Trường dành cho trẻ khiếm thính nằm ở ngoại ô. Nhóm học sinh vừa tốt nghiệp hầu hết đều là lần đầu tiên đến đây, không thể che giấu sự tò mò của mình khi nhìn xung quanh.
Tống Tông Ngôn tổ chức kỷ luật một cách khó khăn, gửi cho mỗi người một tài liệu. Giáo viên của trường cho họ tham quan trường và lớp trước, đa số học sinh khiếm thính là trẻ mồ côi nên trong kỳ nghỉ hè các em không được về nhà.
Văn Khâu và Tôn Thế Lâu được phân vào lớp 3-1, với khoảng mười mấy học sinh. Việc phân nhóm là quyết định của Hạ Vân Kiều, và tất nhiên cô ở cùng nhóm với Tống Tông Ngôn.
Văn Khâu rõ ràng không hài lòng với hành vi “lạm quyền” của cô, sau khi những người khác giải tán và đi đến khu vực phân công của mình, cậu đưa ra ý kiến: “Tớ có thể xin đổi không?”
“Tại sao? Phân cho hai người một nhóm mà còn không thích à? Vợ chồng hợp tác, làm không biết mệt.” Hạ Vân Kiều trêu.
Tôn Thế Lâu vò đầu bứt tóc chạy tới giúp đỡ: “Này, tốt hơn hết là nên đổi đi, Hạ Vân Kiều, tôi sẽ cùng nhóm với cậu.”
Tôn Thế Lâu dậm chân, cúi người nói nhỏ với cô: “Chia tay!”
Hạ Vân Kiều không ngờ lại có tình huống này, cô cau mày nhìn Văn Khâu với thái độ ngầm đồng ý. Cô hơi sốc, lơ đãng liếc nhìn Tống Tông Ngôn bên cạnh cô.
Tống Tông Ngôn hiển nhiên đã nghe thấy những lời của Tôn Thế Lâu, nhưng không hề tỏ ra ngạc nhiên, như thể hắn đã biết về điều đó từ rất lâu rồi.
Hạ Vân Kiều nghĩ ngợi một giây, đột nhiên bỏ thứ trên tay vào trong tay Tôn Thế Lâu: “Vậy đi, cậu và Tống Tông Ngôn cùng một nhóm, còn Văn Khâu đi với tôi.”
Văn Khâu nhướng mày nhìn cô sau khi nghe xong quyết định này, Hạ Vân Kiều ngẩng đầu, không hề yếu thế, nở một nụ cười chỉ có hai người mới hiểu được.
Tôn Thế Lâu chẳng hay biết gì, bộ dạng ngốc nghếch, vẫn than thở: “Hả? Tại sao lại là tôi và Tống Tông Ngôn?” Hai người họ chẳng thân thiết gì, còn chưa nói với nhau được mấy câu.
Hành lang của trường bị bóng cây che khuất, dài đến mức không thể nhìn thấy ranh giới. Văn Khâu cầm món đồ chơi định chơi với bọn nhỏ, nói với người bên cạnh: “Cậu đề phòng tớ quá.”
Văn Khâu cũng cười: “Vẫn chưa phải của cậu đúng không?”
“Sớm muộn gì cũng là của tớ.” Hạ Vân Kiều nói.
Sớm muộn gì cũng là của tớ. Đây cũng là những gì Văn Khâu muốn nói.
Các học sinh câm điếc đều rất ngoan, rõ ràng mới bảy tám tuổi nhưng lại ngoan ngoãn đến mức khiến người ta xót xa. Chơi với những đứa trẻ này suốt buổi sáng cũng không thấy mệt, rất nhanh đã đến giờ giải lao. Văn Khâu đang ngồi trong lớp học chơi điện thoại, xung quanh là ba bốn cậu bé đang chơi trò giải đố trên điện thoại di động với cậu.
Lúc Tống Tông Ngôn vào cửa, gần như không nhìn thấy người bị vây quanh, may có một đứa nhỏ thông minh đã chỉ tay vào Văn Khâu.
Văn Khâu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người con trai cao lớn đứng ở cửa, lập tức đẩy ghế đứng dậy. Lúc đi cậu còn đưa chiếc điện thoại cho mấy đứa trẻ tiếp tục chơi.
Văn Khâu bước tới cửa hỏi: “Cậu đang tìm ai?”
“Hạ Vân Kiều.” Tống Tông Ngôn nhìn vẻ mặt của cậu rồi thuận miệng trả lời, “Để thảo luận về việc ăn trưa.”
“Cô ấy đi toilet với Trữ Văn Hinh và những người khác rồi.” Văn Khâu nói. Các cô gái đi vệ sinh cũng phải theo nhóm, có lẽ một lúc nữa mới quay lại.
“Ừm.” Tống Tông Ngôn liếc thấy Hạ Vân Kiều không có trong lớp, “Vậy lát nữa tôi sẽ nói chuyện điện thoại với cô ấy.”
“Ở đây có bữa trưa hả? Ăn ngon không?” Văn Khâu dựa vào cửa hỏi. Những đốm sáng nhảy trên mặt cậu, từng sợi lông tơ nhỏ xíu nhuốm màu ánh sáng.
“Hiệu trưởng nói buổi trưa có thể ăn ở căng tin.” Tống Tông Ngôn đáp: “Không biết có ngon không, tôi chưa từng ăn thử.”
Văn Khâu ồ rồi không nói gì nữa, hai người nhìn nhau chằm chằm, đứng ở cửa phòng học hơn nửa phút đồng hồ liền.
“Sao rồi? Có thú vị không?” Tống Tông Ngôn vẫn đứng ở cửa nói chuyện với cậu trước khi rời đi.
Hắn gợi lên đề tài, Văn Khâu nở nụ cười, hào hứng nói: “Rất thú vị, vừa rồi tớ chơi đùa cùng tụi nhỏ…” Và rồi cậu kể về quá trình lên lớp ban nãy.
Trong lúc đang trò chuyện, có một cơn gió thổi qua từ hành lang, chỉ thấy Tôn Thế Lâu chạy đến với một chiếc túi rồi thở hổn hển: “Ở đây hết à? Tuyệt, lát tôi đi trước, có chút chuyện!”
Tống Tông Ngôn đứng thẳng người, giãn khoảng cách với Văn Khâu: “Sao vậy?”
“Việc riêng.” Tôn Thế Lâu không muốn giải thích cặn kẽ, “Giờ tôi phải đi, xin lỗi!”
Cậu chủ Tôn thích gì làm nấy, nói đi là đi.
Tống Tông Ngôn biết không thể giữ anh ta lại: “Ừm, cần xe đưa cậu về không?”
“Không, bạn tôi đến đón.” Tôn Thế Lâu xua tay, móc túi lấy ra hai cái hộp, “Tôi đã mua chút quà cho các em ở đây, chiều cậu tặng giùm tôi.”
Nhưng anh ta chỉ đưa cho Tống Tông Ngôn một cái hộp lớn, còn cái nhỏ hơn đưa cho Văn Khâu.
Văn Khâu nhướng mày: “Cho tôi à?”
Tôn Thế Lâu ậm ừ: “Lúc đi mua sắm tôi thấy nó hợp với cậu, còn tưởng rằng tôi không có cơ hội đưa nó. Vừa hay hôm nay gặp cậu ở đây, nên tôi mang đến đây.”
Văn Khâu không đùn đẩy: “Sao đột nhiên lại tặng quà?”
Tôn Thế Lâu do dự một lúc: “Coi như là quà tốt nghiệp. Cậu mở nó ra xem? Nếu cậu không thích thì để tôi đổi.”
Đó là một chiếc bông tai obsidian rạng rỡ với thiết kế đơn giản và sắc nét.
“Tôi không xỏ lỗ tai.” Văn Khâu liếc mắt một cái rồi nói như vậy, nhưng không khó nhận ra cậu thích món quà này.
“Tôi nghĩ nó hợp với cậu nên đã mua nó.” Bạn của Tôn Thế Lâu có vẻ đã đến cổng trường và nhắn tin giục anh ta. Anh ta đeo ba lô lên, “Hơn nữa không phải lúc nào cậu cũng nói muốn xỏ lỗ tai sao?”
Trong trường cũng có thể nghe thấy tiếng còi xe. Tôn Thế Lâu đến và đi một cách vội vàng, để lại hai hộp quà. Văn Khâu lấy hoa tai ra, giơ về phía ánh mặt trời để xem: “Gu thẩm mỹ của cậu ấy khá tốt.”
Đôi hoa tai tỏa sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.
Tống Tông Ngôn không đáp lời: “Tôi về trước.”
“Còn có mười phút để nghỉ ngơi.” Văn Khâu cất hoa tai, nhíu mày, “Nói chuyện thêm xíu nữa đi.”
“Tôn Thế Lâu không có ở đây, không ai trông học sinh.”
“Ai… ” Văn Khâu muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên cảm giác được góc áo bị kéo xuống, vừa cúi đầu thì thấy có một cô bé đang ra dấu với cả hai tay. Văn Khâu kiên nhẫn đọc hiểu rồi ra hiệu lại, cô bé chợt nhận ra, gật đầu ra hiệu cảm ơn.
Tống Tông Ngôn định rời đi, nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì dừng lại: “Cậu biết ngôn ngữ ký hiệu?”
“Một chút thôi.” Văn Khâu nói.
“Giỏi thật.” Tống Tông Ngôn nghĩ rồi khen ngợi.
Văn Khâu nhận lời tán thưởng. Lúc này, đường ray cách đó không xa đột nhiên phát ra tiếng ầm ầm, đoàn tàu cán qua đường ray rồi lao vút qua. Trong tiếng gầm rú ngắn ngủi này, ánh mắt họ vô tình chạm nhau.
Văn Khâu thất thần trong chốc lát, cổ họng như bị một bàn tay bóp nghẹt, hồi lâu không nói được lời nào, cậu đột nhiên mím chặt miệng – vài câu nói không thể cất nổi thành lời.
Văn Khâu khó chịu trong chốc lát, sau đó cậu đột nhiên giơ tay làm ra một chuỗi ngôn ngữ ký hiệu.
Tống Tông Ngôn hiển nhiên có chút khó hiểu: “Ý cậu là gì?”
“Biết một ngôn ngữ đặc biệt có vẻ rất có lợi, mắng người ta nói dối thì cũng không ai biết được.” Văn Khâu cười cười, đút tay vào túi quần. Giọng nửa thật nửa giả, cậu vui vẻ nhẹ nhàng, trách móc, “Vừa rồi cậu nói dối phải không?”
Tống Tông Ngôn cảm thấy ngôn ngữ kí hiệu của cậu không có nghĩa là như vậy, nhưng hắn không thể xác minh được, chỉ hỏi lại: “Nói dối gì?”
Văn Khâu cười ranh mãnh, đột nhiên nghiêng người ghé vào một bên tai thì thầm với hắn: “Không phải cậu đang nói dối ư? Vậy cậu tới cửa lớp tụi tớ là muốn tìm Hạ Vân Kiều thật sao?”
Khi Văn Khâu nói, hơi nóng từ lỗ tai lan ra, cơ thể Tống Tông Ngôn lập tức đông cứng lại. Hắn thậm chí có thể dựa vào giọng điệu của cậu để miêu tả dáng vẻ người ấy trong đầu lúc này —- Lông mày nhướng lên, đôi mắt sáng như sao và vẻ đắc ý vì đã nắm được nhược điểm của hắn.
Tống Tông Ngôn im lặng một lúc, quên phản bác.
Rõ ràng là Văn Khâu thích hắn, đang theo đuổi và chờ đợi sự đáp lại của hắn, nhưng đối phương vẫn luôn bình tĩnh và thoải mái, như thể không quan tâm đến được mất và cái kết chưa biết mà cậu có thể phải đối mặt. Ngược lại, Tống Tông Ngôn hết lần này đến lần khác bày trò và bị cậu trêu chọc đến mức ngơ ngẩn.
Tống Tông Ngôn bỗng cảm thấy không vui vì điều này.
Buổi chiều, mọi người tập trung tại khán phòng của trường, tất cả những cô cậu sắp tốt nghiệp hôm nay đến tình nguyện đều chuẩn bị trước những món quà cho những trẻ em khiếm thính này. Thậm chí những người này còn hào hứng hơn những đứa trẻ, họ đã có một khoảng thời gian tuyệt vời khi chơi trò chơi bốc thăm tặng quà ngẫu nhiên.
Trữ Văn Hinh nhặt khăn ăn trên đất ném vào thùng rác, cô khá lo lắng: “Không biết hành động tử tế của tớ có giúp ích gì cho điểm số của tớ vào ngày mai không. Gần đây tớ đi qua đường nhìn thấy rác trên mặt đất đều nhặt nó lên, nếu không tớ luôn nghĩ nó sẽ làm ảnh hưởng tới thành thích của tớ.”
Văn Khâu: “…”
Tống Tông Ngôn đang giúp một cô gái nhỏ bóc quà, món quà được đóng gói cực kỳ chặt chẽ, hắn mất một lúc lâu để mở nó ra, là một bé búp bê. Cô bé hào hứng nhận lấy con búp bê và ôm trên tay. Tống Tông Ngôn cũng nở nụ cười, thấy Văn Khâu đang đứng bên kia cùng Hạ Vân Kiều nói chuyện, hai người đứng rất gần. Lúc này Tống Tông Ngôn mới nhận ra Văn Khâu thích dùng ký hiệu khi nói, hai bàn tay luôn quơ quơ trong vô thức.
Tống Tông Ngôn suy nghĩ một lúc.
Hạ Vân Kiều cũng là người phụ trách chụp ảnh tại sự kiện này, cô đã chụp rất nhiều ảnh Tống Tông Ngôn bởi chút tình cảm của mình, còn Văn Khâu thì nghiêng người nhìn vào máy ảnh. Tống Tông Ngôn dịu dàng hơn bình thường rất nhiều khi đối diện với một đứa trẻ trạc tuổi em gái mình, nụ cười dịu dàng nơi khóe mắt không thể che giấu được.
“Cần tớ gửi cho cậu một bản không?” Hạ Vân Kiều liếc cậu một cái.
Văn Khâu cũng không xin cô: “Không cần.”
Cô gái nhỏ vừa nhận quà, vừa nhẹ nhàng cẩn thận dùng ngón tay chải tóc cho búp bê, bỗng một màn hình điện thoại được đưa đến trước mặt bé với một câu hỏi.
“Em có biết cái này có nghĩa là gì không?”
Cô bé bảy tám tuổi bối rối ngẩng đầu lên, rõ ràng Tống Tông Ngôn không quen với ngôn ngữ ký hiệu. Hắn vụng về thực hiện một vài động tác dựa trên trí nhớ — Văn Khâu đã làm ký hiệu này trong giờ nghỉ buổi sáng. Cậu bảo hắn không trung thực. Nhưng Tống Tông Ngôn không ngốc, tất nhiên hắn nhận ra rằng cậu đang nói dối.
Ban đầu, cô gái nhỏ không hiểu ý của hắn bởi ngôn ngữ cử chỉ không chuẩn, bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu rồi từ từ kéo tay Tống Tông Ngôn, viết vài chữ vào lòng bàn tay hắn với vẻ không chắc chắn.
Những ngón tay của đứa trẻ mềm mại và ấm áp, giống như một chiếc lông vũ đang chạm nhẹ vào lòng bàn tay. Tống Tông Ngôn chăm chú theo dõi, bỗng hiểu cô bé đang viết gì — Vào lúc đó, tất cả máu trong cơ thể như từ từ bốc cháy thành ngọn lửa, khắp người trở nên sục sôi, trái tim luôn ổn định trong lồng ngực bắt đầu đập một cách hỗn loạn.
—- Anh hãy yêu em nhanh hơn một chút đi.
Văn Khâu đang khẩn cầu. Đằng sau sự im lặng và điềm tĩnh, cậu vẫn không thể che giấu được khát vọng bức thiết trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT