khoác cho Nhiêu Thanh Án. Nhiêu Thanh Án ngước mắt chạm phải ánh mắt anh. Khi đó cô liền rung động.
Yết hầu Phù Kiêu khẽ động, đặt đầu cô vào trước ngực, ôm chặt cô, "Giờ nói cái này là có ý gì?" Anh thấp giọng nói. Nhắc tới chuyện trước kia, một cảm xúc khó chịu không cam lòng trong lòng Phù Kiêu lại dâng lên, em đang nhớ lại chuyện trước đây sao? Nhưng vì sao lúc đó lại muốn chia tay với anh?
Ánh mắt Nhiêu Thanh Án hơi động, nhắm mắt lại, giọng buồn buồn nói: "Thật xin lỗi, em không nói tới nữa."
Tầm mắt Phù Kiêu dừng lại trên không trung, lúc lâu sau thở dài một hơi không nghe rõ.
Giữa trưa ngày hôm sau, Nhiêu Thanh Án và Phù Kiêu trở lại căn nhà tình yêu. Những người khác đều tới hỏi thăm tình hình Phù Kiêu thế nào.
Tôn Li: "Tôi đã xin lỗi với Thanh Án, nhưng tôi cảm thấy tôi vẫn cần phải nói xin lỗi với anh. Thực xin lỗi, nếu tôi chú ý hơn không đẩy vào người Thanh Án, sẽ không xảy ra chuyện sau đó rồi."
Phù Kiêu liếc nhìn Nhiêu Thanh Án một cái, nói: "Nhiêu Thanh Án không trách cô, tôi đương nhiên cũng sẽ không trách cô, cô cũng không phải cố ý."
Tôn Li thật tình áy náy nói: "Dù vậy, về sau nếu anh có chỗ nào không ổn thì có thể nói với tôi."
"Không có việc gì."
Thấy Phù Kiêu không xảy ra vấn đề gì lớn, mọi người dần dần cũng yên tâm hơn.
"Đúng rồi, đội nấu cơm hôm nay vẫn còn chưa rút thăm." Mạnh Tử Châu nói.
"Đúng đó." Vạn Viện Viện nhìn trái nhìn phải một lượt, "A, Lam lão sư đâu?"
"Thầy Lam đang ở dưới bếp nấu cơm, nói là hôm qua quên rút thăm nên hôm nay để anh ấy làm trước." Tôn Li nói
"Vậy chúng ta đúng là phải cảm ơn thầy Lam rồi~" Tống Á Tư cười nói.
"Tôi đi giúp anh ấy. Mọi người chơi đi." Vạn Viện Viện nói xong liền đi thẳng đến phòng bếp bên cạnh.
"Để tôi dìu anh đi lên nha?" Tống Á Tư đi đến bên cạnh Phù Kiêu hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT