Edit by Lơ

Beta by Bluerious

__________________

Gió đêm thổi vào người, Văn Khâu bị đẩy vào trong taxi trong khi chưa kịp chỉnh lại quần áo, Tôn Thế Lâu cũng chen vào theo.

Hai người uống rượu, vừa lên xe đã nồng mùi đến mức tài xế cũng phải giật mình: “Hai tên nhóc này uống siêu đấy, sinh viên đại học hả?”

Tôn Thế Lâu phất tay: “Đến trường Trung học số Một, khuôn viên mới.”

Đó là ngôi trường cấp ba rất nổi danh của thành phố, tài xế câm nín, vừa lái xe vừa lẩm bẩm: “Mới học cấp 3 đã uống kinh như vậy à?”

Tôn Thế Lâu phớt lờ lời này, ngáp một cái: “Hơi buồn ngủ.”

Văn Khâu để cặp sang một bên, đẩy anh ta ra: “Tránh xa tôi ra, cậu có mùi kinh chết đi được.”

Hương rượu hoà chung với mùi bánh làm người ta buồn nôn.

Tôn Thế Lâu cố ý tới gần để làm cậu thấy ghê: “Cậu cũng có đỡ hơn tôi xíu nào đâu.” Vừa nói xong lại nắm lấy tay Văn Khâu, “Sao lại lạnh như vậy? Giữ ấm cho cậu nè.”

Văn Khâu bất chợt bị một bàn tay nóng bỏng nắm lấy, suýt chút nữa hất văng ra, nhưng sự ấm áp thấm vào trong cơ thể lạnh giá bị gió thổi qua khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

“Tôi về ký túc xá của cậu ngủ thôi, không về nhà đâu.” Tôn Thế Lâu dựa đầu vào vai cậu.

“Lần trước tôi đã nói cậu đừng tới làm phiền bạn cùng phòng của tôi.” Văn Khâu từ chối.

“Không phải cậu ta đã đưa Hạ Vân Kiều đi rồi à?” Tôn Thế Lâu nghịch tay cậu, giọng ra chiều ám muội, như ẩn chứa một lớp nghĩa mà ai cũng hiểu, “Tối nay chắc sẽ không về ký túc xá đâu.”

Mu bàn tay Văn Khâu bị anh ta cào cho ngứa ngáy.

Sáng mai Hạ Vân Kiều bay đến Bắc Kinh, vừa kết thúc tiệc sinh nhật đã đến sân bay, Tống Tông Ngôn bị mọi người thúc giục cùng nhau lên xe, nói văn vẻ là: “Tiễn Hạ tài năng một đoạn.”

Văn Khâu đẩy vai hất đầu anh ta: “Cậu nghĩ người ta cũng giống cậu hả, không chút liêm sỉ.”

Tôn Thế Lâu đột nhiên hét lớn: “Ai không có liêm sỉ, dù sao tôi vẫn còn trinh nhé!”

“Hi.” Người lái xe phía trước không thể nhịn cười.

Văn Khâu cũng cười và đáp lại ra chiều tin tưởng lắm: “Chà, dù sao cậu vẫn còn trinh ha.”

Tôn Thế Lâu sau khi uống quá nhiều cũng không biết mình đang nói cái gì: “…Đụt.”

Văn Khâu nhẹ chân trở lại kí túc xá, trong phòng sáng đèn, phải mất mấy giây cậu mới nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm.

Tống Tông Ngôn về sớm hơn cậu, vậy cũng chẳng thể tiễn được xa.

Văn Khâu ngồi trên ghế suy nghĩ.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, Tống Tông Ngôn ngửi thấy trong phòng có mùi rượu, bèn ngừng lau tóc, mở hé cửa sổ trước. Văn Khâu nằm trên bàn nghịch điện thoại, chỉ là trò chơi con rắn của trẻ con, uống quá nhiều nên tốc độ phản ứng không nhanh như bình thường, nhưng vì quá nhuần nhuyễn nên cậu vẫn chơi rất vui vẻ.

Văn Khâu nghe tiếng hắn từ phòng tắm đi ra, vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp nói: “Trời lạnh, đừng mở cửa sổ.”

Tống Tông Ngôn thấy cậu cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim, một lúc sau mới nói: “Cậu đi tắm đi.”

Văn Khâu chẳng muốn tí nào, chơi xong một trận mà rùng mình vì lạnh, thấy Tống Tông Ngôn thật sự không muốn đóng cửa sổ, biết mùi trên người cậu rất khó chịu, bèn tìm quần áo rồi đi vào phòng tắm.

Lúc cậu ra khỏi phòng tắm, chuông điện thoại reo, Văn Khâu vừa lau tóc vừa dùng ngón tay ướt nhẹp mở máy. Tin nhắn do Khâu Vân Thanh gửi đến: “Bé đẹp trai, sinh nhật vui vẻ.”

Văn Khâu hớn hở trả lời: “Cảm ơn dì Vân.”

“Cháu có thích món quà kia không? Chưa trả lời dì đâu đấy.”

“Quà gì ạ?” Văn Khâu trả lời.

Khâu Vân Thanh trả lời ngay: “Cháu có đi học thật không đấy? Bảy, tám tiếng liền chưa mở cặp hả?”

Văn Khâu lập tức ném khăn tắm chạy lại chỗ cặp sách. Cậu làm khá ồn, đến cả Tống Tông Ngôn đang ngồi bên kia trả lời tin nhắn cũng quay sang nhìn.

Một chiếc hộp bằng bìa cứng được nhét vào trong cặp từ lúc nào không hay, kích thước bằng một cuốn sách, đóng gói thì đơn giản, nhưng nhìn thoáng qua thì biết là một món quà. Mà mở ra cũng đúng là một quyển sách —- Trang bìa kinh dị, còn thêm cả chữ ký trên trang tiêu đề.

Đây là một nhà văn viết tiểu thuyết kinh dị mà Văn Khâu rất thích, người này thường ru rú ở trong nhà, chẳng bao giờ tham gia ký tặng. Để có được một cuốn sách có chữ ký như này, Khâu Vân Thanh ắt phải dùng mối quan hệ.

Văn Khâu chưa từng đọc cuốn sách mới này nên rất thích thú, sau khi trả lời tin nhắn cảm ơn Khâu Vân Thanh, cậu đã giở nó ra ngay. Cậu thích đọc tiểu thuyết kinh dị, cũng thích phim kinh dị, nhất là vừa ăn vừa xem. Dẫu là kiểu người “chết là hết, đào đâu ra ma quỷ” như Tống Tông Ngôn cũng không thể hiểu được sở thích quái dị này của cậu.

“Nghề pháp y rất hợp với cậu.” Tống Tông Ngôn từng đùa như vậy.

Văn Khâu vừa nhai mì xào vừa suy ngẫm thật: “Thật sao? Có vẻ đúng, tớ sẽ xem có trường đại học y khoa nào thích hợp với mình không.”

Tống Tông Ngôn chỉ đang nói đùa, nhưng không ngờ rằng cậu tạm dừng khung cảnh máu me trên màn hình ngay lập tức, mở trình duyệt và tìm kiếm “Học pháp y nên đăng ký trường đại học nào?”.

Lúc nào Văn Khâu cũng nửa đùa nửa thật. Ngay cả Tống Tông Ngôn từng có mối quan hệ tốt với cậu, dính chặt nhau suốt ngày, nhưng đôi khi đến hắn cũng không thể phân biệt được, lúc nào những lời nói của Văn Khâu là xuất phát từ đáy lòng, lúc nào những hành động của cậu là xuất phát từ ý định của chính cậu. Ví dụ như việc cậu đột ngột “come out”.

Vệt nước trượt xuống đuôi tóc rồi rơi vào trong cổ áo, đường cong trên vai và cổ của người con trai đẹp đẽ và mỏng manh, bộ đồ ngủ màu trắng bị nước thấm đẫm làm lộ một mảng nhỏ trong suốt, hình xăm chữ “S” màu đen còn vương chút màu xanh lúc rõ lúc không.

Hình xăm khó coi này không tồn tại trước mùa hè năm nay.

Chỉ một mùa hè.

Văn Khâu co một chân, bước lên ghế, những ngón chân tròn trịa và trắng nõn thỉnh thoảng di chuyển theo tâm trạng của cậu. Cậu có một thói quen nhỏ lúc đọc sách, bàn tay không dùng để lật trang thỉnh thoảng lại xoa lên bộ móng bóng loáng của mình.

Nhưng cậu lại chẳng hề để ý đến. Từng câu chữ như đang cố gắng hút mất sự chú ý của cậu, nhưng ánh mắt cậu dần dần lơ đãng, suy nghĩ nhảy lung tung. Cậu chạm vào móng tay, đột nhiên quay đầu lại: “Cậu…”

Tống Tông Ngôn cũng đang nhìn cậu, ánh mắt hai người vừa lúc chạm nhau: “Cái gì?”

“Không có gì muốn nói với tớ sao?” Văn Khâu ngước cằm lên, đôi mắt vẫn còn chút ướt át do vừa tắm xong.

Tống Tông Ngôn lại nhìn vào điện thoại của mình, Hạ Vân Kiều vừa đến sân bay và đang báo an toàn với hắn.

Văn Khâu đoán được hắn đang nói chuyện phiếm với ai, xoay người đóng sách lại: “Không có cũng không sao.”

Đông chí là sinh nhật của cậu. Là lúc cậu được đặt ở cổng trại trẻ mồ côi, có một tờ ghi chú với nét chữ lộn xộn và non nớt trong chiếc tã quấn của cậu, nói rằng cậu sinh ra vào ngày Đông chí, còn không có tên.

Nhưng cô nhi viện quyết định đặt ngày sinh nhật của cậu vào đúng hôm đón cậu vào để bớt việc, sau đó may nhờ một người dọn dẹp tốt bụng nói với cậu rằng cậu thực ra sinh vào ngày Đông chí*. Ngày Đông chí để tảo mộ vốn cũng chẳng phải là một ngày tốt. Nhưng sinh nhật mà, tất nhiên phải đúng ngày chứ.

*Ngày Đông Chí là vào khoảng 21/ 12 hằng năm.

Có rất ít người biết sinh nhật của cậu là vào ngày Đông chí, ngoại trừ gia đình hiện tại thì chỉ có Tống Tông Ngôn. Vào năm hai người mới quen, cậu đang trọ trong trường và phải học lớp tự học tối, còn Tống Tông Ngôn thì về nhà. Lúc 9:30 tối, Văn Khâu lẻn ra khỏi cổng trường, tìm được nhà của Tống Tông Ngôn, gọi hắn đi cùng cậu ra ngoài ăn tối.

Tống Tông Ngôn có vẻ không dễ gần, nhưng thực ra tính hắn khá tốt, vẫn mặc áo khoác và đi xuống nhà. Họ tìm thấy một quán mì, Văn Khâu gọi món mì với nước lèo trong và ít nước, Tống Tông Ngôn hỏi hôm nay không phải là Đông chí à, tại sao không ăn sủi cảo?

Văn Khâu gắp mì nhét vào miệng, mì suông chỉ có vị muối, rất khó ăn. Sau khi nuốt xuống, cậu thản nhiên nói: “Vì hôm nay là sinh nhật tớ nên tớ muốn ăn mì trường thọ, nhưng mùi vị quá tệ, không ngon bằng bố tớ nấu.”

Lúc này ông chủ đang đứng sau lưng cậu, nghe thấy vậy thì định chửi, nhưng sau đó ông lại vào bếp và rán cho cậu một quả trứng ốp la.

Văn Khâu lại chẳng nể mặt xíu nào: “Cháu không thích trứng đâu ông ạ.”

Tống Tông Ngôn sửng sốt nói: “Hôm nay là sinh nhật của cậu?”

Văn Khâu đảo trứng, cau mày cố gắng ăn: “Ừ.”

“Tôi không chuẩn bị quà.” Tống Tông Ngôn vốn không biết hôm nay là sinh nhật cậu, tờ khai trước đây hắn từng xem cũng không ghi hôm nay.

“Vậy bây giờ chuẩn bị cũng không muộn.”

Sau khi họ ăn xong bữa tối, Tống Tông Ngôn kéo cậu đến trung tâm mua sắm để chọn quà. Trung tâm mua sắm sắp đóng cửa, Văn Khâu lại cầu kỳ, kén chọn, mãi mà chẳng có gì lọt mắt. Cuối cùng Tống Tông Ngôn đưa cho cậu một lá bùa bình an trong ví, nói rằng được mẹ hắn tặng trong một chuyến công tác đến Tây Tạng vài ngày trước.

Văn Khâu cầm lấy nhét vào trong túi, nói vậy cũng được.

Chẳng ngại ngùng gì.

Sau đó ở bờ sông, Tống Tông Ngôn mua một cái bánh nhỏ, Văn Khâu nhắm mắt lại, nói mặc dù không có nến nhưng vẫn muốn ước một điều ước.

Cậu thường sống rất tuỳ ý, chẳng biết đâu là thật đâu là giả, như thể cậu không quan tâm đến bất cứ điều gì. Thậm chí Đinh Huy thường nói rằng Văn Khâu thiếu một mồi lửa đốt sau lưng, để cậu biết lo lắng một xíu.

Vậy nên cũng khó mà đoán được cậu lại trọng nghi thức như vậy —- Sinh nhật phải ăn mì trường thọ, bánh ngọt và muốn nhận được một lời chúc mừng sinh nhật.

Trong bữa tiệc sinh nhật của Hạ Vân Kiều, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô. Còn cậu lặng lẽ nhắm mắt lén lút trộm mất một miếng bánh kem và một điều ước trong bữa tiệc sinh nhật của người khác.

Tống Tông Ngôn nằm trên giường, nhìn đèn trên trần phòng. Hắn có một trí nhớ tuyệt vời, vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật của Văn Khâu và biết người ấy đang chờ hắn nói gì.

Hắn chưa bao giờ ghét Văn Khâu, chưa bao giờ ghét nổi cậu.

Đèn trong phòng ngủ đã tắt, hai người nằm trên giường cùng thở rất nhẹ, gần như không nghe được.

Món quà nằm trong túi của Tống Tông Ngôn, còn câu nói “Chúc mừng sinh nhật” vẫn luôn chực chờ bên môi, có thể nói ra bất cứ lúc nào. Nhưng cuối cùng Tống Tông Ngôn vẫn nhắm mắt lại, chỉ còn Văn Khâu trợn tròn mắt nằm trên giường bên kia, đau lòng trong câm lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play