☆ Chương 19
Mắt Lý Ninh Ngọc dòm Cố Hiểu Mộng giống như là nữ hiệp trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, cầm bình rượu lên liền bắt đầu uống, bất đắc dĩ không ngừng lắc đầu.
Trong lòng bắt đầu có một nghi vấn, trăm triệu lần không ngờ tới tửu lượng của người này lại cao như vậy, đêm hôm đó ở Cầu Trang cô ấy uống mấy ly rượu chát, mượn men rượu để mắng Vương Điền Hương, mắt không giống mắt, mũi không phải mũi.
Bây giờ Lý Ninh Ngọc nhớ lại, Cố Hiểu Mộng hơn phân nửa chính là giả bộ say.
Nhưng mà nhìn cô ấy bây giờ, ánh mắt đã bắt đầu mê ly.
"Nếu như không ăn thêm chút gì nữa, lại cứ uống rượu trắng như vậy, sẽ xảy ra án mạng." Lý Ninh Ngọc dứt lời, đứng lên đưa tay phải kéo Cố Hiểu Mộng lên, chỉ là không nghĩ tới lực tay của cô ấy lớn hơn mình nhiều lắm.
Lý Ninh Ngọc mình không có kéo Cố Hiểu Mộng, ngược lại bị cô ấy kéo lại gần trước người, chỉ thấy em ấy hướng về phía mình ha ha cười ngây ngô, sau đó duỗi một cái tay khác ôm cổ mình.
"Hiểu Mộng." Lý Ninh Ngọc không làm gì được, chỉ có thể mặc cho cô ấy ôm mình cổ.
"Chị Ngọc... Chị Ngọc... Em... Thật lòng..." Cố Hiểu Mộng lầm bầm còn muốn nói gì đó, nhưng do choáng váng đầu nên thiêm thiếp đi, đầu càng ngày càng nặng, giống như là đổ chì vậy.
Lý Ninh Ngọc còn chưa nghe rõ Cố Hiểu Mộng nói, đã thấy cô ngã vào trong ngực mình.
"Hiểu Mộng ! Hiểu Mộng !" Lý Ninh Ngọc ngồi xổm người xuống, dùng sức lắc lắc Cố Hiểu Mộng, chỉ thấy cô nhắm mắt lại, chai rượu trong tay bộp một tiếng, rơi xuống đất.
Sáng hôm sau, Sở dịch điện ở Cục An ninh số 7 liền náo động, Sở trưởng Cố từ trước đến giờ chưa bao giờ đến trễ lại không có mặt đúng hạn.
Vào lúc gần trưa, Cục trưởng Đàm nhận được điện thoại của Lý Ninh Ngọc, giọng Lý Ninh Ngọc trong điện thoại vẫn lạnh nhạt, nghe không ra tâm tình.
"Cục trưởng Đàm, hôm qua Sở trưởng Cố ngộ độc rượu trắng, phải chữa trị ở bệnh viện cả đêm, nên đành phải xin nghỉ bệnh với cục trưởng Đàm." Lý Ninh Ngọc nói.
"Được." Đàm Hán Anh chỉ đáp một tiếng.
Chuyện Cố Hiểu Mộng bị đưa đến bệnh viện, tối hôm qua hắn nghe được rõ ràng, chỉ chờ người Cố gia điện thoại tới xin nghỉ.
Lý Ninh Ngọc để điện thoại xuống, xoay người lại nhìn một chút phòng bệnh cuối hành lang. Cố Hiểu Mộng đang nghỉ ngơi bên trong, trong đầu nhớ lại lời nói lầm bầm của Cố Hiểu Mộng đêm qua, thở dài.
Ở Cầu Trang, Cố Hiểu Mộng giống như một con Hồ Điệp tự do hấp dẫn mình, mà cái loại ánh mắt không thèm che giấu đó của em ấy, làm sao mình lại có thể không đọc hiểu chứ ?
Bây giờ, nơi này là Thiên Tân, nơi này không có người Nhật Bản, không có Tatsukawa Hihara, chỉ là nơi đây có Trùng Khánh, có Diên An, chỉ cần chạm vào một cái là chiến tranh bùng nổ ngay.
Cảm tình như vậy, nên đáp lại như thế nào ?
Lý Ninh Ngọc không dám ngẫm nghĩ thêm chút nào nữa, chỉ là sâu trong nội tâm cô lại có một giọng nói, không ngừng nói cho cô biết, nhân sinh kế tiếp của Cố Hiểu Mộng, nên là mình tham dự, là mình bầu bạn.
"Chị Ngọc ?" Đầu Cố Hiểu Mộng nhức nghiêm trọng, còn chưa mở mắt đã lỡ miệng kêu một câu.
Không được đáp lại, Cố Hiểu Mộng chỉ đành phải miễn cưỡng mở mắt, thấy trần nhà trắng lóa mắt, nghiêng đầu, liền thấy một chai nước biển đang treo trên giá, đâm vào trên tay mình.
"Chị Ngọc ?" Cố Hiểu Mộng nhìn một cái liền biết vị trí của mình ở nơi nào, trong đầu hoảng hốt kêu lên một tiếng.
"Em đó, một khắc không thấy được tôi liền phát hoảng lên sao ?" Lý Ninh Ngọc mặt mỉm cười đi vào, cố ý nói.
"Hù chết em rồi, chị Ngọc đi đâu vậy ?" Cố Hiểu Mộng vỗ vỗ ngực, oán trách nói.
"Đi xin nghỉ cho em, tránh để em bị coi là bỏ bê công việc." Lý Ninh Ngọc trả lời một câu, ngẩng đầu nhìn chất lỏng trong chai nước biển, trên đó vẫn còn rất nhiều, xem ra trong một giờ hoàn toàn không hết được.
"Chai rượu ! Chai rượu bỏ đi chưa ?" Cố Hiểu Mộng nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, vội vàng hỏi tiếp.
"Làm xong rồi." Lý Ninh Ngọc vừa nói, đỡ cô ngồi dậy, từ từ đỡ hông cô.
☆ Chương 20
Lý Ninh Ngọc nhìn dáng vẻ ốm yếu của cô, không kiềm được lo lắng, nhớ tới chai rượu trắng đáng chết kia, chỉ muốn gởi lời thăm hỏi đến mười tám đời tổ tông nhà Đàm Hán Anh, cầm đồ độc hại đưa cho Cố Hiểu Mộng.
Nhớ tới rượu trắng, Lý Ninh Ngọc nhớ lại sau bữa cơm, thời điểm và dáng điệu Đàm Hán Anh tán dương rượu này.
"Cao tầng ở Diên An cũng thích uống loại rượu này sao ?" Lý Ninh Ngọc không đầu không đuôi nói một câu, cô chưa từng thấy qua quan viên cấp bậc cao hơn, nhưng đối với sở thích của bọn họ, từ trong miệng Cố tiên sinh cũng biết một hai.
Người yêu thích uống rượu mặc dù đếm qua không ít, nhưng ở Diên An vật tư khan hiếm, huống chi là loại rượu cực phẩm này, gần như không có người nào được chân chính uống thử, chỉ có nhân tài từng uống qua rượu này mới nhớ mãi không quên.
Loại chuyện riêng tư này, nhất là chuyện liên quan đến vật tư đặc thù, nhất định sẽ không trở thành đề tài cho những câu chuyện đầu đường cuối hẻm, không thể nào tùy ý thăm dò, nhất định là giữa cuộc gặp mặt giữa cao tầng mới có thể bị người biết được.
Cố Hiểu Mộng lúc này còn hôn mê, nghe không hiểu ý trong lời nói của Lý Ninh Ngọc, chẳng qua chỉ qua loa lấy lệ trả lời một câu, giơ tay lên vỗ đầu một cái, không trách chị Ngọc không uống rượu, thật là tổn thương đầu óc mà.
"Cao tầng Diên An đã bị thâm nhập." Lý Ninh Ngọc đè lại tay Cố Hiểu Mộng, không để cho cô tự đánh mình, cuối cùng hạ thấp giọng, nói.
Cố Hiểu Mộng chợt thanh tỉnh, đầu óc xoay chuyển thật nhanh.
Giờ phút này, Đàm Hán Anh để điện thoại xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra hồ sơ nhân sự của Cố Hiểu Mộng và Diêu Trung Thừa.
"Thật không hỗ là gián điệp ẩn núp trong chính phủ Nam Kinh, loại trò lừa bịp vặt vãnh này căn bản không chế ngự được, thôi thôi, vẫn nên an bài cho xong xuôi." Đàm Hán Anh tự mình nói xong, lần nữa cầm điện thoại lên, bấm số đài hành chính.
"Tôi cần gặp Diêu Trung Thừa sở Tình báo." Đàm Hán Anh nói.
Không đến mấy phút sau, Diêu Trung Thừa bước dài đi vào phòng làm việc Cục trưởng, thấy hồ sơ của mình và Sở trưởng Cố để trên bàn, mày kiếm nhíu một cái.
"Cục trưởng có nhiệm vụ sao ?" Diêu Trung Thừa cẩn thận hỏi.
"Đàm phán ở Trùng Khánh không biết còn phải mấy ngày nữa, bên ta nhận được tin, Thiên Tân đã cử đi một đặc phái viên, đang chờ được tiếp xúc với đại biểu Diên An sau khi đàm phán kết thúc." Đàm Hán Anh vừa nói vừa nhìn ánh mắt Diêu Trung Thừa.
"Nguồn đáng tin cậy không?" Diêu Trung Thừa hỏi, hỏi xong liền hối hận, mình quá nhiều lời rồi.
"Nguồn đáng tin, nhưng cần anh phối hợp với Sở trưởng Cố, đạt được nhiều tin tức hơn, sau đó lựa chọn bước hành động kế tiếp." Đàm Hán Anh nói xong, như trút được gánh nặng, tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt lại.
"Vâng." Diêu Trung Thừa làm động tác chào tiêu chuẩn.
Chờ sau khi Diêu Trung Thừa đi ra ngoài, Đàm Hán Anh mới chậm rãi mở mắt, còn có một tin tức trọng yếu hắn không tiết lộ cho Diêu Trung Thừa. Hắn cầm ra một lá thư được kẹp trong một văn kiện, trên thư chỉ viết một hàng chữ.
"Mật hiệu đặc phái viên— Lão Thương, mật hiệu nhân vật thứ hai Lão Quỷ."
Đàm Hán Anh nhìn hai cái tên này, mật hiệu Lão Quỷ này hắn không quen, chỉ là Lão Thương lại tồn tại chân thật trong trí nhớ của hắn.