Tờ mờ sáng, trong căn phòng tối bỗng vang lên tiếng sột soạt bên tai, Tống Tông Ngôn đang thiu thiu ngủ, chịu đựng một lúc rồi nhưng âm thanh kia vẫn không biến mất.
Có người mở cửa bước vào, chẳng biết va vào đâu mà bước chân trở nên loạng choạng, làm đổ thứ gì đó gây ra tiếng động lớn. Nhưng người kia không hề ý thức được việc đã làm phiền người khác, lảo đảo ngã xuống cạnh khung cửa, lát sau lại vang lên tiếng quần áo cọ xát và tiếng trò chuyện.
“Đừng có chen.”
“Vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
“Cần đóng cửa không?”
“Sao mặt cậu nóng thế?”
“Ưm…”
Cuối cùng là âm thanh ám muội giống như mèo cào.
“Ưm…” một tiếng, đèn bỗng bật sáng xua tan sự mập mờ. Hai người đang ôm nhau ở cửa lập tức giơ tay chặn ánh sáng lóa mắt. Sau khi thích ứng, Tôn Thế Lâu khẽ đảo mắt nhìn Tống Tông Ngôn đã ngồi dậy bật đèn đầu giường. Gương mặt thờ ơ của người kia đầy bực bội khi giấc ngủ bị quấy rầy.
Tối nay Tôn Thế Lâu uống quá nhiều, phải mất một lúc lâu mới nhận ra: “Có người à?”
Vẫn luôn có.
Mặt Văn Khâu đỏ bừng, hình như uống cũng không ít, phải tựa vào Tôn Thế Lâu mới có thể đứng vững. Cậu ngoảnh lại nhìn Tống Tông Ngôn đang ngồi trên giường, vẻ mặt khó chịu. Văn Khâu không nói gì, ngẩn ngơ nhìn hắn vài giây, chậm chạp chớp mắt.
“Đây là ký túc xá của tôi.” Văn Khâu quay mặt đi, khẽ nói: “Tất nhiên là có người rồi.”
“Ồ.” Tôn Thế Lâu vỗ đầu, “Không phải nói là tối nay đến nhà tôi sao?”
“Ngày mai còn có tiết, tôi bảo lái xe về trường. Văn Khâu gỡ tay của Tôn Thế Lâu đang kề bên má trái của mình ra, “Cậu ngủ quên trong xe không chịu dậy.”
Tôn Thế Lâu ngả người về phía sau dựa lên cửa, như người không xương: “Ôi, tôi cũng lười chết đi được. Ký túc xá của cậu còn giường thừa không, cho tôi ở lại một đêm.”
Văn Khâu suy nghĩ: “Cậu còn phải hỏi một chủ nhân khác của nó nữa.”
Tôn Thế Lâu hỏi với vẻ say mèm: “Được không vậy? Tống Tông Ngôn.”
Tống Tông Ngôn tắt đèn đầu giường, giọng nói vang lên trong bóng tối: “Tuỳ cậu.”
Tôn Thế Lâu sờ sờ mũi của mình trong bóng tối, miệng lẩm bẩm, “Lạnh lùng quá.”
Vì còn có người khác nên chẳng thể làm chuyện gì cả. Hai người đầy mùi rượu ngoan ngoãn đi tắm, một lúc sau mới lên giường, lúc Văn Khâu nằm xuống đã là ba giờ sáng.
Tôn Thế Lâu định ngủ với cậu nhưng hai cậu trai lớn tướng chen chúc nhau trên một chiếc giường lại không hề thoải mái. Tôn Thế Lâu nổi tính thiếu gia, cứ lăn qua lăn lại làm chiếc giường kêu cót két không ngừng, cuối cùng bị Văn Khâu đá sang một chiếc giường trống khác.
Đầu đông, cửa sổ đều được đóng kín, căn phòng ký túc nồng nặc mùi rượu khá là khó ngửi. Văn Khâu trở mình liên tục, hiện giờ cậu không buồn ngủ chút nào, ánh mắt không có tiêu cự, lát sau mới chậm rãi nhìn về phía đối diện nương theo ánh trăng dịu dàng ngoài kia.
Tư thế ngủ của Tống Tông Ngôn vô cùng ngay ngắn. Hắn bị làm phiền đến mức không ngủ được, đã nhận ra ánh mắt nóng rực của Văn Khâu nhìn mình từ lâu, ban đầu cũng mặc kệ, nhưng tận mười phút sau người kia vẫn chẳng chịu dời mắt thì hắn mới bực bội quay sang.
Văn Khâu thấy hắn cuối cùng cũng chịu nhìn mình thì nở nụ cười, vùi mặt vào gối, ý cười tràn ngập trong đôi mắt, cậu hỏi nhỏ: “Cậu còn chưa ngủ à?”
Làm bộ như uống say rồi.
Phòng ngủ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, thỉnh thoảng có vài tiếng ngáy của Tôn Thế Lâu đã ngủ tít thò lò từ lâu. Tống Tông Ngôn liếc cậu để cảnh cáo, ngụ ý là đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa.
Văn Khâu vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, thấy hắn tức giận vì bị nhìn thì ngoan ngoãn nhắm mắt lại: “Được, vậy tớ ngủ đây. Chúc ngủ ngon, Tống Tông Ngôn.”
Đôi mắt ấy giờ cũng không còn dán chặt vào hắn nữa, Tống Tông Ngôn cau mày nằm ngay ngắn lại.
Sáng hôm sau, lúc Tôn Thế Lâu nghênh ngang ra khỏi phòng ký túc 802, không may bị ai đó bắt gặp, và rồi tin đồn lại nổ ra. Tống Tông Ngôn là người không liên quan nhất, nhưng lại bị làm phiền nhất, ai nấy đều hóng hớt hỏi chuyện: “Tối hôm qua bọn họ ngủ cùng nhau à? Có làm gì không? Cậu đừng nhìn, bị lẹo đấy!”
Văn Khâu cũng chẳng thèm để ý mấy chuyện ruồi bọ này, nhưng giữa trưa cậu lại bị thầy Đinh gọi lên văn phòng.
Đang trong giờ nghỉ trưa nên phòng làm việc của giáo viên khá yên tĩnh, Văn Khâu đi lên tầng ba gõ cửa.
Thấy cậu bước vào, Đinh Huy ném một sấp giấy tới trước mặt cậu: “Em nhìn kết quả bài kiểm tra hàng tháng của em đi.”
Chẳng ra gì. Văn Khâu nhìn bảng điểm, phát hiện tên mình ở tít dưới. Ánh mắt cậu hướng lên trên cùng, lại thấy cái tên quen thuộc.
“Em còn cười được.” Đinh Huy thấy cậu cười, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Thành tích này có gì đáng cười?”
“Hạng nhất toàn trường lại thuộc về lớp của chúng ta, đánh bại Tô Ngọc Hồi.” Văn Khâu chỉ vào bảng điểm, “Anh Đinh, tốt quá rồi còn gì, lần này hiệu trưởng có khen thưởng gì không?”
“Tôi đã đoán được lần này Tống Tông Ngôn sẽ giành được hạng nhất.” Nói đến học sinh cưng, khuôn mặt Đinh Huy cũng rạng rỡ hẳn, nhưng nhìn Văn Khâu trước mắt thì lại bắt đầu đau đầu. Anh cầm một tờ giấy báo điểm khác lên đưa cho cậu, “Đừng đổi chủ đề, em thử nhìn đi.”
“Đây mới là toang nè.” Văn Khâu thở dài, nhìn cái tên Tôn Thế Lâu với số điểm dừng ở hai con số, “Thứ sáu từ dưới lên, tốt hơn tháng trước.”
“Em ấy thích làm gì thì làm, có đi sai đường thì cũng không lo bị nhuốm đen.” Đinh Huy quan sát biểu cảm của cậu, thở dài, Nhưng em ấy, Văn Khâu à, với khả năng của em sẽ không thể chỉ đạt điểm này.”
“Anh Đinh, thế thầy nghĩ em có thể được bao nhiêu điểm?” Văn Khâu ngồi xuống đối diện với anh, nghĩ rồi nói: “Đẩy được Tống Tông Ngôn ra khỏi hạng nhất có được không nhỉ?”
“Thì đúng là mơ giữa ban ngày. Dù sao em cũng không thể giành được hạng nhất trong kỳ thi, vậy thứ bao nhiêu có gì quan trọng.”
Đinh Huy không đùa với cậu nữa mà nghiêm nghị nói: “Em cũng đừng quá trớn.”
Văn Khâu vẫn cười, chỉ đáp “Dạ”.
“Tôi vẫn muốn nhắc lại.” Đinh Huy khuyên chân thành, “Tôn Thế Lâu khác với em. Em ấy không sợ đi sai đường, nhưng em thì khác. Em đã sắp trưởng thành, phải lập kế hoạch cho tương lai của chính mình, cũng phải tự chịu trách nhiệm với lời nói và hành động của mình.”
“Anh Đinh thấy khó xử sao?” Văn Khâu không quan tâm, “Nếu khó xử thì không cần nể mặt ba, cứ đuổi em thẳng cổ là được.”
Đinh Huy sửng sốt, mắng cậu: “Thằng nhóc này!”
Hình như anh tức giận thật, phải cố gắng bình tĩnh một lúc lâu mới nói tiếp: “Tôi đã hứa sẽ để em học xong cấp ba suôn sẻ, còn nửa năm nữa thôi nên em chú ý chút cho tôi. Lúc thường đi đâu cũng ôm ấp với Tôn Thế Lâu, nửa đêm còn lén trốn ra ngoài đi uống rượu ở quán bar, trông có ra dáng học sinh nữa không?”
Văn Khâu thầm phản đối trong đầu, miệng nói “em biết” nhưng dường như cậu không hề đặt lời nói của Đinh Huy trong lòng.
Đinh Huy đột nhiên cảm thấy bất lực. Anh là một giáo viên mới vào nghề, đến công tác ở trường này ngay sau khi tốt nghiệp, nhóm học sinh lớp 15 này là lứa đầu tiên anh dẫn dắt. Sau hơn hai năm quan sát, anh vốn rất thích Văn Khâu – thông minh và có một chút năng khiếu, mặc dù cậu thường không chăm chỉ trong học tập và khá chểnh mảng, nhưng điểm của cậu luôn ở mức khá, tính cách cũng tốt. Bên cạnh đó, vì hoàn cảnh gia đình cậu nên thầy cô cũng ưu tiên nhiều hơn, thường ngày Đinh Huy rất hay “thiên vị” cậu, gần như coi cậu là người em trai ruột thịt.
Ngay cả khi biết được Văn Khâu và Tôn Thế Lâu yêu nhau, anh chỉ ngạc nhiên trong phút chốc nhưng rồi vẫn dốc sức bảo vệ quyền được tiếp tục đi học cho cậu trước những vị cấp trên cổ hủ.
Nhưng Văn Khâu có chút biểu hiện cố gắng nào không? Thành tích càng ngày càng thụt lùi, yêu đương với Tôn Thế Lâu không ai không biết, như muốn cả thế giới biết mình là đồng tính luyến ái.
Đinh Huy kiềm chế cơn giận, ném một thứ khác cho cậu: “Em thích sa đoạ tôi cũng không cản nổi, chỉ cần em đừng quấy rầy người khác, nếu không tôi sẽ không nể mặt cha em nữa, lập tức cho em thôi học.”
Văn Khâu giơ mảnh giấy lên ngang tầm mắt – Đó là tờ đơn xin học ngoại trú.
Tống Tông Ngôn đang giảng bài cho một cô gái, hắn rất nghiêm túc, nhưng người nghe lại không quan tâm đến điều đó, ánh mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của Tống Tông Ngôn, không biết là cố ý hay vô tình.
Hôm nay Tống Tông Ngôn vẫn mặc một chiếc áo len cổ lọ. Hiếm có nam sinh nào có thể mặc đồ cao cổ mà vẫn mang khí chất lạnh lùng như vậy, nhưng hắn thì có. Cổ áo len che mất yết hầu, từ góc nhìn của Văn Khâu chỉ thấy được vành tai và cằm Tống Tông Ngôn.
“Này, cậu muốn dọn ra ngoài sao?” Lúc cô gái rời đi, Văn Khâu dùng bút chọc chọc vào bạn cùng bàn.
“Ừ.” Tống Tông Ngôn không thèm nhìn cậu.
“Cậu muốn dọn về nhà à? Nhà cậu ở nội thành, xa trường học. Đi đi về về cũng mất hơn hai tiếng.”
Tống Tông Ngôn nói: “Không cần cậu lo.”
“Cậu muốn thuê nhà à? Nhưng nơi gần nhất cũng cách đây ba cây số.” Khuôn viên mới của trường tiếp giáp với vùng ngoại ô, trong vòng bán kính 10km là đất hoang, có thể nói đây là một nơi khỉ ho cò gáy, “Ở ký túc xá không được sao?”
Lúc này Tống Tông Ngôn mới nhìn cậu, châm chọc: “Là ký túc xá hay khách sạn?”
Văn Khâu nhanh chóng thề thốt: “Lần sau tớ sẽ không để cậu ấy đến nữa.”
“Đó là chuyện của cậu.”
“Thật mà.” Văn Khâu im lặng một lát, muốn níu lấy cánh tay Tống Tông Ngôn, “Tớ thề là sẽ không làm phiền cậu lần nữa, đừng dọn đi mà.” Cậu sở hữu đôi mắt hẹp dài, bình thường trông khá tinh nghịch, nhưng lúc này nó lại ngập tràn vẻ cầu xin.
Tống Tông Ngôn vẫn không thay đổi ý định, “Đây là chuyện riêng của tôi.”
“Cậu biết mà, tớ không thích gây phiền phức cho người khác.” Văn Khâu cau mày, “Cậu rời đi vì lý do này thì đâu tính là chuyện của riêng cậu nữa?”
“Tôi không biết cậu thích cái gì và không thích cái gì.” Tống Tông Ngôn nhìn cậu, “Văn Khâu, chúng ta chưa thân đến mức đó đâu.”
Văn Khâu sững sờ, một lúc sau mới chậm rãi đáp: “Ra vậy.”
Tống Tông Ngôn thấy cậu không còn quấy rầy mình nữa thì quay đi định học tiếp. Nhưng một lúc sau lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lúc hắn liếc sang thì thấy người không bao giờ thích làm bài tập một cách nghiêm túc như Văn Khâu lại đang hí hoáy viết gì đó.
Thị lực của Tống Tông Ngôn rất tốt, nhìn thoáng qua liền thấy trên đó có hai chữ khá rõ – Đơn xin.
Văn Khâu thấy người kia đang nhìn mình thì cũng không giấu giếm, mở cánh tay ra để Tống Tông Ngôn có thể nhìn rõ cậu đang viết cái gì.
Văn Khâu đẩy tờ giấy đến trước mặt hắn, nói: “Cậu không cần phải đi. Nếu cậu không muốn nhìn thấy tớ, tớ sẽ dọn ra ngoài.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT