Edit by Lơ

Beta by Bluerious

_______________

Văn Khâu là một người khá tuỳ tiện, nhưng cậu luôn biến suy nghĩ của mình thành thực tế. Khi cả hai đến khu phố thương mại thì trời đã gần tối, bầu trời màu chàm đã bị ánh hoàng hôn nhấn chìm.

Sau khi ghé qua vài cửa hàng trên phố, Văn Khâu không quá kén chọn, chỉ vào một trong số đó. Cửa hàng này được thắp sáng rực rỡ đến nỗi ngay khi bước vào cửa cậu đã không khỏi nheo mắt. Hầu hết cả nhân viên cửa hàng lẫn khách hàng đều là phụ nữ. Hai chàng trai bước vào đã lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt.

Nhân viên bán hàng hỏi ai trong hai người muốn xỏ lỗ tai, bắt đầu chuẩn bị dụng cụ. Văn Khâu ngồi trên ghế xoay, dùng mũi chân chống đất xoay ghế, hỏi: “Có đau lắm không ạ?”

“Không đâu.” Nhân viên cửa hàng cười ngọt ngào, sờ lên dái tai cậu, “Dái tai em đẹp trai này mỏng nhỉ?”

“Mỏng sẽ đỡ đau hơn ạ?”

“Đương nhiên rồi, ít mỡ mà.”

“Ồ, xỏ ở vị trí này ạ.” Văn Khâu chỉ vào vị trí ở phần bên dưới dái tai, sau đó nhìn Tống Tông Ngôn đang đứng một bên, “Chỗ này có được không?”

“Tuỳ cậu.” Dường như Tống Tông Ngôn khó chịu vì việc cậu xỏ lỗ tai.

Văn Khâu cười híp mắt: “Nếu tớ thích thì cậu có thích không?”

Tống Tông Ngôn: “…”

Ánh mắt của nhân viên cửa hàng lướt qua, liếc nhìn hai anh chàng đẹp trai vài lần. Một người trong số họ đưa Văn Khâu vào phòng trong để khử trùng, còn Tống Tông Ngôn một mình ra ngoài xem các loại bông tai được trưng bày trong tủ kính.

Một nhân viên chào hỏi: “Em đẹp trai này có muốn bấm không?”

Tống Tông Ngôn không nhìn nữa: “Không.”

Nhân viên bán hàng không hề xấu hổ, ngược lại còn rất nhiệt tình: “Vậy em có muốn lựa bông tai không? Em muốn chọn một cái cho bạn của mình không? Gần đây quán có mấy món mới, rất phù hợp với bạn của em…”

Văn Khâu ra rất nhanh, một cái đinh tai sáng sủa xuyên qua dái tai mỏng manh, đối lập với mái tóc đen trông rất rõ ràng. Có lẽ vừa mới bấm xong nên cậu có chút không thoải mái, vô thức sờ vào, nhân viên nhanh chóng ngăn lại: “Đừng sờ, đừng sờ, mấy ngày nay cẩn thận…”

Cô gái kiên nhẫn nói cho cậu biết các biện pháp phòng ngừa, nói xong cũng không từ bỏ việc đẩy mạnh tiêu thụ: “Em không xem xét mua bông tai ở cửa hàng bọn chị sao? Hai ngày nữa là có thể đeo rồi.”

“Không, em có rồi.” Lúc xỏ lỗ tai cậu cũng được đẩy mạnh tiêu thụ, nhưng phụ kiện trong cửa hàng này quá bình thường nên Văn Khâu không thích.

Cậu đứng dậy trả tiền, nhưng nghe nói đã có người trả, nhìn lên thì thấy Tống Tông Ngôn đang đứng ngoài cửa với hai chai đồ uống lạnh đợi mình.

Văn Khâu đi tới định lấy chai nước lạnh vừa mua, hỏi: “Thế nào? Có đẹp không?” Cậu nghiêng đầu lộ ra lỗ tai bên phải, hỏi ý kiến.

Vành tai bỗng lạnh.

“Bị sưng rồi.” Tống Tông Ngôn lấy cái chai chạm nhẹ vào dái tai sưng đỏ của cậu, sau đó thả ra ngay lập tức và đưa chai nước lạnh cho cậu.

“Dù sao cũng bị bấm thiếu một miếng thịt mà.” Văn Khâu bị động tác đột ngột của hắn làm hoảng hốt, tim đập loạn xạ, cầm lấy chai nước và mở nắp ra để che giấu.

Đôi lúc Văn Khâu cứ che giấu sự ngượng ngùng khiến Tống Tông Ngôn muốn cười.

Bữa tối diễn ra tốt đẹp, nhưng cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ. Văn Khâu như có tâm sự gì đó nên ăn nhiều nói ít. Tống Tông Ngôn dường như đang do dự, tuy rằng mở miệng mấy lần nhưng không nói ra lời.

Sau bữa tối, họ đi dạo phố. Có một quảng trường đài phun nước gần khu thương mại, những chùm ánh sáng chói lọi đang bắn lên cùng âm nhạc. Nhưng ba lớp đám đông bên ngoài đã chặn mọi khe hở nơi có thể nhìn thấy đài phun nước, Văn Khâu nhảy vài cái cũng không nhìn rõ thứ gì, hai người mất hứng thú, cùng nhau rời đi, hơn 15 phút mới đến một góc yên tĩnh hơn một chút.

“Kỳ nghỉ hè đến rồi, lại là mùa du lịch.” Văn Khâu một tay cầm ly nước ép dâu tây, “Mãi mới được đến xem đài phun nước thì đổi lại cả người mướt mát mồ hôi.”

“Tai còn đau không?” Tống Tông Ngôn hỏi.

Văn Khâu lắc đầu, ý bảo không tốt lắm, sợ mồ hôi dây vào lỗ tai, vừa nhìn thấy cửa hàng trên phố, cậu lập tức nói: “Chờ một chút, tớ đi mua cái quạt.”

Cậu lấy một chiếc quạt tròn bình thường, quạt nó vài lần rồi quạt về phía Tống Tông Ngôn. Tóc trên trán Tống Tông Ngôn bay lên, đỡ nóng hơn chút.

Văn Khâu đã mua hai chiếc móc khoá của nhân vật trong Slam Dunk từ cửa hàng, trông rất sống động và thú vị. Sau khi thanh toán tiền và bước ra khỏi cửa hàng, cậu đưa một trong hai chiếc cho Tống Tông Ngôn.

“Cậu có thể treo nó lên cặp.”

Hôm nay Tống Tông Ngôn mang một chiếc cặp đi. Có trời mới biết tại sao hắn lại đeo chiếc cặp để đi nộp nguyên vọng, nhưng vừa đúng lúc.

Tống Tông Ngôn lấy nó và treo vào khóa kéo của cặp. Nó thực sự rất đẹp, mặc dù hắn không bao giờ thích nó, nhưng là do Văn Khâu đưa nên hắn treo lên ngay.

Văn Khâu cũng cảm thấy khá mới mẻ, vì vậy vô cùng thích thú dùng ngón tay nghịch nó, nhưng bịch, đầu móc khoá rơi ra.

Văn Khâu: “Thứ hàng gì vậy?”

Hai người họ cũng lười quay lại cửa hàng để đổi hoặc trả lại, vì vậy Tống Tông Ngôn đứng dưới đèn đường, cúi đầu lắp lại. Văn Khâu thấy hắn bận rộn hồi lâu không có kết quả, chán nản ngẩng đầu nhìn ánh đèn rực rỡ trong đêm.

“Cho cậu.” Cậu đang thất thần thì đột nhiên có một chiếc hộp xuất hiện trước mặt.

Văn Khâu tỉnh táo lại, nhìn Tống Tông Ngôn, khó hiểu nói: “Cho tớ?”

Tống Tông Ngôn ho nhẹ rồi gật đầu.

Văn Khâu nghi ngờ, nhưng khi mở hộp ra, cậu không nhịn được cười: “Ha ha ha ha Tống Tông Ngôn, ý cậu là gì? Cậu mua nó khi nào?”

Trong hộp là một chiếc khuyên bạc trông khá đơn điệu.

“Ở cửa hàng mà cậu xỏ lỗ tai, nhân viên đã giới thiệu nó.” Tống Tông Ngôn trả lời.

“A, hóa ra cậu cũng được tiếp thị, nhìn cũng không đẹp mắt, giá cả còn đắt nữa, tớ còn đang suy nghĩ xem ai ngốc đến mức mua.” Văn Khâu có vẻ không thích lắm.

Tống Tông Ngôn nghẹn lời.

Văn Khâu cố ý nói: “Tớ nói sai sao?”

Tống Tông Ngôn thở dài vươn tay: “Không thích thì trả lại đi.”

“Đồ cậu đã tặng còn đòi lấy lại ư?” Văn Khâu không đồng ý, “Nhưng tại sao cậu lại tặng cái này?”

Tống Tông Ngôn không thể nói lên suy nghĩ của mình.

Xung quanh im lặng, bóng người và giọng nói bị che khuất bởi những bụi cây. Văn Khâu hiểu được ý của đối phương ngay lúc mở hộp ra, cậu kìm nén sự kích động cực lớn mà cố gắng kìm lại trái tim đã nhảy lên cổ họng. Cậu tiến lên hai bước đến gần người kia: “Không muốn tớ đeo đồ của Tôn Thế Lâu? Tớ chỉ được đeo thứ cậu tặng, ý của cậu là vậy sao?”

Tống Tông Ngôn im lặng.

“Tính chiếm hữu cao thật đấy, dẫu tớ chưa phải là của cậu.” Văn Khâu nói thêm, “Trên người tớ chỉ có thể có dấu vết của cậu ư?”

Cậu cố ý nói mơ hồ và khiêu gợi như vậy, nhưng Tống Tông Ngôn vẫn không nói một lời, đơn giản là đồ đầu đất chẳng hiểu chút gì.

Văn Khâu dần dần chán nản trong sự im lặng này: “Quên đi, ép cậu nói ra sự thật còn khó hơn lên trời, Tống Tông Ngôn, thừa nhận rằng cậu có thể, có lẽ, có khi nào thích tớ dù chỉ là một…”

“Ừm. Đừng đeo của cậu ta.” Tống Tông Ngôn đột nhiên ngắt lời, đưa tay sờ lên tai của Văn Khâu.

Giọng hắn trầm xuống, tựa như chạm vào tim. Văn Khâu há miệng, nuốt những lời còn lại vào cổ họng. Trông cậu lúc này thật ngốc nghếch, một lúc sau tai trở nên nóng bừng.

“Đây là bạc 925, làm sao có thể đeo ra đường được.” Văn Khâu không khống chế được tần suất nhịp tim, không khỏi nhếch miệng, “Chòm Sư Tử các cậu có tính chiếm hữu cao như vậy sao?”

Tống Tông Ngôn rút tay về, mỉm cười: “Trong tương lai sẽ mua cái tốt hơn cho cậu.”

“Trong tương lai?” Văn Khâu nắm bắt được sơ hở trong lời hắn nói.

Tống Tông Ngôn nói ừ.

Lúc này, trong mắt hắn chỉ có Văn Khâu.

Ước mong hàng ngàn ngày đêm cuối cùng đã thành hiện thực.

Đôi mắt của Tống Tông Ngôn chỉ thuộc về cậu.

Cuối cùng người ấy cũng nhìn về phía cậu.

Dòng sông trong lòng cuồn cuộn chảy, từng chút chạm vào cậu, máu trong người như được gột rửa. Cậu suýt thì không đứng vững.

Cậu muốn hôn Tống Tông Ngôn, hôn một cách liều lĩnh và mãnh liệt. Cậu muốn đưa cơn sóng đang không ngừng chảy trong lồng ngực của mình vào cơ thể của người ấy, Tống Tông Ngôn cũng nên nếm trải nó – nếm trải tình yêu mãnh liệt điên cuồng và khao khát.

Tống Tông Ngôn không từ chối, hắn tỏ vẻ đồng ý, phơi bày tình cảm của mình.

Văn Khâu cảm thấy tim mình đập như sấm. Của cậu, hay là của Tống Tông Ngôn, chúng nó hoà cùng nhau và tạo nên một bản nhạc.

“Gâu! Gâu gâu gâu!!” Bụi cây đột nhiên rung lên, một con chó đen đột nhiên chạy tới, không ngừng sủa.

Văn Khâu và Tống Tông Ngôn không ngờ tới chuyện bất ngờ này, lập tức lùi lại hai bước. Toàn bộ không khí ám muội dâng trào hoàn toàn biến mất, con chó khi nhìn thấy người khác sợ lại càng kích động hơn, vừa mở miệng đã lao về phía hai người họ: “Gâu gâu gâu!!!”

“Địu!” Văn Khâu nổi cáu.

Khung cảnh tốt như vậy mà lại phải bỏ lỡ. Văn Khâu trở về nhà ngã trên sô pha vẫn còn rất tức giận, muốn đánh con chó để trút giận. Điện thoại rung lên, Tống Tông Ngôn hỏi cậu đã về đến nhà chưa.

Lời nói vẫn như cũ, nhưng cảm xúc dường như hoàn toàn khác. Văn Khâu trò chuyện trên điện thoại cả buổi vẫn không buồn ngủ, như thể uống cả thùng chất kích thích.

Mãi cho đến khi Khâu Vân Thanh gửi tin nhắn, cô nghe thấy động tĩnh ở trên lầu nên hỏi: “Cháu báo nguyện vọng xong chưa?”

Nụ cười của Văn Khâu bỗng vụt tắt. Cậu tìm bức ảnh mình chụp khi nộp đơn gửi cho Khâu Vân Thanh, bên kia nhanh chóng trả lời: “Vẫn chọn như vậy hả? Thực ra con trai đi xa nhà trải nghiệm cũng tốt. Đừng vì dì mà làm ảnh hưởng đến mình.”

“Ở đâu cũng trải nghiệm được mà.” Văn Khâu trả lời: “Cháu không cảm thấy tủi thân mà hy vọng sẽ được ở bên dì nhiều hơn trong tương lai.”

“Haizz, thôi được.”

“Đừng thở dài mà, già nhanh đấy. Dì Vân, ngày mốt dì dọn đi ạ?”

“Hoãn lại mấy ngày. Hôm qua mẹ dì bị đau lưng. Chờ bà ấy khoẻ lại đã.”

“Ừm.” Văn Khâu đáp, “Lúc dọn đi gọi cháu, cháu giúp.”

“Chắc chắn rồi, con trai nhà chúng ta mấy lúc này là tuyệt nhất, đâu thể thiếu chân cu li của cháu được.”

Văn Khâu cười nhẹ, đặt điện thoại xuống nằm. Căn phòng vẫn giống như khi cậu bước vào mười năm trước, với giấy dán tường màu xanh da trời và trần nhà đầy sao. Văn Chính Dương khi nhận nuôi cậu cũng không có kinh nghiệm nuôi dạy con nên chỉ có thể phỏng đoán dựa vào thông tin trên sách báo và TV. Việc trang trí phòng do Khâu Vân Thanh làm, thật ra cô không mạnh mẽ được như bề ngoài, nếu không thì sau khi gặp tai nạn cô đã không tự sát mấy lần, thậm chí không chịu lấy Ôn Chính Dương, sợ làm gánh nặng.

Người tàn tật sợ nhất là gây phiền phức cho người khác.

Đèn di động nhấp nháy, Tống Tông Ngôn thấy cậu đã lâu không trả lời tin nhắn thì hỏi cậu đã ngủ chưa.

Văn Khâu mở hộp trong túi ra, một đôi bông tai bình thường, kiểu dáng có thể nhìn thấy khắp nơi.

Tống Tông Ngôn. Tống Tông Ngôn.

“S là anh, vẫn luôn là anh.”

“Anh đã để lại dấu vết nơi em từ lâu.” Tống Tông Ngôn đọc hai tin nhắn này rất lâu, thực ra hắn cũng đoán được một ít, nhưng đáp án được xác nhận vẫn khiến người ta vui sướng đến mức phát điên.

“Chúc ngủ ngon.” Tống Tông Ngôn đáp bằng tin nhắn thoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play