Tống Tông Ngôn không nhận điện thoại, Văn Khâu nghe âm thanh dần biến mất, chỉ còn lại cơn ù tai khó chịu và ánh sáng từ từ hiện lên xua tan màn đêm. Cậu dần chẳng thể nắm được điện thoại.
Sau kỳ nghỉ Tết Dương Lịch, Khâu Vân Thanh giục cậu đi học, Văn Khâu nhặt từng hạt tràng một bỏ vào hộp vải nhung bên giường. Nhưng cậu lại không đi học, trong trường đông nghịt toàn là người, cậu luôn bị nhìn chằm chằm và xì xào sau lưng. Cậu không sợ ánh mắt và miệng lưỡi của người khác, nhưng sự cô đơn lúc này làm cậu không thể chịu được điều đó.
Ven sông dựng rào chắn, người ta đồn rằng năm nào cũng có người nhảy sông không tìm thấy xác, có người cố tình tự tử, có người say rượu ngã xuống mãi không dậy nổi. Văn Khâu đứng bên cạnh rào chắn, treo nửa người trên lan can gỉ sét nhìn xuống, ánh sáng chiếu lên mặt sông, gió lạnh lướt qua thân hình cong cong của cậu.
Sau bữa tối, có rất nhiều trẻ em và một gia đình ba người đang đi dạo gần con đập, mặc dù trời lạnh nhưng tiếng cười và giọng nói ấm áp từ xa vẫn truyền vào tai của Văn Khâu, đốt lòng cậu cháy quặn lại. Cậu tự mình uống hết mấy lon bia mua ở siêu thị ven đường, cô gái nhỏ hét lớn gọi mẹ ơi mẹ nhìn kìa, đằng xa có người đốt pháo hoa, bầu trời đêm xanh thẫm đột nhiên bừng sáng. Văn Khâu không nhìn pháo hoa đẹp đẽ đằng kia, bóp nát lon bia rỗng ném vào thùng rác.
Bảo vệ ở cổng phía nam tra hỏi cậu sao giờ này mới đến trường học, lúc này đã tan lớp tự học buổi tối, Văn Khâu tuổi còn nhỏ tửu lượng lại khá cao, nhưng một khi uống thì sẽ thu mình, gió lạnh thổi tới làm cậu thấy đau đầu chóng mặt, cơn đau trong lồng ngực lại ập tới, cậu lảo đảo. Nhân lúc bảo vệ đang nói chuyện, cậu nhanh chóng quẹt thẻ sinh viên và chuồn vào trường.
Khu ký túc xá nam rất ồn ào, có người đánh bóng, có người đánh bài mặc lệnh cấm, khi Văn Khâu đến hành lang đã có người chào hỏi, cậu vẫy tay chào lại. Người bạn thường chơi với cậu dựa vào hít hà cổ cậu rồi cười: “Lại đi uống rượu hả, mấy ngày không gặp cậu rồi.”
Văn Khâu lấy tay cậu ta xuống khỏi vai: “Đi ra ngoài chơi vài ngày.”
“Lớp 12 rồi mà còn chơi lớn như vậy.” Người kia giơ ngón cái, “Người anh em này quá siêu.”
Văn Khâu bước đến cửa ký túc xá của mình, hình như Tống Tông Ngôn vào phòng quên đóng, mở ra một khe hở cỡ chiều ngang cánh tay, giọng nói của hắn vọng ra, xen lẫn với giọng nữ, đánh tới đập lui trên màng nhĩ, nhịp điệu từ chậm đến nhanh.
“Tại sao tớ không có một người anh trai như cậu chứ.” Giọng nói của Hạ Vân Kiều phát ra từ loa, “Làm xong rồi chụp tớ xem với.”
Tống Tông Ngôn đáp ừ rồi hỏi cô: “Buổi tập thế nào rồi?”
“Rất suôn sẻ, hôm qua dùng bữa tối với giáo viên, tớ đoán là không có vấn đề gì.” Một lúc sau Hạ Vân Kiều mỉm cười nói: “Chờ cậu đến Bắc Kinh đấy.”
“Này, Văn Khâu, cậu không vào à?” Ai đó vỗ vào vai cậu từ phía sau.
Văn Khâu đang dựa vào khung cửa, trán áp vào gỗ, từng cơn buồn nôn trào ra từ trong bụng, gần như chạm tới cổ họng. Giọng nói bên trong đột nhiên dừng lại, loa ngoài bị tắt.
Văn Khâu đẩy cửa ra, bước vào nói: “Vào ngay nè.”
Người bạn phía sau lắc đầu lẩm bẩm nói chắc là say rồi xong bước đi.
Văn Khâu dùng chân đá vào cửa. Tống Tông Ngôn ngồi trên ghế quay đầu lại nhìn cậu, cậu không nói gì, cụp mắt bước tới giường, đặt cặp sách xuống, nằm dựa vào giường, tay che bụng.
Đã mấy ngày không gặp, Tống Tông Ngôn vốn muốn hỏi gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Văn Khâu hiện giờ thì chọn im lặng. Hắn quay đầu lại, màn hình điện thoại đang sáng, cuộc gọi vẫn kết nối. Hạ Vân Kiều đã alo nhiều lần hỏi hắn tại sao bỗng dưng ngừng nói.
Tống Tông Ngôn nói: “Không sao, cậu nói tiếp đi.”
Văn Khâu giấu nửa khuôn mặt của mình trong chăn, trong đôi mắt cậu không còn lại gì ngoài bóng lưng của Tống Tông Ngôn, ngón tay mảnh khảnh của người kia đang nghịch chiếc xe đồ chơi được tháo ra, các bộ phận chất hơn nửa cái bàn. Văn Khâu đã từng gặp em gái của Tống Tông Ngôn rồi, một cô bé không thích chơi búp bê như các bé khác, mà lại thích những thứ này.
Quả là một người anh trai tốt, còn sửa đồ chơi cho em gái.
Cũng quả là một người bạn trai tương lai tốt, còn chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc sống đại học sau này.
Tất cả đều tốt, chỉ là tất cả đều không thuộc về cậu.
Tống Tông Ngôn dường như sợ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cậu nên đã hạ giọng, cố gắng kết thúc cuộc trò chuyện nhiều lần nhưng Hạ Vân Kiều vẫn tiếp tục nói về cuộc sống của cô ở Bắc Kinh. Hắn vốn là người lịch sự, vẫn cứ nghe tiếp, thỉnh thoảng lại đáp lời.
Hắn đang nghe Hạ Vân Kiều nói, còn Văn Khâu thì nằm trên giường phía sau nghe hắn nói. Tống Tông Ngôn có chất giọng trầm ấm và nhẹ nhàng, không nói nhiều nhưng sẽ không bao giờ khiến bạn cảm thấy xấu hổ khi nói về bản thân.
Không biết Hạ Vân Kiều đang nói gì ở bên kia, Văn Khâu nhìn thấy Tống Tông Ngôn cong miệng cười, hắn nhận ra Văn Khâu quá yên lặng nên nghiêng đầu xem cậu đã ngủ chưa, ánh mắt của hai người chạm phải nhau.
Con ngươi Tống Tông Ngôn đen láy, nhìn vào sâu hơn lại có cảm giác long lanh tựa sao trời, khi hắn nhìn chằm chằm vào cậu, cảm giác cơ thể như tê liệt và gần như không thể cử động được.
Những lon bia ban nãy uống bên sông dường như phát huy tác dụng, xương cốt sôi trào, tim nóng cháy, lý trí cũng thoát khỏi lồng giam, sôi trào thành một vũng hỗn loạn.
Tống Tông Ngôn cười nói với điện thoại: “Nếu cậu muốn ăn, cuối tuần tôi sẽ gửi một hộp…”
Điện thoại đập mạnh xuống đất. Tống Tông Ngôn kinh ngạc nhìn người chỉ cách vài milimét trước mặt, khoé môi Văn Khâu khô khốc, nhưng hơi thở của cậu lại nóng như thiêu đốt. Cậu ôm lấy khuôn mặt của Tống Tông Ngôn và hôn hắn một cách bất ngờ, lưỡi cậu cạy mở môi và răng của người kia, lao vào bất chấp.
Mùi men và hơi thở nóng bỏng khiến Tống Tông Ngôn sững sờ vài giây, cho đến khi bị chiếc lưỡi ẩm ướt liếm lên môi, hắn mới hoàn hồn và kéo tay Văn Khâu ra, nhưng Văn Khâu như muốn phát điên, cậu rút tay ra khỏi người hắn, nắm chặt lấy chiếc áo len của hắn, môi và lưỡi vẫn quấn lấy bất chấp. Cậu có vẻ khó chịu trước sự né tránh của Tống Tông Ngôn, vì vậy cậu cắn chặt môi người kia một cách tàn nhẫn, mùi máu chạm lên đầu lưỡi cậu. Sau đó Văn Khâu lại giảm đi, cẩn thận liếm láp vết thương với vẻ lưu luyến dịu êm.
Tống Tông Ngôn bị sốc và bắt đầu đẩy cậu ra một lần nữa, một người cố gắng công chiếm và người kia vùng lên để kháng cự. Giọng Hạ Vân Kiều trở nên thấp thoáng, cô tự hỏi: “Tống Tông Ngôn, Tống Tông Ngôn, tại sao cậu lại không nói nữa?”
Một tiếng lạch cạch vang lên, những bộ phận đồ chơi trên bàn rơi xuống bởi những va chạm của hai người.
Tống Tông Ngôn như bị đánh thức bởi âm thanh này, hành vi của Văn Khâu gợi cho hắn những ký ức tồi tệ. Đôi mắt hắn đỏ lên, cổ tay dồn sức đẩy người đó ra, sức của Văn Khâu không đọ được với hắn, bị đẩy ra thì loạng choạng suýt ngã xuống đất.
Môi của hai người tách ra tạo nên một sợi chỉ bạc hoàn toàn đối lập với bầu không khí này.
Lồng ngực Tống Tông Ngôn phập phồng, hắn lấy mu bàn tay lau môi mấy lần, có vẻ muốn nói gì đó, nhưng lại cầm điện thoại cúp trước rồi mới nhìn chằm chằm Văn Khâu, kìm nén tức giận hỏi: “Cậu điên rồi sao?”
Văn Khâu chậm rãi che bụng ngồi xổm xuống, cậu đau đến mức chảy cả nước mắt. Hơi thở của Tống Tông Ngôn dường như vẫn còn trên môi, cậu cố gắng hít một hơi rồi nhẹ nhàng cười: “Điên từ lâu rồi.”
Tống Tông Ngôn ngay lập tức nổi giận.
Văn Khâu ngẩng đầu lên, chỉ vào đôi môi đỏ mọng của mình, nói bằng giọng trêu chọc: “Đây là lần đầu tiên cậu hôn à? Phải học cách mở miệng đó.”
Đôi tay Tống Tông Ngôn dần nắm chặt, phải cố gắng lắm hắn mới không đấm vào khuôn mặt khiến mình bực bội kia, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “Ghê tởm.”
Nụ cười của Văn Khâu từ từ cứng lại. Cậu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khó chịu của Tống Tông Ngôn, trên môi đối phương có một ít vết máu, miệng cậu cũng có mùi máu. Cái nóng dị thường trong lòng dần dần nguội lạnh, bộ não tê liệt cũng từ từ phản ứng lại.
Cậu vừa làm gì vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT