☆ Chương 25

Trong phòng chỉ có máy hát đĩa lưu thanh đang phát mãi một nhịp điệu, điệu nhảy của Cố Hiểu Mộng đang càng ngày càng nặng nề. Cô nghe xong lời của Lý Ninh Ngọc liền hiểu hết tất cả, mình sẽ tiến vào một tình cảnh nguy hiểm tiến thoái lưỡng nan.

"Bây giờ cao tầng còn chưa đặt ra nhiệm vụ cuối cùng, chúng ta cần phải lấy được càng nhiều tình báo hơn để truyền cho Diên An, như vậy chúng ta mới có thể an toàn hơn." Lý Ninh Ngọc cảm nhận được áp lực của Cố Hiểu Mộng, an ủi nói.

Cố Hiểu Mộng dừng điệu nhảy lại, con ngươi nhìn Lý Ninh Ngọc trước mắt, trong lòng hoảng hốt.

Thật tốt khi chị còn ở trên thế giới này, để cho em không cần phải chiến đấu cô độc một mình...

Cố Dân Chương rốt cuộc cũng đúng hẹn bước lên vùng đất của thành phố thương mại lớn Thiên Tân này, ông nhìn cảnh sắc hoàn toàn bất đồng với Hàng Châu ở nơi này, ít đi một Tây hồ đẹp đẽ, nhiều thêm một chút luồng gió êm dịu thú vị, nơi nơi tan hoang do chiến tranh lưu lại đã lặng lẽ hồi phục.

Ông nhìn đồng hồ trên tay một chút, thời gian vừa vặn ngừng ở một giờ.

"Ba !" Một tiếng kêu trong trẻo giống như chuông bạc của Cố Hiểu Mộng truyền qua mọi người, đi vào trong tai Cố Dân Chương.

Theo tiếng kêu Cố Dân Chương chỉ thấy Cố Hiểu Mộng cùng Lý Ninh Ngọc đứng ở cửa trạm cách mình không xa, không ngừng vẫy vẫy tay với mình. Mấy ngày nay khi Cố Dân Chương chưa tới, Lý Ninh Ngọc đã sớm đem tình báo Cố Hiểu Mộng lấy được dựa vào sự thực hoàn tất việc hồi báo với ông, cũng hỏi kế hoạch chuyến này sẽ có biến động hay không.

Cố Dân Chương không có phản hồi lại bất kỳ điện văn nào của Lý Ninh Ngọc, ngầm thừa nhận chính là kế hoạch không thay đổi.

"Cực khổ rồi ba, Cục trưởng Đàm cũng biết ba sắp tới Thiên Tân rồi." Cố Hiểu Mộng nhìn thấy chỉ có Cố Dân Chương một thân một mình, không khỏi nhíu mày một cái, nói.

Cố Dân Chương cười một tiếng, đi ra đường ngoài cửa trạm, thả cặp trong tay xuống, nhìn kỹ con gái. Trong thời khắc này mình chính là một người cha thông thường, cách một năm rốt cuộc cũng gặp được con gái, loại tâm tình nhớ nhung con gái này, không muốn nghe đến tên của bất kỳ người nào khác.

"Gầy rồi." Cố Dân Chương nhìn khuôn mặt gầy gò của Cố Hiểu Mộng, trìu mến nói.

"Những thứ khác ngược lại rất tốt, chỉ là nhớ ba, nhớ nhà." Cố Hiểu Mộng thấy tóc bạc trên đầu cha lại tăng thêm, lỗ mũi chua xót, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn trời, sợ nước mắt mình không chịu thua kém mà chảy xuống.

"Ninh Ngọc, cô ở bên người con bé, ta rất yên tâm." Cố Dân Chương nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, cảm kích nói.

Đứa con gái này của ông luôn làm ông bận tâm không ít, năm ngoái Cố Hiểu Mộng mới vừa rời khỏi Hàng Châu, ông đã có được tin tức về Lý Ninh Ngọc, một khắc đó không khỏi ngạc nhiên mừng rỡ khi Lão Quỷ còn sống, sau lại nghĩ đến con gái mình.

Ở Hàng Châu, Cố Hiểu Mộng đã rất lâu không cười rồi, ông tưởng tượng, khoảnh khắc Hiểu Mộng mơ thấy hình dáng Lý Ninh Ngọc kia, còn có cuộc sống sau này, nhất định cô gái đó sẽ làm con gái mình nở nụ cười lên lần nữa.

"Cố tiên sinh, Hiểu Mộng em ấy trưởng thành không ít." Lý Ninh Ngọc chẳng qua chỉ lạnh nhạt nói.

"Đi, đi ăn cơm, ở Hàng Châu ta đã nghe nói bánh bao Cẩu Bất Lý ở Thiên Tân là nổi danh nhất." Cố Dân Chương cười ha ha một tiếng, tâm tình rất tốt.

Tay trái Cố Hiểu Mộng đỡ cánh tay Cố Dân Chương, tay phải xách cái rương lên, sải một bước dài đi về hướng xe.

"Hiểu Mộng, con có thể chậm lại chút không, ba già rồi, đi không nổi." Cố Dân Chương được cô đỡ đi bộ, cảm giác cả người đang xông thẳng về phía trước, mau chóng bảo cô thả chậm bước chân lại.

Cố Hiểu Mộng le lưỡi một cái, nghiêng đầu nháy mắt với Lý Ninh Ngọc.

"Chị Ngọc, chị nhanh lên chút nha." Cố Hiểu Mộng vừa ngọt ngào dứt lời, sau đó ánh mắt liền trở nên lạnh lùng, một đồng nghiệp ở Sở Hành động thuộc Cục An ninh Số 7, đang làm bộ không để ý đi tới gánh hàng rong bên vỉa hè.

Lý Ninh Ngọc phát giác vẻ mặt Cố Hiểu Mộng biến hóa, hơi lắc đầu với cô một cái, tỏ ý hãy bình tĩnh.








☆ Chương 26

Xung quanh chỗ ngồi có nhiều người nhiều mắt, trong lòng ba người không nói gì nhưng đều hiểu nên không có trò chuyện quá sâu.

Cố Dân Chương nhìn con gái tuy rằng cả người đồng phục sĩ quan, nhưng rõ ràng cảm giác được tinh thần và khí sắc khác biệt với khi ở Hàng Châu.

"Ba, ba sẽ ở lại nhà con phải không ?" Cố Hiểu Mộng đột nhiên hỏi, cũng may là cô chưa có sửa lại cái phòng, bằng không chỉ có thể ủy khuất ba ở phòng khách rồi.

Cố Dân Chương lắc đầu một cái, chuyến này ông đi cũng không phải chỉ để nhìn con gái, ở nhà từ đầu đến cuối sẽ rất bất tiện.

"Dù sao cũng nên ở một hai ngày chứ." Cố Hiểu Mộng cầu khẩn nói.

Lý Ninh Ngọc không tính tham dự vào việc nói chuyện giữa hai cha con bọn họ, chỉ nhìn về phía ngoài cửa sổ, cửa hàng bánh bao Thiên Tân này thật là nóng như lửa, theo đạo lý ba người cũng sẽ cân nhắc an toàn, sẽ không chọn một chỗ ngồi ngay cạnh cửa sổ.

Hôm nay ngồi ở chỗ này là ngoại lệ trong ngoại lệ, Lý Ninh Ngọc nhìn bên ngoài đến xuất thần, mỗi người ra vào đều gần đến nỗi đập vào mắt, trong số đó tự nhiên cũng bao gồm cả người theo dõi Cố Hiểu Mộng từ Cục An ninh Số 7.

Lý Ninh Ngọc cười lạnh một tiếng, trong đầu nhanh chóng suy tính.

Trước mắt, nhiệm vụ khẩn cấp nhất là phải bảo vệ Cố tiên sinh an toàn, sau đó còn phải tìm thấy đặc vụ của Diên An, đồng thời, càng không thể để cho Cố Hiểu Mộng bị dính hoài nghi của Đàm Hán Anh, nếu như có thể mượn cơ hội này diệt trừ người Sở trưởng Sở Hành động đó thì chính là tốt nhất.

Trong đầu Lý Ninh Ngọc sắp đặt hết mỗi một mục đích đâu vào đấy, nhìn qua giống như không kế hoạch nào có thể hoàn mỹ hơn.

Cô giống như đang vận dụng vài công thức toán học để tính toán, đem mỗi một chuyện đều biến thành ký hiệu, bắt đầu tính toán một chút (operation), cuối cùng tìm ra được câu trả lời tốt nhất.

Chỉ như vậy, bên trong một cửa hàng bánh bao nhốn nháo hò hét ầm ĩ, trong đầu Lý Ninh Ngọc dần dần hiện ra một kế hoạch rõ ràng, khả thi.

Cố Hiểu Mộng nhìn thấy chân mày Lý Ninh Ngọc chau lại thành một đống, vỗ vỗ tay cô, tỏ ý bảo cô phải ăn nhiều hơn một tí.

"Cơ thể chị không thể so được với trước kia, chị phải ăn nhiều thêm một chút chứ." Cố Hiểu Mộng không khỏi lo lắng nói.

"Ừ." Lý Ninh Ngọc cười nhạt, cầm đũa lên tách ra một cái bánh bao, đem da bánh bao xé ra.

Cố Hiểu Mộng thấy cô ăn quá rườm rà, dứt khoát cầm khay đồ ăn của Lý Ninh Ngọc lên, tách bánh bao ra thành bốn phần nhỏ, rồi đặt lại trước mặt Lý Ninh Ngọc lần nữa.

"Có phải Chị Ngọc ăn không quen hay không ? Chờ thêm một lát nữa, em sẽ bảo thím Triệu đặc biệt làm vài món chị thích ăn." Ánh mắt Cố Hiểu Mộng khóa chặt trên người cô, trong ánh mắt toát ra yêu thương, thành ý làm người ngoài nhìn vào cũng phải hâm mộ một phen.

Nguyện làm uyên ương chẳng làm tiên.

Cố Dân Chương ho nhẹ mấy tiếng, con gái bây giờ đã trở nên không có sợ hãi như vậy ? Ông ngồi ở phía trên nhìn Lý Ninh Ngọc một chút, vẫn là sườn xám tối màu, sắc mặt tái nhợt hơn trước rất nhiều.

Sau khi Lý Ninh Ngọc gặp nạn ở Cầu Trang, ông đã từng đòi thi thể cô với chính phủ Nam Kinh, nhưng không lấy được bất cứ câu trả lời nào, lời thỉnh cầu giống như đá chìm dưới giếng.

Vào lúc đó, ông liền bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ thi thể Lý Ninh Ngọc có tình báo? Hoặc là thi thể đã bị giải phẫu rồi hỏa táng ? Thậm chí còn hoài nghi Lý Ninh Ngọc không có thực sự chết ?

Vô số suy nghĩ và phỏng đoán, đều không nhận được sự triệu tập, Lý Ninh Ngọc sinh không gặp người, chết không thấy xác.

Cho đến nghe được sắp xếp của Diên An đối với Cố Hiểu Mộng, thời điểm biết được mật hiệu cấp trên của cô là Lão Quỷ, Cố Dân Chương liền hoàn toàn xác nhận, Lý Ninh Ngọc khẳng định còn sống, hơn nữa còn bắt đầu lại công việc.

Vào thời khắc đó, Cố Dân Chương cố gắng nhịn lại tâm tình kích động, không có nói cho con gái mình, lo lắng con bé sẽ làm ra hành động nguy hiểm. Ông hiểu rất rõ Cố Hiểu Mộng, vì Lý Ninh Ngọc, cô nhất định sẽ chạy thẳng tới Diên An đi.

"Tối hôm nay ta về nhà con ở, chắc hẳn trong nhà còn trống không ít phòng." Cố Dân Chương không nhanh không chậm uống một hớp nước trà, nói.

"Tôi đã có một kế hoạch đơn giản, cần Cố tiên sinh đánh giá và hoàn thiện nó." Lý Ninh Ngọc để đũa xuống, hạ thấp giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play