Tiếng huyên náo ngoài cửa bị cắt đứt, ký túc xá vô cùng yên tĩnh, Tần Miểu phải mất một lúc mới phản ứng lại được, cười vài tiếng, muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng đã bắt gặp ánh mắt của Tống Tông Ngôn bèn ngậm lại. Mặt hắn ta tái xanh, quay đầu đi.
Bầu không khí trong ký túc xá 813 đột nhiên trở nên kỳ quái, những người còn lại đồng loạt nhìn nhau, không nói gì.
Hầu hết các cậu trai ở độ tuổi này đều vừa dễ tính vừa hay quên, ngoài sự tò mò và khó hiểu về Văn Khâu lúc đầu thì đều không quá quan tâm đến điều đó, là bạn thì vẫn là bạn, là bạn cùng lớp thì vẫn như cũ. Đối với sở thích cá nhân và xu hướng tính dục của người khác, đó là việc riêng của họ.
Nhưng tuổi này cũng có cái “ác độc” rất thuần túy, khi nói ra cũng không biết che giấu như người lớn, sự ác độc giống như một mũi tên nhọn, sắc bén và trực diện.
Mũi tên sắc nhọn của Tần Miểu bắn vào Văn Khâu, hắn ta tưởng Tống Tông Ngôn là đồng minh của mình, nhưng không ngờ người kia lại nói giúp cho Văn Khâu, như một cái tát vào mặt hắn ta.
Tuy nhiên, hắn ta cũng không thể phản bác lại được, giờ nói rõ mười mươi cũng không tốt cho chính hắn ta.
Tống Tông Ngôn thấy Tần Miểu im lặng thì không nói thêm nữa. Hắn nhìn xuống thẻ học sinh trên tay, rất sạch sẽ, không hề giống vừa nhặt ra từ khe nào đó.
Trước khi đi ngủ, điện thoại trên gối rung lên. Văn Khâu mở mắt ra, chạm vào điện thoại rồi bật lên, màn hình quá sáng trong màn đêm, cậu phải nhìn một lúc mới biết là ai gửi tin nhắn.
“Cảm ơn.”
Ánh sáng từ màn hình chiếu vào khóe miệng hơi cong lên của Văn Khâu, cậu nhanh chóng bấm bàn phím, suy nghĩ mãi sau đó xóa những chữ đã gõ, gõ lại rồi gửi đi – “Tớ còn tưởng rằng cậu không cần nữa.”
Nhìn thấy câu này, Tống Tông Ngôn nghĩ đến thẻ học sinh nằm trong ngăn kéo, không trả lời.
Lời nói ác ý của Tần Miểu đêm đó không truyền ra rộng rãi, dù sao đám con trai có mặt lúc đó cũng không phải lắm lời, nhưng vẫn có người nghe được tin. Kết hợp với những tin đồn không hay gần đây về Văn Khâu trong trường, một số người cảm thấy việc bắt nạt này rất quá đáng nên đã dũng cảm bước ra.
Trương Phong Dương đứng ra đầu tiên, thực ra mối quan hệ của cậu ta và Văn Khâu không phải quá thân thiết, nhưng lần này cậu ta lại xin đổi ký túc xá và tự nguyện chuyển đến sống cùng Văn Khâu.
Ngay sau khi Trương Phong Dương đứng ra, một người trong lớp đã tiếp tục gửi đơn xin, là một cậu trai có vẻ khá nữ tính, không ít lần bị bạn cùng lứa khinh miệt và sỉ nhục – Mọi người đều cho rằng người này mới là gay thay vì Văn Khâu.
Đinh Huy nhận được hàng loạt lá đơn, thậm chí có học sinh các lớp khác nghe tin cũng xin chuyển đến ký túc xá 802 để sống cùng Văn Khâu, vì nhiều lý do khác nhau – Chỉ có một người ở 802 thì thật là phí chỗ. Nghe kể rằng, trường học của chúng ta được xây dựng trên một trường bắn, đã có rất nhiều án mạng xảy ra, thầy không sợ khi để Văn Khâu sống một mình sao?
Đinh Huy dở khóc dở cười, nhưng lòng thì vui hơn rất nhiều.
Cuối cùng, Văn Khâu đứng ra giải quyết tình hình hỗn loạn thay đổi phòng ngủ này, cậu nói rằng sống một mình rất thoải mái, vì vậy mong mọi người đừng đến chiếm diện tích.
Các bạn muốn chuyển phòng chủ yếu là để tỏ thái độ, thấy cậu không bị ảnh hưởng gì thì cũng yên tâm.
Tin đến chỗ Hạ Vân Kiều đang ở Bắc Kinh xa xôi bị chậm mấy ngày, mãi tới cuối tuần cô mới có thời gian rảnh để hỏi Tống Tông Ngôn.
“Cậu chuyển ký túc xá rồi à?” Hạ Vân Kiều gửi một tin nhắn.
Tống Tông Ngôn không giấu giếm: “Ừm.”
Hạ Vân Kiều cau mày với cái từ ừm này. Tống Tông Ngôn tốt bụng làm sao có thể đột nhiên chuyển ký túc xá? Người khác không biết sự thật, nhưng Hạ Vân Kiều biết tình cảm giấu kín của Văn Khâu. Nếu không phải có chuyện xảy ra… Hạ Vân Kiều đột nhiên nhớ tới lần cô và Tống Tông Ngôn nói chuyện điện thoại vào tối hôm trước, nhưng bên kia đã cúp máy giữa chừng.
Cô vừa nghĩ vừa nhìn chiếc điện thoại của mình, phân vân không biết có nên hỏi không.
Văn Khâu chọc thủng lớp màng che ấy thật rồi hả? Và kết quả thì – Tống Tông Ngôn đã chuyển ra khỏi ký túc xá, có lẽ cách cậu chọc thủng cũng chẳng uyển chuyển là bao.
Lần này Tống Tông Ngôn lại chủ động nhắn tin, với cách nói chẳng hề giống hắn, “Sao cậu không hỏi?”
Hạ Vân Kiều cắn môi: “Tớ hỏi thì cậu có trả lời không?”
Có lẽ Tống Tông Ngôn cũng chẳng tâm sự với cô đâu.
Người kia không trả lời, Hạ Vân Kiều tự mình thay đổi chủ đề: “Vì cậu chuyển phòng ký túc xá, nên chắc sẽ có người đồn bậy về Văn Khâu ha?”
“Ừm.”
“Nghe bảo còn có người nói cậu ấy lây nhiễm HIV? Não bị úng hả, lời kiểu này mà cũng thốt ra được.”
Tống Tông Ngôn đáp: “Không ai tin.”
“Cậu không tin hả?” Hạ Vân Kiều cố ý chế nhạo thái độ ghét bỏ cặp đồng tính của hắn trước đây, “Tớ cứ nghĩ cậu sẽ tin điều đó.”
“Đồng tính luyến ái, rốt cuộc là gì?”
Một câu hỏi có thể khiến người học giỏi như hắn bế tắc. Hạ Vân Kiều nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Mặc dù Văn Khâu là tình địch của cô, cũng có đôi lúc cô hả hê trước tình cảm bị lãng phí của Văn Khâu chỉ vì Tống Tông Ngôn ghê sợ đồng tính. Nhưng Hạ Vân Kiều không muốn Văn Khâu bị chế giễu hoặc xúc phạm vì điều đó.
Lần đầu tiên Tống Tông Ngôn nghe thấy từ đồng tính là trong một bữa tiệc giữa mẹ hắn và các bạn học đại học. Mẹ hắn học y khoa, nhưng công việc sau khi tốt nghiệp hoàn toàn khác xa, còn hầu hết các bạn đại học của bà đều cống hiến hết mình cho tuyến đầu của ngành y. Khi hắn học cấp 2, mẹ đưa hắn đến một buổi họp lớp. Trong bữa tối, một bác sĩ nam làm việc tại CDC đã nói về vấn đề đồng tính luyến ái, ông phụ trách các bệnh truyền nhiễm và có hàng chục bệnh nhân AIDS trong tay.
Có người ở đó ngăn ông lại, nói rằng vẫn còn trẻ con, đừng nói chuyện đó.
Khi đó, chỉ có mẹ của Tống Tông Ngôn đưa con đến dự tiệc, bà vuốt tóc con trai và nói: “Giờ con đã cao hơn mẹ rồi, cũng nên biết nhiều hơn về những thứ này, ra ngoài phải chú ý an toàn và cố gắng giữ gìn cho chính bản thân.”
Bác sĩ kia thấy vậy thì tiếp tục nói rằng chỉ có một người phụ nữ trong số những bệnh nhân đó, trong khi khoảng ba mươi người còn lại là nam giới và hầu hết trong số họ là đồng tính luyến ái. Người phụ nữ duy nhất này bị lây nhiễm bệnh do chồng cô quan hệ với đàn ông bên ngoài.
Thế giới quả là nhỏ bé, lúc đó mẹ của Tống Tông Ngôn không để ý đến những lời này, nhưng sau đó không lâu lại phát hiện ra rằng người phụ nữ duy nhất ấy là bạn của mình.
Tống Tông Ngôn biết người phụ nữ này, bà thường đến thăm nhà hắn, lần nào cũng mang theo một vài món quà mới lạ, đặc biệt là bàn tay của bà ấy rất mềm và ấm áp, lúc xoa đầu hắn cũng rất nhẹ nhàng.
Tống Tông Ngôn đi cùng mẹ đến CDC thăm bà, bà gầy gò, xương xẩu, mắt luôn đờ đẫn, khóc không nói được lời nào, hầu như không dám nhìn ai, khi có ai đến gặp bà đều che mặt hay mắng mỏ một cách gay gắt, hằn học người chồng và bạn gay của ông ta.
Ấn tượng của Tống Tông Ngôn về người cô hiền lành và xinh đẹp đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn không có ấn tượng tốt về đồng tính, chỉ là những từ như AIDS, lừa dối và lăng nhăng. Chưa kể khi học năm lớp 9, hắn đã suýt bị bạn nam trong lớp quấy rối và theo đuôi. Hắn chỉ không thể chịu được những người khác bắt nạt cậu ta, với tư cách là lớp trưởng, bèn đưa tay ra để giúp đỡ, nhưng không ngờ rằng người đó vì vậy mà lại có suy nghĩ như vậy với hắn. Trông cậu ta lúc thường im lặng và gầy guộc, nhưng lại như trở thành một con người khác hẳn khi quấy rối hắn, lì lợm la liếm như cô hồn, còn chủ động hiến thân.
Cậu ta nắm chắc thất bại, nhưng cũng đủ khiến Tống Tông Ngôn phải né tránh gay cật lực.
Kẻ ngoại tình, quấy rối, hay AIDS, lăng nhăng, lừa dối, liệu đây có phải là Văn Khâu mà hắn biết?
Hắn ở bên Văn Khâu hơn hai năm, cùng nhau đi qua bao nhiêu khu phố ẩm thực, cùng nhau ngắm hàng trăm hàng ngàn màn đêm, nói với nhau cả vạn câu nói, nhưng Văn Khâu là gay, vậy đồng tính luyến ái là gì?
Khi đó, nam bác sĩ ở CDC có tài khoản mạng xã hội, Tống Tông Ngôn từng lướt qua, ông thường đăng một số kiến thức sinh lý lên đó. Một người nào đó đã hỏi ông, liệu ông có thể đối xử bình thường với nhóm người này không sau khi chứng kiến nhiều người đồng tính luyến ái bị như vậy?
Ông trả lời: Một nhóm không đại diện cho một người, có người làm bậy thì cũng có người giữ mình trong sạch. Tôi cũng có những người bạn đồng tính, những người rất tốt. Còn mỗi khi tôi phổ biến những điều này, tôi hy vọng sẽ nhắc nhở mọi người, không phân biệt giới tính hay khuynh hướng tình dục, đều phải thực hiện các biện pháp an toàn để bảo vệ mình.
Tống Tông Ngôn tắt máy, Hạ Vân Kiều trả lời: “Họ đều là người bình thường, có lẽ cũng là bạn của chúng ta.”
Tháng đó, tờ báo trường Trung học số Một đã thành lập một mục riêng, không hiểu vì lý do gì mà nó lại nói về bệnh AIDS và đồng tính luyến ái, câu trả lời Hạ Vân Kiều nói với Tống Tông Ngôn được đặt ở cuối bài báo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT