☆ Chương 33

Cố Hiểu Mộng phủi miệng một chút, cô không khỏi nhìn xa xa, chỗ đậu xe cách bến tàu có lẽ cách khoảng một cây số, khoảng cách này, đủ để mình yểm trợ ở đây.

"Sở trưởng Quý đã đến bến tàu. . ." Cố Hiểu Mộng còn chưa hết lời, bên tai liền nghe được một tiếng súng vang lên.

Người đã trải qua chiến tranh, sẽ không hề xa lạ với âm thanh kinh khủng này, đó là lưỡi hái của tử thần, một khi đã phát động, bất kỳ người nào cũng không dự đoán được nó có thể chặt đứt cổ mình hay không.

Nhưng vào trong tai Cố Hiểu Mộng, âm thanh này lại giống như một khúc nhạc trấn hồn mà kẻ địch tấu lên, phá vỡ sự im lặng sáng sớm ở bến tàu. Bầu trời không mây trở nên u ám, đủ kinh tâm động phách, có lẽ, ngay cả cá dưới nước cũng sẽ bơi tứ tán.

Giờ phút này, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, mọi người đi theo Đàm Hán Anh đều nghe thấy tiếng súng, đều đồng loạt né tránh ở phía sau xe, hoặc khom người, hoặc nằm xuống đất. Duy chỉ có Đàm Hán Anh đứng tại chỗ, thân thể hắn thẳng tắp, vẫn không nhúc nhích, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm bến tàu.

"Cục trưởng ! Mau ẩn nấp !" Diêu Trung Thừa mới vừa từ trên xe bước xuống, thấy Đàm Hán Anh không có ẩn nấp, vội vàng bất chấp nguy hiểm, chạy đến bên người hắn.

Đàm Hán Anh nghiêng đầu nhìn mọi người tránh ở trong xe, ngay cả đầu cũng không dám lộ ra, dáng vẻ nhát gan như chuột, mạnh mẽ phỉ nhổ một cái.

"Một tiếng súng vang, liền bị dọa đến sợ mất mật rồi ? Với tư cách là quân nhân, sao có thể sợ chiến đấu !" Đàm Hán Anh nghiêm nghị hô.

Thế nhưng vừa mới dứt lời, liền nghe được tiếng súng ở bến tàu như mưa rơi xuống, dưới loạt tiếng súng này, ai lại có thể nhiều lần thoát chết ?

Cố Hiểu Mộng đã sớm chui vào trong xe, cô để cho tài xế tránh đi nguy hiểm khẩn cấp, mà mình thì chui vào vị trí tài xế.

Thật ra thì trong nháy mắt vừa rồi, cô liền làm ra một quyết định, nếu như Quý Quang Dân có thể hiểm tượng hoàn sinh, cô liền tự mình đi hoàn thành nhiệm vụ ám sát của Lý Ninh Ngọc.

Tiếng súng không ngừng, giờ phút này Đàm Hán Anh đã bị Diêu Trung Thừa kéo xuống bên dưới một khoảng đất nhỏ để che chở.

Lão Quỷ cùng Quân Sư, lúc này đang trở về chỗ làm việc bên trong một tòa lầu ba chữ số, lầu này có sáu tầng, Lão Quỷ đang đứng trong phòng làm việc ở tầng cao nhất, lặng lẽ nhìn chăm chú tình hình ở bến tàu số hai.

Cô cau mày, mặc dù đột nhiên tập kích đã đánh gục không ít kẻ địch, nhưng hết lần này tới lần khác Quý Quang Dân vẫn còn phản kháng, chỉ thấy hắn núp vào trong một cái kho hàng nhỏ, không ngừng nổ súng phản kích.

"Trận chiến này không thể kéo dài, Đàm Hán Anh nhất định sẽ yêu cầu
tiếp viện, không tới nửa giờ nữa tiếp viện sẽ đến, phải tốc chiến tốc thắng." Lão Quỷ khẩn trương hiếm thấy, lòng bàn tay dần dần rỉ ra mồ hôi lạnh.

Điều đáng giá để cô thấy yên tâm là, Cố Hiểu Mộng không có xuất hiện ở khu vực tập trung này, để cho cô thở phào nhẹ nhõm.

"Mười phút sau, Lão Quỷ cô phải rút lui, sau cuộc chiến Cục An ninh số 7 nhất định sẽ tổ chức truy lùng." Quân Sư không khỏi lo lắng nói, mặc dù không biết vì sao Lão Quỷ phải tự mình đốc chiến, nhưng nhìn ra được, Lão Quỷ hết sức coi trọng lần hành động này.

"Tôi sẽ đi vòng qua phía sau, nếu như Quý Quang Dân chạy trốn, giữa đường tôi sẽ ám sát." Lão Quỷ thở một hơi thật dài, đã giao chiến mười lăm phút, nên hành động rồi.

"Vậy quá nguy hiểm, Đàm Hán Anh đang ở vùng phụ cận phía sau đó." Quân Sư mở miệng phủ nhận kế hoạch tác chiến của Lão Quỷ.

Lão Quỷ lắc đầu một cái, không cho Quân Sư cự tuyệt, bởi vì Cố tiên sinh đang ở bến tàu, bởi vì Cố Hiểu Mộng tham dự lần hành động này, cho nên chỉ có mình xuất hiện, mới không để cho Đàm Hán Anh nổi lên lòng nghi ngờ.

Thế nhưng vào thời khắc này, cô nhìn thấy một chiếc Studebaker loại nhỏ vọt vào khu vực chiến đấu, Lão Quỷ gần như là hít ngược lại một hơi, tay không tự chủ được mà run rẩy, xe kia là của Cố Hiểu Mộng.

"Cô ấy muốn làm cái gì chứ !" Đầu óc Lão Quỷ ong lên một cái, hoàn toàn không có cách nào suy tính, đoạt lấy ống nhòm của Quân Sư, nhìn về phía bến tàu.

"Là một sĩ quan." Quân Sư thấy trong xe là một quan lớn mặc đồng phục, trong lòng suy nghĩ xem ra lần này sắp vượt chỉ tiêu hoàn thành nhiệm vụ.

Cố Hiểu Mộng chợt dừng xe, bên tai tiếng súng không ngừng, một tay cô nắm tay lái, tay kia lộ ra không ngừng bấm còi xe, tỏ ý bảo Quý Quang Dân lên xe.

Quý Quang Dân nghe được tiếng còi xe, biết đây là tới tiếp ứng mình, trong lòng vui mừng, lượn quanh cửa kho hàng.

"Che cho tôi !" Quý Quang Dân kêu một tiếng, lời còn chưa dứt, tiếng súng bên phe mình liền vang lên.

Quý Quang Dân tìm kiếm thời cơ tốt, khom người, nghiêng bả vai, hướng về phía xe hơi chạy đi, mở cửa xe.

"Cô ! Cô muốn làm cái gì ?" Không đợi Quý Quang Dân kịp phản ứng, Cố Hiểu Mộng đã ngồi ngay ngắn người lại, móc ra khẩu Luger P08 của mình, họng súng hướng về phía đầu Quý Quang Dân.

"Hẹn gặp lại, Sở trưởng Quý." Khóe miệng Cố Hiểu Mộng kéo ra một tia cười nhạt, theo lời nói, một tiếng súng vang lên.

Bởi vì cách quá gần, viên đạn trực tiếp xuyên qua đầu Quý Quang Dân, loại vết thương xuyên thấu này, dưới tình huống hỗn loạn ở nơi này, căn bản điều tra không ra phương hướng của viên đạn.

Trong nháy mắt ánh mắt Quý Quang Dân trở nên trống rỗng, ngã thẳng xuống phía sau.

Cố Hiểu Mộng thấy đã hoàn thành nhiệm vụ, giắt khẩu Luger P08 trở lại bên hông, cho xe chạy, chuyển số muốn quay đầu xe.

"Ầm !"

Đường đạn trên kính xe trực tiếp in vào con ngươi Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng chỉ cảm thấy cánh tay đang nắm tay lái của mình một trận đau nhức, cô nghiêng đầu nhìn một cái, máu đã tràn ra, tay lái cô đang nắm chợt quay vòng.

Rầm !

Xe hơi mạnh mẽ va vào tường Tiểu Bạch lâu.







☆ Chương 34

Giờ phút này ánh mắt Lão Quỷ cũng trợn tròn, xoay người đem ống dòm vứt vào trong ngực Quân Sư, nhấc chân đi ra.

"Lão Quỷ, trước mắt đã tiến vào giai đoạn dọn dẹp hiện trường, cô cũng nên đến chỗ rút lui đi." Giọng điệu Quân Sư vô cùng ngưng trọng, từ khi cái xe hơi nhỏ đó bắt đầu tiến vào chiến khu, hắn đã tận mắt nhìn thấy hết thảy.

Hết thảy mọi thứ chỉ trong một lần hít thở này, khiến hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, rõ ràng đến độ hắn có thể minh bạch tất cả. Biến cố này đột nhiên xuất hiện, khiến cho hắn trong lúc vô tình phát hiện cơ mật tối cao của tổ chức Thiên Tân, hơn nữa mặc cho sự tín nhiệm của hắn dành cho Lão Quỷ cùng với kế hoạch đã định sẵn, lúc này có mở miệng cũng không ngăn cản được cô ta.

Dọn dẹp hiện trường? Lão Quỷ sững sờ tại chỗ, một lát sau cô lập tức trở về bên cửa sổ, trong lòng bắt đầu tính toán khoảng cách giữa xe hơi của Cố Hiểu Mộng và hiện trường giao chiến, cô dùng sức nắm chặt quả đấm một cái.

Chỉ có không tới ba mươi mét, mà dọn dẹp hiện trường sử dụng bom lửa, tốc độ thiêu đốt cực nhanh, diện tích cực kỳ rộng lớn, chỉ cần đốt một chiếc xe hơi nhỏ, tất nhiên sẽ dẫn đến một vụ nổ.

Việc xử lý khó khăn nhất của loại phục kích chiến quy mô nhỏ này chính là không có cách nào xác nhận thương vong của kẻ địch, hơn nữa hành động của nhân viên xử lý sẽ lưu lại dấu vết, cho nên thiêu hủy toàn bộ chính là thượng sách. Sau khi chiến đấu kết thúc, nhân viên tham chiến sẽ ném nhiều bom lửa, chỉ cần là kẻ địch bị thương không thể trốn thoát, đều sẽ chìm ngập trong biển lửa, sẽ không để cho bất kỳ một người nào bên địch sống sót.

Mà người của bọn họ cũng sẽ thừa dịp hỗn loạn rút lui khỏi hiện trường, thiêu hủy tất cả mọi thứ có thể thiêu hủy, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.

Lão Quỷ trơ mắt nhìn từng quả bom lửa bắt đầu được ném ra, đập xuống đất, ầm một tiếng, lửa nổi lên.

"Toàn bộ người tham gia hành động hôm nay rút khỏi Thiên Tân, trở về Diên An." Lão Quỷ nói xong, xoay người rời đi, căn bản không màn Quân Sư ngăn cản sau lưng.

"Còn tôi thì sao ?" Trong nháy mắt khi Lão Quỷ sắp ra cửa Quân Sư liền hô lên.

"Anh ở lại." Lão Quỷ dừng bước, nghiêng đầu, khóe mắt liếc Quân Sư một cái trả lời. Dưới lầu làm việc, tiểu Triệu đã mang xe hơi chạy đến, hơi run rẩy chờ Lão Quỷ.

"Đến bến tàu số hai." Lão Quỷ ra lệnh.

Tiểu Triệu không dám thờ ơ, cũng tuyệt sẽ không hỏi nguyên nhân, đạp chân ga một cái, nhắm thẳng phương hướng bến tàu số hai chạy đi.

Quân Sư đứng ở trên lầu nhìn thấy phương hướng xe Lão Quỷ rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, hắn chưa từng thấy qua Lão Quỷ lòng dạ rối loạn, nhưng mà, Quân Sư thở dài một cái, hai nữ nhân này liều mạng như vậy, sinh tử của hai người họ, mình nhất định không thể mặc kệ đứng nhìn. Hắn phải nhanh một chút xin phép cấp trên, mang hai người các cô cùng nhau rút lui về Diên An.

"Báo cáo cục trưởng, tiếp viện sẽ lập tức đến ngay." Diêu Trung Thừa nghiêm nói.

"Chờ tiếp viện đến, những kẻ Diên An kia sớm đã chạy sạch rồi." Cục trưởng Đàm nhìn bến tàu số hai giờ đây lửa lớn đã cháy bừng bừng, mà tiếng súng đã hơi ngừng, cũng biết đây là một trận phục kích có dự tính trước.

Loại phục kích này, tuyệt không thể nào lưu lại đầu mối, để tạo điều kiện cho người của mình theo dõi và lục soát.

"Sở trưởng Cố vọt vào chiến khu đi cứu Sở trưởng Quý, đúng là anh hùng không thua kém đấng mày râu." Giờ phút này sắc mặt Diêu Trung Thừa vô cùng nghiêm túc, nhưng khóe miệng vẫn không cách nào khống chế được kéo lên một cái.

Dưới biển lửa như này, hắn đã xác nhận Quý Quang Dân tất nhiên không thể nào chạy thoát khỏi số mệnh, Diên An rốt cuộc cũng làm được chuyện tốt, diệt trừ tên đồng nghiệp chướng mắt này.

"Đi, đi xem một chút." Đàm Hán Anh mới vừa nói xong, muốn lên xe liền nghe thấy tiếng xe vang phía sau, hắn chợt quay đầu, chỉ thấy xe riêng của Cố Hiểu Mộng trực tiếp vọt vào đám người, chạy thẳng tới biển lửa.

"Sao cô ta lại tới ? Tại sao không có phong tỏa hiện trường ?" Trong nháy mắt lúc xe hơi sát bên người, hắn liếc mắt một cái liền thấy người ngồi bên trong xe chính là Lý Ninh Ngọc.

"Đây là bến tàu của Cố tiên sinh, ai có thể ngăn cản người của Cố tiên sinh đây ?" Diêu Trung Thừa đứng ở bên người hắn, cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play