☆ Chương 15
Hôm nay Diêu Trung Thừa đến biệt thự của cơ quan hơi sớm, một mình đứng ở ngoài cửa lớn, cúi đầu hút thuốc nhìn đồng hồ trên tay một chút, tính toán một chút Cố Hiểu Mộng cũng nên tới rồi.
"Sở trưởng Cố, chúc mừng tân gia tốt lành nha." Diêu Trung Thừa thấy bóng người của Cố Hiểu Mộng nhẹ nhàng xuất hiện, lập tức vui vẻ hô.
Cố Hiểu Mộng sững sốt một chút, tối hôm qua mình mới dời nhà, không nghĩ tới mới sáng sớm hôm sau, Diêu Trung Thừa đã biết, có thể thấy Cục An ninh số 7 cũng không giữ bí mật.
"Sở trưởng Diêu đến sớm vậy." Cố Hiểu Mộng gật đầu một cái, nụ cười lập tức nổi lên.
"Nếu dọn nhà vậy tại sao không nói trước cho Đại ca tôi nghe, các anh em Sở Tình Báo sẽ vui vẻ giúp ngay." Diêu Trung Thừa thầm có hàm ý khách sáo nói.
"Đây là ý của Cục trưởng Đàm." Cố Hiểu Mộng không chút do dự đem mũi dùi hướng về Đàm Hán Anh.
Diêu Trung Thừa sửng sốt một chút, thay đổi ý nghĩ một chút, Cố Hiểu Mộng dọn ra khỏi ký túc xá cơ quan cần phải xin phép Đàm Hán Anh, mà Đàm Hán Anh lại an bài Quý Quang Dân tới hỗ trợ.
Dọn nhà là chuyện riêng, sử dụng Sở Hành Động là chuyện công, Cục trưởng Đàm từ trước đến giờ không hề có chuyện công và tư nhập làm một, trong đầu hắn nhanh chóng thoáng qua một cái ý niệm, Quý Quang Dân ở trong tối điều tra Cố Hiểu Mộng.
Nghĩ đến đây, cả người hắn không khỏi xuất mồ hôi lạnh trận trận, mấy ngày trước Quý Quang Dân lấy danh nghĩa của một đoàn Sở Tình Báo , say rượu rồi tá túc ở nhà mình.
Giờ phút này Diêu Trung Thừa chỉ muốn lập tức cầm thiết bị kiểm soát nghe trộm về nhà, đem cả trong lẫn ngoài cả nhà kiểm tra một phen.
Cố Hiểu Mộng cũng không trì hoãn thời gian, đi thẳng về phía biệt thự, khóe mắt thấy Diêu Trung Thừa xanh cả mặt, trong lòng nghĩ không sai hắn cũng là một trong những đối tượng bị thẩm tra.
"Trốn được mùng một, không tránh được mùng mười lăm." Cố Hiểu Mộng vứt lại một câu.
Đúng như dự đoán, sau khi hết giờ làm vào buổi trưa, Cục trưởng Đàm tự mình đi đến chỗ dịch điện tìm được Cố Hiểu Mộng.
"Tối nay, tôi sẽ mang hai vị Sở trưởng đến ăn mừng tân gia của cô." Đàm Hán Anh đi thẳng vào vấn đề nói.
"Vâng !" Cố Hiểu Mộng đứng nghiêm hành lễ.
"Thả lỏng một chút, đây là tâm ý của tôi và hai vị Sở trưởng." Từ đáy lòng Đàm Hán Anh tán thưởng thái độ cung kính của Cố Hiểu Mộng đối với mình, lấy thân phận và gia thế của cô, cho dù Cố Hiểu Mộng hơi càn rỡ, mình vẫn thật không nên nghiêm nghị phê bình.
Nhưng Cố Hiểu Mộng chính là một người như vậy, nhìn như bình dị gần gũi, mỗi ngày cười đùa tức giận, thế nhưng lại mang thân phận thiên kim của tài phiệt vận tải đường thủy số một, rõ ràng có thể giả heo ăn thịt hổ để tránh hiềm nghi.
"Để tôi gọi điện thoại về nhà, bảo bọn họ chuẩn bị tốt một chút." Cố Hiểu Mộng nói.
"Không cần, chúng ta chỉ ăn một bữa ăn đơn giản, chuẩn bị đồ ăn ở nhà làm gì, chúng ta có gì ăn nấy được rồi." Đàm Hán Anh sẽ không chút nào cho cô cơ hội, loại xã giao có mục đích này, làm sao có thể cho phép chuẩn bị ?
Sau khi Cố Hiểu Mộng nghe xong, lập tức gật đầu nói phải, trong lòng biết giờ phút này nếu toát ra nửa điểm nét mặt chần chừ, tất sẽ bị Đàm Hán Anh phát hiện.
Buổi tối sau khi tan việc, dân chúng chỉ thấy bốn chiếc Studebaker màu đen loại nhỏ mới tinh xếp thành một đội, từ một cái biệt thự lớn lên đường, bay vùn vụt trên những con đường chật hẹp ở Thiên Tân, mọi người chỉ đành phải rối rít né tránh.
Bốn chiếc xe đến cửa của tòa nhà lớn trên đoạn đường sầm uất nhất thành phố liền dừng lại, tiểu thương buôn bán nhỏ hai bên đường hiếm khi thấy qua tình cảnh rạng rỡ như vậy, ngay cả làm ăn cũng tạm thời bỏ xuống, không khỏi ngó dáo dác về phương hướng cái nhà đó, xì xào bàn tán.
Chỉ thấy bốn người mặc đồng phục quân thống xếp theo thứ tự xuống xe, từng người đều uy nghiêm mười phần, để cho người nhìn cũng không khỏi chắc lưỡi hít hà.
"Sở trưởng Cố thật biết chọn nơi tốt để đặt phủ đệ." Đàm Hán Anh nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, chính là khu náo nhiệt của Thiên Tân, kế cận lái buôn đông đảo, con người phức tạp.
"Cha tôi biết tôi thích đi dạo phố, liền cố ý chọn chỗ này." Cố Hiểu Mộng chỉ hơi giải thích thêm.
"Đi, cũng nên để chúng tôi vào thăm nhà thiên kim đại tiểu thư một chút." Đàm Hán Anh vừa nói xong, nhấc chân đi tới cửa.
Mấy người xuyên qua sân nhỏ, đứng ở cửa, Cố Hiểu Mộng vừa muốn nhấn chuông cửa, lại bị Đàm Hán Anh ngăn lại.
"Sở trưởng Cố không có chìa khóa nhà sao ?" Đàm Hán Anh cố ý hỏi.
Cố Hiểu Mộng ngẩn ra, buông tay một cái, tỏ ý mình không có mang theo chìa khóa nhà.
Đàm Hán Anh thấy cô như vậy, liền làm một cái động tác "Mời ", Cố Hiểu Mộng vội vàng đưa tay nhấn chuông cửa.
Chẳng qua chỉ trong chốc lát, cửa liền bị chậm rãi đẩy ra từ bên trong, Đàm Hán Anh đứng ở chính giữa, mắt nhìn một vị nữ sĩ xuất hiện ở trước mặt.
"Hoan nghênh." Lý Ninh Ngọc khẽ hé đôi môi đỏ mộng, chậm rãi nói.
☆ Chương 16
Cố Hiểu Mộng thấy Lý Ninh Ngọc tự mình mở cửa, giành trước tiến lên một bước, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, kéo lấy cánh tay cô.
Đàm Hán Anh không nghĩ tới Cố Hiểu Mộng cũng sẽ có người gần gũi, ở Cục An ninh số 7, Cố Hiểu Mộng đối với người nào cũng tao nhã lễ phép, nhưng lại từ chối người ngoài ngàn dặm, cho dù ai cũng đều khó để cô mở cánh cửa lòng.
"Đây chính là Lý quản gia mà Sở trưởng Quý nói phải không ? Quả nhiên là một cô gái xinh đẹp, chỉ là Đàm mỗ lại không nghĩ tới là, phụ nữ xinh đẹp còn biết tiên tri nữa." Đàm Hán Anh nói.
"Tiên tri để biết trước thì chưa đến mức, chẳng qua là lúc Hiểu Mộng tan việc sắp về đến, tôi luôn xem chừng bên cửa sổ, chờ cô ấy về nhà." Lý Ninh Ngọc dứt lời, lại hướng về phía Diêu Trung Thừa và Quý Quang Dân mỉm cười gật đầu một cái, nghiêng người sang, để cho ba người vào trong nhà.
Ba người Đàm Hán Anh đi vào trong phòng, sau khi nhìn quanh một phen, cũng tấm tắc chỗ tốt.
"Từ bên ngoài nhìn vào, tòa nhà này ở trong khu náo nhiệt của thành phố, không nghĩ tới bên trong lại mang phong cách không tranh với đời như vậy, xem ra Cố tiên sinh hy vọng Sở trưởng Cố cô nhàn nhã tĩnh tâm, yên ổn mà sống qua ngày." Diêu Trung Thừa dẫn đầu đứng lên phê bình.
Cố Hiểu Mộng vẫn luôn kéo cánh tay Lý Ninh Ngọc, một khắc cũng không có buông ra, hai người nghe được lời của Diêu Trung Thừa, nhìn nhau cười một tiếng.
"Đáng tiếc, công việc của chúng ta không thể nào an ổn mà sống qua ngày được." Tối ngày hôm qua Quý Quang Dân không có cẩn thận lưu ý bố trí của tòa nhà này, hôm nay vừa thấy cũng âm thầm kinh ngạc. Hắn không nhìn ra được phong cách đặc biệt nào cả, nhưng biết những thứ sửa sang bố trí này chính là hao tốn tiền bạc bên ngoài.
"Công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống." Đàm Hán Anh khoát khoát tay nói, dứt lời đi tới ghế sa lon ngồi xuống.
Lý Ninh Ngọc vỗ tay Cố Hiểu Mộng một cái, tỏ ý bảo cô buông mình ra, Cố Hiểu Mộng buộc phải dùng mọi cách cũng không làm gì được đành buông tay ra.
"Tôi vào trong bảo thím Triệu nấu cơm." Lý Ninh Ngọc nhìn ánh mắt căn bản không màng đến người khác của Cố Hiểu Mộng, cũng chỉ có thể ôn tồn động viên nói.
Một màn này của hai người toàn bộ làm tan biến những thứ khác trong mắt ba người khác, Quý Quang Dân nhướn mi ám chỉ cho Đàm Hán Anh, mà Diêu Trung Thừa thì lại lơ đễnh.
"Chúng tôi mạo muội đến thăm, Sở trưởng Cố cũng không cần phí tâm quá mức." Đàm Hán Anh cười ha ha một tiếng, cũng không biết là lĩnh hội ý của Quý Quang Dân, hay là tâm tình thật sự đang tốt.
Chờ Lý Ninh Ngọc vào phòng bếp, Cố Hiểu Mộng lúc này mới đi vào trong phòng khách, ngồi vào ghế sa lon nhỏ bên phải Đàm Hán Anh.
"Nhìn ra được, Sở trưởng Cố và Lý quản gia tình cảm thật tốt, không đơn thuần chỉ là quan hệ chủ nhà và quản gia nhỉ ?" Đàm Hán Anh giả bộ hàn huyên nói.
"Chị ấy là người nhà của tôi, tri kỷ, giống như người yêu vậy, tóm lại là người quan trọng nhất với tôi." Cố Hiểu Mộng cũng không tính giấu giếm quan hệ của hai người, trong lòng biết không cần thiết phải giấu giếm.
Bọn họ nhất định đã biết, cha tuyệt đối sẽ không an bài một người không gần gũi làm quản gia cho mình, chỉ có càng thân mật, càng có thể để cho Đàm Hán Anh buông lỏng cảnh giác thường lệ, cho dù bọn họ muốn điều tra Lý Ninh Ngọc, cũng phải cố kỵ thái độ của cha và mình.
"Tình cảm giữa các cô gái trẻ tuổi, thật đúng là làm người ta đoán không ra." Diêu Trung Thừa nghe ra ý khẩn trương trong lời nói của hai người bọn họ, vội vàng nói đùa để giảng hòa.
"Đúng rồi, Sở trưởng Cố cũng là người bình thường mà, dáng vẻ chân thật nhất mới là thứ làm chúng ta xấu hổ." Đàm Hán Anh nói.
Cố Hiểu Mộng mỉm cười ra tiếng, ánh mắt không nhịn được bay đến hướng phòng bếp, trong đầu nghĩ cũng không phải là Lý Ninh Ngọc tự mình xuống bếp, vì sao còn không ra khỏi bếp chứ.
"Sở trưởng Cố cũng có lúc nóng lòng ha ? Có lúc chững chạc không giống như là một cô gái đang độ tuổi xuân, hôm nay nhìn một mặt làm người tươi mới như vậy của Sở trưởng Cố, cũng coi như là không uổng công chuyến này." Diêu Trung Thừa ánh mắt sắc bén, lập tức liền chỉ ra điểm mấu chốt.
"Ha ha ha ha." Hai người khác không hẹn mà cùng bật cười.
Cố Hiểu Mộng nghe ra bọn họ đang nhạo báng mình, chỉ có thể mặt ngó ba người, lúng túng cười một tiếng, trong lòng oán thầm, mấy người này ở trong cục phát ra quan uy vạn phần, không nghĩ tới cũng sẽ có lúc giống như những người phụ nữ đã có chồng khua môi múa mép ở chợ.
Rốt cuộc đến khi Lý Ninh Ngọc từ trong phòng bếp đi ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô đang chậm rãi đi tới.
"Chậm trễ rồi, vài trò nấu ăn qua loa ở nhà không nhiều, phải nhờ đến bản lĩnh trông nhà xuất chúng của thím Triệu." Lý Ninh Ngọc nói xong, liền ngồi xuống một cái ghế gỗ bên cạnh Cố Hiểu Mộng.
Đàm Hán Anh mắt không chớp nhìn Lý Ninh Ngọc, trong lòng than thầm, toàn thân người phụ nữ này tản ra mị lực, không chỉ xinh đẹp, mà là một loại khí chất không nhiễm bụi trần, lại có sức dụ dỗ là sự dịu dàng vô tận.