*Xào: lăng xê, tạo độ hot.
Chu Nhiêu không ngờ tới cha già nhà mình lại phản ứng nhanh đến thế, bên phía Lữ Viện Viện đến nay còn chưa có phản ứng, mà cha cô đã giãy dụa khỏi áy náy khi làm liên lụy con gái rồi.
"Cái gì mà cô ta liên lạc lại với con? Sao cô ta lại đột nhiên theo đuổi con, lúc đó các con xảy ra chuyện gì, tại sao con không nói cho cha mẹ biết?"
Chu Nhiêu nghe mấy câu hỏi liên tiếp đến choáng váng đầu óc.
Cô cũng muốn biết đáp án của mấy câu hỏi đó, vấn đề là cô cũng không biết.
Vậy phải trả lời thế nào?
Chu Nhiêu xoa ấn đường, quyết định trước hết cứ lừa gạt cho qua, "Cha, cha còn nhớ ông Tề không?"
Vừa nghe đến cái tên ấy, cha Chu không kịp phản ứng, mẹ Chu nhắc nhở ông mới nhớ được vị này là ai.
Ông ấy là hội trưởng hội fans của con gái ông.
Cha Chu hỏi: "Con nói ông ấy làm gì?"
"Ông Tề là ông nội của Lục Già." Chu Nhiêu giải thích, "Mấy năm nay công việc của con thuận lợi, kỳ thật là vì cậu ấy bù đắp cho con."
Lời này đến cô cũng muốn tin.
"Còn có chuyện thế này?" Cha Chu kinh ngạc nói.
Cái người trợ giúp nhiều cho con gái mình lại là ông nội của Lục Già?
Chu Nhiêu lên tiếng đáp lời: "Đúng vậy, thật ra ba năm trước cậu ấy đã liên lạc với con, lúc ấy bọn con đều bận, không có nhiều thời gian liên hệ lắm. Sau nhờ cuộc họp thường niên của Nguyệt Tinh, cậu ấy cũng tới tham gia, khi ấy bọn con nói chuyện cả một đêm."
A, cô quả là em bé lanh lợi, lại có thể soạn ra lý do tốt như vậy.
Cha Chu đã muốn tin hơn phân nửa, "Tụi con nói chuyện gì?"
"Chính là chuyện năm đó, dù sao bọn con cũng nói rõ hết rồi." Chu Nhiêu không nói quá chi tiết, bởi vì càng chi tiết sẽ càng không thể cân nhắc được, huống chi cô cũng sẽ không vạch chuyện tình cảm của mình triển lãm cho cha mẹ xem.
Hiểu rõ tính cách của con gái, cha Chu đành phải hỏi ngược lại: "Vậy sao lúc học đại học nó không liên lạc với con, phải đợi tới khi tốt nghiệp, đi làm mới liên lạc lại?"
Đối với cha Chu mà nói, con gái nhà mình muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn thực lực có thực lực, chỉ cần có cơ hội thích hợp sẽ đạt được thành tựu trong giới. Ông cảm thấy sự trợ giúp của ông nội Lục Già chỉ như dệt hoa trên gấm.
"Bởi vì bọn con cắt đứt liên lạc." Chu Nhiêu đành phải tiếp tục nói dối, "Khoảng thời gian sau đó con chặn hết tất cả phương thức liên hệ của cậu ấy, cậu ấy không liên lạc được với con, cho rằng con đổi số."
Cha Chu nửa tin nửa ngờ, "Vậy nó có thể về nhà tìm con, cũng không phải không biết con ở đâu."
Vấn đề này ---
Chu Nhiêu chần chừ mở miệng nói: "Cha, cha quên lúc con thi đại học xong nhà mình đã chuyển đi hay sao?"
Cha Chu: ... là như vậy sao?
Cha Chu: Ôi chao, hình như đúng là có chuyện như vậy.
Vì để che giấu xấu hổ khi quên mất chuyện này, cha Chu hắng giọng, "Khụ, vậy các con bắt đầu yêu đương từ bao giờ?"
Con cũng muốn biết bọn con bắt đầu yêu đương từ bao giờ.
Nội tâm Chu Nhiêu điên cuồng, ngoài miệng vẫn nói ra lời vừa soạn sẵn: "Hai năm trước bọn con bắt đầu yêu đương, ngày sinh nhật đó cậu ấy thổ lộ với con, con đồng ý."
"Con cứ vậy mà đồng ý?"
Cha Chu vẫn có chút không hài lòng với chuyện này, ông cảm thấy Quân Quân thế nào cũng phải từ chối Lục Già ba lần mới đồng ý ở bên cô ta, cũng phải khiến cho Lục Già chịu loại uất ức này mới được!
Nói dối quá nhiều, Chu Nhiêu đã bình tĩnh lại, cô bình thản nói: "Vâng, bọn con đã bỏ lỡ rất nhiều, không muốn lãng phí thời gian nữa."
Cha Chu nghe lời này có chút bất mãn, "Hai đứa bỏ lỡ gì chứ, lúc học đại học không được yêu đương! Đến khi đi làm hẵng nói."
Chút ít cảm xúc mới vừa ấp ủ của Chu Nhiêu toàn bộ đều bị cha già hủy hoại, cô bất đắc dĩ ấn thái dương, "Được rồi, mọi chuyện là như vậy. Còn vấn đề gì không cha?"
Cha Chu im lặng một lát, chỉ ném ra một câu nói liền lập tức cúp máy.
"Nếu đã vậy, năm nay con đưa nó về nhà đi."
Nói xong câu đó, cha Chu nhịn không được ôm vai, trong lòng ông còn có chút khó chịu.
"Sao ông lại không kiên quyết vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, Quân Quân thật sự yêu đương với Lục Già?"
Mẹ Chu sắc mặt kỳ lạ nhìn cha Chu.
Cha Chu lắc đầu, "Lục Già theo đuổi nó, nó không muốn lại lãng phí thời gian nên đồng ý yêu đương với Lục Già."
Vừa nghe lời này, mẹ Chu cũng im lặng.
Quả nhiên Quân Quân vẫn thích đứa bé Lục Già kia.
Chỉ mong hai đứa thật sự ở bên nhau, nếu lại gây sức ép, Quân Quân sẽ không thể chịu đựng được.
"Vấn đề là sao Quân Quân lại không nói cho chúng ta biết?" Cha Chu còn có chút khó chịu, xem ra thời điểm bọn họ tới thăm, hai đứa nhỏ cũng đã ở chung. Vậy mà khi đó Quân Quân cũng không thẳng thắn với bọn họ, mà chờ tới bây giờ ---
Nhớ tới người tung tin trên mạng kia, mặt cha Chu bỗng chốc trở nên cực kỳ khó coi. Uổng công ông còn tin tưởng những thân thích đó, không ngờ bọn họ lại làm ra chuyện thế này sau lưng mình.
Thấy sắc mặt khó coi của ông, mẹ Chu biết ông đang suy nghĩ gì, gương mặt xưa nay vốn dịu dàng hiền lành cũng trầm xuống.
______________________
Chu Nhiêu trố mắt giây lát mới nhận ra được ý tứ của cha mình, trong phút chốc có chút dở khóc dở cười.
Đây là chuyện gì, tự đào hố chôn mình?
Tạm thời không đề cập tới chuyện đưa Lục Già về nhà, Chu Nhiêu định gọi điện thoại cho Vưu Cầm hỏi chút xem rốt cuộc ekip của Lữ Viện Viện tính toán thế nào.
Không đợi cô gọi đi, Vưu Cầm đã chủ động gọi đến.
Chu Nhiêu nhíu mày nhận điện thoại, đang muốn hỏi đã nghe giọng tức giận của Vưu Cầm bên kia, nói: "Chuyện này là ekip Lữ Viện Viện tự xào ra."
"Tự xào?" Chu Nhiêu khó tin lặp lại.
Mệt cho cô còn nghĩ là đối thủ cạnh tranh muốn khơi mào chuyện giữa cô và Lữ Viện Viện, bây giờ lại bảo với cô chuyện này là do Lữ Viện Viện tự xào?
"Đúng." Vưu Cầm hít một hơi thật sâu để bản thân tỉnh táo lại, "Sau khi Chu Huyên ngã xuống toàn bộ tài nguyên đều rơi vào tay cô ta, hơn nữa lại thấy chủ tịch Tề từ chức, nghĩ em bây giờ rất dễ gây khó dễ, định giẫm lên vị trí của em."
Chu Nhiêu nghe được lời này không khỏi trầm mặc.
Thật ra cô cũng không để ý cái danh "chị cả Nguyệt Tinh" này, nhưng nếu có ai dùng loại thủ đoạn này kéo cô xuống, cô tuyệt đối sẽ không cho phép.
Chu Nhiêu nâng chân dài gác lên bàn trà, nhìn móng tay được chăm sóc mượt mà xinh đẹp của bản thân, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Vậy các chị định ứng đối thế nào?"
Cô đã chủ động nhượng bộ, Lữ Viện Viện lại thật không biết tốt xấu, còn muốn giẫm lên vị trí của cô.
Lẽ nào cô là một quả hồng mềm, ai thấy cũng muốn gây khó dễ một phen?
Vưu Cầm bên kia đầu dây ngừng một chút, lại lạnh lùng nói: "Nếu cô ta đã không biết tốt xấu, chúng ta cũng không cần phải nhượng bộ nữa, nếu không con chó con mèo nào cũng dám trèo lên đầu em."
Lời này khiến Chu Nhiêu hài lòng, cô còn đang suy nghĩ nếu Vưu Cầm lại nhượng bộ, cô nhất định sẽ cân nhắc rời khỏi Nguyệt Tinh, tự mở phòng làm việc.
Vưu Cầm nói: "Chị gọi cho em lần này là để em bớt giận, đừng lên Weibo nói lời ngốc nghếch gì."
Chu Nhiêu xem thường, không chút để ý nói: "Em cũng không phải kẻ ngốc."
Cho tới nay cô cũng chưa bao giờ phát biểu ý nghĩ của bản thân công khai trên mạng xã hội, dù là rảnh rỗi không có việc gì làm lướt Weibo cũng đều dùng tài khoản phụ, nhất cử nhất động của tài khoản chính đều rất cẩn thận.
Mới vừa nói chuyện với Vưu Cầm xong, Trương Uyển đã bưng canh ngân nhĩ đến trước mặt cô, "Nhiêu ca mau ăn này, hạt sen lần này vô cùng ngon, chị nếm thử chút đi!"
Chu Nhiêu bỏ điện thoại xuống, bưng bát canh ngân nhĩ chậm rãi uống một ngụm.
Vừa rồi trong nhà bếp đã nghe được Chu Nhiêu nói chuyện điện thoại, Trương Uyển căm giận nói: "Thật không ngờ Lữ Viện Viện này lại là người như thế! Em còn thật sự cho rằng cô ta là loại người nỗ lực, thì ra không khác gì những kẻ kia."
Cô ấy hoàn toàn không thể lý giải được nguyên nhân Lữ Viện Viện làm như thế, rõ ràng Nhiêu ca vì tránh để hai người xung đột đã bỏ vai diễn Hồng Ngọc tiên tôn.
Bây giờ xem ra, lúc trước Nhiêu ca nên nhận vai diễn này, lúc đối diễn nghiền nát Lữ Viện Viện tứ phía, khiến cho cô ta mất mặt xấu hổ!
Uống một ít canh ngân nhĩ, Chu Nhiêu buông thìa ngã vào sofa. Ôm lấy chiếc gối ôm yêu thích nhất của mình khẽ thở dài, "Sao chị lại cảm thấy mỗi năm lại càng thêm náo nhiệt thế này."
Rõ ràng trước kia không có những chuyện thế này phát sinh, hình như từ lúc công khai với Lục Già, cô thường bị lôi ra giẫm lên, số lần còn nhiều hơn mấy năm trước cộng lại.
Lục Già đang nổi trận lôi đình vì chuyện này bỗng hắt xì một cái.
Không quan tâm tới ánh mắt sửng sốt bên cạnh, Lục Già lấy điện thoại ra tìm Wechat của Chu Nhiêu, ngón tay thon dài khẽ động gõ ra một hàng chữ gửi đi.
Chắc chắn Nhiêu Nhiêu đã bị chọc tức, muốn ôm mình nói hết ấm ức trong lòng!