*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tên khác: Hỏa Thần Liên Vũ Khúc.
.
.
.
Dây tơ chằng chịt một lần lại một lần nhào tới nhắm thẳng vào Tanjirou, thế nhưng tiếc là cậu cũng không phải loại người thích chịu trận, quay đầu tránh né phi thường nhanh nhẹn.
" Chậc, đúng là cá ươn không sợ muối."
Nam hài không có quá nhiều biểu tình kêu lên một tiếng, sau đó chẳng hề nhân nhượng phi tơ tới cắt nát vạt áo cậu.
Tanjirou xoay người vung kiếm liên tục, từng chiêu thức của cậu vừa ngoan cường lại hung ác tới cực điểm, cứ như vậy nắm bắt cơ hội, tìm ra mấu chốt chặt đứt hơn chục sợi tơ cứng rắn như thép.
Quả này... chưa chắc chua đến không ăn được.
Thiếu niên âm thầm hạ quyết tâm, không tiếc sức lực đâm ra những thế kiếm bất ngờ, hoàn toàn đánh lui lớp phòng ngự dày đặc kinh khủng của quỷ dữ đối diện.
Rui hơi không vui nhíu mày, nhàm chán lui về sau lấy đà rồi phi thẳng đến bên mang tai cậu, nhàn nhạt nói:" Mất thời gian quá, cướp người trước vậy."
Một khắc nhanh chóng trôi qua, đợi đến khi Tanjirou ý thức lại, thì em gái của cậu đã nằm gọn trong tay nam hài từ lúc nào, thiếu niên giật mình nắm chặt chuôi kiếm, khàn giọng kêu lên một tiếng:" Nezuko!!"
" Ý thức được bổn phận của mình chưa?"
Rui đối với cậu cười nhạt, sau đó vươn tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của cô gái nhỏ, hiền từ bảo:" Từ nay em là em gái của ta, phải biết phục tùng ta..."
" Buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra nhanh! Tên khốn khiếp!!"
Tanjirou xoay người hét lớn, Nhật Luân kiếm đứt gãy của cậu ngay lập tức tạo thế sẵn sàng, bất kì lúc nào cũng có thể triển thức.
" Xoạt-!!"
Thanh âm xé rách bỗng vang lên, Nezuko duỗi người dùng móng tay cào nát khuôn mặt của tên anh trai giả tạo, sau đó ngay lập tức nổi quỷ tính muốn nhào vào lột da rút gân.
Hai anh em bọn họ cùng một lúc công thành từ hai phía, nhưng nam hài vẫn không hề nao núng, chậm rãi vươn tay đem tơ nhện ập tới tấn công.
Tanjirou bật người né tránh, thế nhưng khi cậu hoàn thành xong động tác rồi lấy lại thăng bằng, Nezuko từ trong tay kẻ thù lại biến mất thêm lần nữa.
Thế trận bỗng chốc xoay chuyển, quyền chủ động dời chủ tiến về chỗ của Rui, cứ như vậy bị nắm trong lòng bàn tay, thành thục thuần hóa.
" Tí tách–"
Máu đỏ bỗng nhiên chảy thành dòng rơi từ trên trời xuống, dọa cho Tanjirou đơ cả người, cậu run rẩy ngẩng đầu, dù có thế nào vẫn cố gắng đè lại tia bất an ở trong lòng.
" Nezuko-!!"
Mắt thấy em gái bị tro ngược giữa tơ nhện dày đặc, thiếu niên ngay lập tức thất thanh hét lớn, sau đó điên cuồng phóng về phía nam hài bên kia, liên tục gào thét vung kiếm.
Cậu biết bản thân có thêm thống khố cũng chẳng được ích lợi gì, chỉ đành chuyển bi thương thành sức lực, cắn răng đem người cứu ra ngoài.
Nam hài mặt mày thanh lãnh, chẳng thèm để tâm tránh né vài cái.
Đoạn nâng mắt nhìn thấy phản ứng kịch liệt của Nezuko trên cao, mi mắt cậu ta hơi híp lại đôi chút, tơ nhện cũng theo đó siết chặt.
Thiếu nữ ngay sau đó liền phải hứng chịu một trận đau đớn, máu tươi hệt như dòng sông chảy siết tuôn trào ra ngoài, Nezuko nhất thời đau đớn đến ngất lịm đi.
" Chết tiệt-!!!"
Tanjirou không nhịn được mắng lớn một tiếng, thanh âm trong cuống họng cậu như sôi trào, thời thời khắc khắc đều hận không thể ngay lập tức cắt đầu quỷ của nam hài xuống.
"...Cố gắng như vậy làm gì? Không lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng, chính mình còn có thể gϊếŧ được một Thập Nhị Nguyệt Quỷ sao?"
Rui hiếm lạ nâng lên đôi con ngươi màu đỏ đậm, cười cợt nói:" A, đúng là ngu xuẩn."
Chỉ có người ngu, mới vọng tưởng như thế.
Tên này rốt cuộc đem bản thân trở thành thứ có bao nhiêu phân lượng, mà lại dám đi so sánh với cậu ta?
Tanjirou bất lực ở một bên điều tiết hơi thở, từ nãy giờ di chuyển quá độ khiến cơ bắp cả người đều lâm vào trạng thái mỏi mệt, dù cho ý chí cậu có kiên cường đến bao nhiêu đi nữa, vẫn không thể nào đung một trăm phần trăm năng lực kéo dài thêm được.
Diệt quỷ sư so với quỷ mà nói... quả thực thua kém quá nhiều.
Cả về sức mạnh thể chất lẫn tinh thần, tất tần tật mọi thứ, đem ra so chỉ thấy kém hơn không biết bao nhiêu cây số.
Nhưng dù như thế thì sao chứ?
Ít ra thì, bọn họ vẫn còn là con người!
Thiếu niên cúi đầu nắm chặt lấy cán kiếm.
Tuy nhiên, gϊếŧ quỷ vốn đã khó rồi, lần này lại còn là Thập Nhị Nguyệt Quỷ, giờ phải dùng cách gì đây chứ?
Tanjirou nghĩ một hồi, nhất thời lâm vào ngõ cụt, cậu cau mày, thiếu điều đem đầu chôn xuống đất tự thăng.
Nam hài không rõ ý vị nghiêng mày, nét ngây thơ nhẹ nhàng phớt qua trên khuôn mặt, cậu ta mỉm cười, thân thiện hỏi:" Ngươi nghĩ gì thế? Trông nhập tâm quá."
Tanjirou nghiêm mặt, thanh thật bảo:" Cách để chém đầu Thập Nhị Nguyệt Quỷ."
Nam hài nghe xong câu liền lạnh mặt hẳn đi, có chút vô tình đáp:" Ngươi biết gì không? Đầu của ta so với sợi tơ thật sực chính là một trời một vực, đến mấy cọng quơ qua quơ lại mà cũng xử lí không xong, ngươi lấy tự tin ở đâu mà bảo muốn chém đầu ta xuống chứ?"
Mơ tưởng, mơ đến không cần mạng nữa rồi.
Đoạn đôi mắt màu đỏ chói được thu trở về, nam hài đột ngột xoay chuyển 360 độ, mỉm cười dang tay:" À, nói thì phải đem chứng cớ ra trước nhỉ?"
" Đây nè, đến chém ta đi."
Cậu ta vô cùng thích thú khẽ cười một tiếng, phong đạm vân khinh di chuyển từng bước tới chỗ thiếu niên:" Sao vậy? Nhanh đi nào, kẻo ta lại thay đổi ý định mất."
Tanjirou không quá để ý đến mấy khích bác của nam hài, kiếm trong tay cậu run rẩy dữ dội, dường như đang cổ vũ cậu tiến lên kết thúc trận chiến này.
Thiếu niên ngẩng đầu quát lớn một tiếng, sau đó xoay người lấy đà, dùng hết sức lực phi đến chặt đầu nó.
Một trận âm thanh bén nhọn ngay sau đó lập tức vang lên, Tanjirou ngạc nhiên đến độ trợn tròn cả mắt, cơ bắp toàn thân vì kinh hồn mà run rẩy kịch liệt, lưỡi kiếm ma sát với da thịt, lại hệt như đụng chạm vào sắt thép, dù có dùng lực đến mức nào thì cũng chẳng thể cắt đứt nổi.
Cứng... Cứng quá!
Thậm chí gấp mấy lần những sợi tơ vừa nãy.
Nhận ra tình hình trở nên nguy cấp hẳn đi, thiếu niên cắn răng kéo dãn khoảng cách, suy sụp nghĩ.
Phải làm sao bây giờ?
" Đó, đã bảo rồi mà không nghe."
Nam hài vô cùng hài lòng xoa xoa cần cổ trắng bệch của mình, phì cười nói:" Ngươi không gϊếŧ được ta đâu."
Dù có thêm mười năm, hay trăm năm đi nữa, kết quả cuối cùng của trận chiến này, cũng sẽ chỉ có một thôi.
Ánh mắt khinh miệt của con quỷ đối diện hiện ra cực kì rõ nét, Tanjirou biết sự khinh miệt đó là hướng về phía mình, cậu cắn môi, không hề có kế hoạch gì vung kiếm bay đến.
Là một diệt quỷ sư, đời nào chịu nổi việc bị một con quỷ xem thường!
Thiếu niên bốc đồng ngoài dự kiến, làm cho nam hài không nhịn được nhướn mày, sau đó không hề do dự điều khiển hàng loạt lưới tơ tấn công.
Tốc độ của tơ nhện nhanh tới nỗi, Tanjirou còn chưa kịp phát giác ra cái gì, liền bị một đòn này quăng xa mấy mét.
" Ưm! Ưm!!"
Nezuko đang trong trạng thái treo ngửa người trên không trung lo lắng kêu lên mấy tiếng, phản ứng của cô gái nhỏ có chút kịch liệt, đồng dạng khiến tâm trạng nam hài trở nên xấu hẳn đi, cậu ta quay đầu, thấp giọng than nhẹ:" Ồn ào quá đi."
Bàn tay trắng nhợt khẽ vươn lên, rồi nhanh chóng nắm lại.
Tơ nhện quấn quanh người Nezuko dường như hiểu được ngụ ý của chủ nhân, lập tức bấu chặt vào da thịt của cô.
" Ưm–!!"
Thiếu nữ thảm thiết kêu lên, máu từ vết thương vừa cầm được lại nhanh chóng túa ra, lỏng tỏng rơi xuống nền đất.
Có lẽ vì mất quá nhiều máu, Nezuko một lần nữa nhắm mắt lại rơi vào hôn mê.
Nam hài ở bên dưới có chút dò xét nâng mắt, có chút ngoài ý muốn tự hỏi:" Ngủ rồi?"
Sau khi xác nhận Nezuko thật sự đã ngủ, cậu ta nhướn mày, chậm rãi nói:" Khí tức của em ấy thật đặc biệt, toàn thân có quá nhiều điểm khác với mình."
" Thú vị, thôi thì trong lúc dẹp xong chuyện này, cứ để em ấy ngủ một lát đi."
" Tên khốn kiếp-!"
Thiếu niên vào lúc này mới chật vật từ trong đống đất cát lẫn lộn ngồi dậy, từ đầu đến chân mang đầy vết thương, bần cùng không tả nỗi, thế nhưng trong đôi mắt cậu lại phủ một vầng sáng tinh anh kì lạ, hệt như chẳng hề hấn gì.
Tanjirou nghiến răng ken két, cậu cố ngăn tầm nhìn của mình lia đến chỗ Nezuko, tránh để bản thâb bắt đầu phân tâm.
" Tập trung tuyệt đối!"
Cậu nắm chặt lấy chuôi kiếm, khóe miếng thở ra khói trắng, tức thời chạy thẳng đến.
Dù có liều cả cái mạng này, cậu cũng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Mắt thấy thiếu niên rất nhanh liền tiếp cận mình, nam hài bất đắc dĩ thở ra một hơi, vung tay điều khiển tơ nhện, lại đồng thời nhàn nhạt hỏi:" Ngươi vẫn chưa chịu hiểu rằng mọi cố gắng đều là vô ích sao?"
" Hơi thở của Nước– Thức Thứ Mười!"
" Sinh Sinh Lưu Chuyển!!"
Tanjirou không hề chần chừ tạo thế xoay người bay đến, cậu vô cùng điêu luyện vừa né vừa chém, khiến cho khoảng cách của cả hai chẳng mấy chốc đã rút ngắn không ít.
Được rồi!
Cứ đà này thì sẽ có thể chặt đầu hắn xuống dễ dàng!
Theo sự trưởng thành trong cách vung kiếm của Tanjirou, sắc mặt nam hài bên kia cũng bắt đầu đanh lại không ít.
" Này..."
Cậu ta âm trầm kêu lên một tiếng, sau đó rù rì hỏi:" Ngươi nghĩ những sợi tơ đó là mạnh nhất rồi à?"
" Bản thân sài tuyệt kĩ, cũng phải để người khác sài nữa chứ."
Máu tươi từ đầu ngón tay men theo điều khiển của nam hài nhanh chóng lan rộng, hòa lẫn vào từng sợi tơ trắng dã trong tay cậu ta.
Huyết Quỷ Thuật– Khắc Mịch Lao!
Nam hài chậm rãi vươn hai tay thu nhẹ một cái, toàn bộ đống tơ huyết sắc biến thành ngục tù, dùng tốc độ cực lẹ bao vây thiếu niên.
" Chơi như vậy là quá đủ rồi."
" –Vĩnh biệt."
Không gian ngày một nhỏ hẹp, tơ nhện đụng chạm vào da thịt, mang tới cảm giác áp bức cực kì mãnh liệt.
Tanjirou sắc mặt tái nhợt.
Không được rồi, không thể cắt đứt những sợi tơ được.
Chết tiệt!
Cảm giác tử vong khiến toàn thân cậu chẳng mấy chốc trở nên vô lực, ngay cả tay cầm kiếm cũng sắp không trụ nổi nữa.
Phải làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ—
' Leng keng...'
' Tanjirou... hít thở đi con...'
' Điều chỉnh hơi thở, biến thành Hỏa Thần.'
Hỏa Thần sao...?
' Phừng phực.'
' Tanjirou, xem vũ điệu của cha con kìa...'
' Nhà chúng ta là hỏa nghiệp, nên mỗi năm để cầu cho hỏa hoạn không xảy ra, cha con đều phải nhảy một điệu cầu nguyện với Hỏa Thần.'
' Leng keng... Leng keng...'
Tiếng chuông đồng men theo điệu nhạc vang lên, từng nhịp từng nhịp một, in đậm ấn tượng vào trong lòng đứa trẻ.
' Cơ thể của cha ốm yếu đến vậy mà... Tại sao lại có thể nhảy hàng giờ liền trong nền tuyết thế hả mẹ? '
Trong khi phổi của con... muốn đóng băng mất rồi.
' Vì cha có cách hít thở.'
' Hít thở sao ạ?'
' Ừm, nếu như Tanjirou có thể học được cách hít thở đó, thì con cũng sẽ làm được như cha vậy.'
Cách hít thở...
Hít thở...
Thở...
...
Ánh mắt thiếu niên men theo dòng suy nghĩ mà ngày một trở nên sắc bén, khí tức quanh thân của cậu dần thay đổi, dòng nước êm dịu đột nhiên hóa thành một con rồng lửa sắc bén, há miệng gào thét cắn đứt tơ đỏ.
" Hỏa Thần Liên Vũ Khúc!"
" Viên Vũ–!!"
Tanjirou quát khẽ một tiếng, thanh Nhật Luân gãy đôi trong tay cậu vào lúc này dường như tỏa ra hào quang chói lóa, hoạt động mạnh mẽ hệt không khác gì khi hoàn hảo, thậm chí còn linh hoạt hơn cả thế.
Lồng giam tơ đỏ nhanh chóng bị thế kiếm của thiếu niên cắt nát, tan hẳn vào trong không khí.
Nhận ra cục diện đang dần thoát ly tầm kiểm soát, nam hài ngay lập tức lùi người, cắn răng điều khiển tơ đỏ tiến đến, muốn vây lấy thiếu niên lần nữa.
Đáy lòng cậu ta rung chuyển dữ dội, thầm nghĩ làm sao, làm sao có thể??
Chẳng lẽ chỉ một vài giây cận kề cái chết, một vài giây ngắn ngủi đến như vậy...
" Ya a a!!"
Tanjirou gào lớn, Nhật Luân kiếm trong tay cậu xoay chuyển dữ dội, đem toàn bộ tơ đỏ giăng kín trước mặt chém xuống, mở đường chạy thẳng đến chỗ nam hài bên kia.
Vết thương bị mạt sát trên người cậu từ nãy đến giờ lại lần nữa vỡ ra, máu tươi từng dòng chảy xuống mặt đất, mang theo đau đớn vô biên.
Tanjirou trừng mắt cố giữ lấy tia thanh tỉnh cuối cùng của mình, bởi cậu biết, nếu hiện tại ngừng chuyển động thì cả Thủy Tức và Hỏa Thần Vũ Khúc Tức đều sẽ dội ngược, khiến toàn bộ cơ thể cùa cậu mất hết sức lực.
Thế nên, vì Nezuko, cậu không thể bỏ cuộc được!!
" Mẹ kiếp-!!"
Nam hài cay nghiệt quát một tiếng, hai tay không ngừng thi triển sát chiêu, giống như đã hạ quyết tâm phải băm vằm 'con kiến lửa' truớc mắt.
Cậu ta còn thật sự không tin, chính mình sẽ cứ như vậy thua cuộc!
" Phừng phực–"
Đoạn chiến trận đang gần sắp đến hồi kết, thì bỗng nhiên một ngọn lửa màu hoa đào sáng rực cả một vòm trời chẳng biết từ đâu bay đến, len lỏi theo từng đường tơ trên thanh kiếm của thiếu niên bốc lên.
" Huyết Quỷ Thuật– Bạo Huyết!!"
Nezuko bị treo ngược người trên không trung chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, cô bé mở lớn đôi mắt, vươn tay hô khẽ một tiếng.
" Phập–!"
Nhật Luân kiếm chạm vào cần cổ, nam hài không nhịn được kêu nhỏ một tiếng.
Rui cắn răng điều khiến tơ nhện thành từng vòng, định bụng bứt đầu của mình để níu giữ sự sống.
Thế nhưng, cậu ta bỗng nhiên thu tay.
Nam hài rũ mi mắt, thoáng nghĩ.
Giá như...
Giá như người đó xuất hiện vào lúc này để cứu cậu thì hay biết mấy.
Lần này, cậu tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không như lúc trước bướng bỉnh rời đi nữa.
" –Rui!"
Vào lúc này, từ đằng xa bỗng nhiên vang lên thanh âm hết sức quen thuộc, nam hài nâng lên đôi con ngươi màu đỏ đặc, thảng thốt mà nhìn.
Đừng bảo... cậu bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi đấy nhé?
Người nọ giống như hòa tan vào bóng hình trong thức hải, vươn tay với cậu, nhàn nhạt bảo.
' Đừng lo, ta nhất định sẽ cứu sống ngươi...'
" Huyết Quỷ Thuật– Thị Dị Trùng Ảnh!"
" Vụ Khuyết!!"
...
Nhớ like và comment chương huhu, tôi hong nhắc là mấy cô cũng không nhớ luôn vậy á :((
Một ngày pùn ( babe quyết định ém chương ).
...