Ting ting!
Thông báo hệ thống vang lên.
[Nhiệm vụ ẩn: Hồi sinh Đương Trầm Thu, cho đôi tình nhân một cái kết đẹp, phần thưởng một vạn điểm kinh nghiệm và hai lọ trường sinh đan.]
[Chấp nhận.]
[Hệ thống ngươi có cách nào không?Ta cũng không thể biến thi thể sống dậy a...]
[Không biết ngươi còn chấp nhận nhiệm vụ?Ký chủ ngươi có bệnh à?!]
[Việc không thể làm, hệ thống chính đương nhiên sẽ không ra nhiệm vụ nha, biết nó có khả năng làm được ta đương nhiên chấp nhận, quan trọng nhất, ngươi là trợ thủ của ta thì phải giúp ta a!]
[Ký chủ ngươi nhưng miệng lưỡi giảo hoạt...]
[Được rồi ngươi nói mau đi a, ta làm xong còn phải tìm ca ca đâu...]
[Có một loại thần thảo, gọi là Hoàn Sinh thảo, loài cây này rất khó tìm, trong nguyên tác có miêu tả, thân cao một gang tay, bạch sắc phát quang quanh năm, mọc ở trên đỉnh núi thi thể, dùng máu thịt làm dinh dưỡng, đặc biệt Hoàn Sinh thảo chỉ sống được ở ma giới.]
[Biếи ŧɦái như vậy a...]
Đương Tiệp Vân rời đi con hẻm tối, trụ ở một khách điếm. Nơi này do yêu bà bà mở, rất có danh tiếng, khách nhân chủ yếu đến nhìn ngắm chưởng quầy, giá cũng khá cao. Yêu bà bà khác với cách gọi già nua, dung mạo nàng ta mãi mãi dừng ở tuổi quyến rũ nhất, gương mặt trái xoan, mắt to mi dày, mày liễu mũi kiều, môi đỏ cằm thon. Thân hình nóng bỏng, ăn mặc có chút hở hang, cách nói chuyện uyển chuyển, trên môi nàng ta luôn treo nụ cười diễm lệ. Khách nhân đến đều bị trêu mấy câu ngượng chín mặt.
Đương Tiệp Vân trong thời gian ở đó mấy ngày, vì hợp tính tình, hai người giao hảo lên, tuyên thệ bằng hữu. Mỗi tối đều uống rượu ngắm trăng xuyên đêm, ngươi một câu ta một câu, không bao giờ hết chuyện nói.
Mấy ngày này hắn đã tìm được vị trí Hoàn Sinh thảo, chuẩn bị đồ đạc đi lấy. Miêu Tử nhắc nhở hắn đem nhiều dược trị thương một chút, Đương Tiệp Vân tra y lí do, Miêu Tử lại im lặng không nói, nhìn qua có chút bất đắc dĩ.
Hắn tâm trí luôn bổ não mấy cái phim kịch hiện đại, đoán được phần nào nguyên nhân, đối chuyến đi này cũng nghiêm túc lên. Hoàn Sinh thảo gần nhất, xuất hiện trong một nơi gọi là Điệp cốc, dọc đường hỏi thăm một chút bát quái tin tức, dò ra được lai lịch của Điệp cốc kia. Đó là nơi ở của một vị đọa tiên, sinh thời yêu thích hồ điệp, trong cốc nuôi rất nhiều. Hắn nghe được một nửa thì bị hệ thống chặn lại âm thanh, máy móc thúc giục hắn đừng lãng phí thời gian.
Hắn dựa theo hệ thống chính dẫn đường, đến trước một cây cổ thụ khổng lồ. Bên dưới có một cái hốc cây, nói là hốc cây, nhưng cái hốc này so với một cái cổng Bách Hoa tông còn không phân cao thấp. Hắn cẩn thận đi vào bên trong, điểm quang thuật chiếu rõ tầm nhìn, dường như kinh động hồ điệp, bọn chúng bay lên, đáp kín trên quần áo hắn, từng đàn từng đàn, dần dần che khuất hắn không chừa một mảnh. Cánh tay truyền trên đau rát, hắn linh khí hội tụ, dùng kiếm ý cắt nát bọn chúng, đám hồ điệp rơi như mưa lộp bộp trên đất, cánh phấn trắng xóa rời rạc trong không trung.
Đương Tiệp Vân nhíu mày, nhìn cánh tay rớt mất một mảng da, máu tươi dầm dề, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán. Chẳng trách...hệ thống không cho hắn nghe hết, thì ra là muốn hắn chết a. Miêu Tử dường như mong hắn sống sót, âm thầm nhắc nhở hắn đem thêm dược trị thương, vì Miêu Tử chỉ là tiểu hệ thống, mà tiểu hệ thống có chức trách đem linh hồn đưa vào nhân vật không may bị trục trặc mà chết, cho hắn thông qua cách đó sống lại để thay thế nhân vật kia, nhiệm vụ được ra bởi hệ thống chính. Có vẻ như hắn đã phá hủy cốt truyện quá nhiều lần, hệ thống chính không muốn thế giới tiểu thuyết này đi lệch quỹ đạo, muốn mượn nhiệm vụ gϊếŧ hắn.
Đương Tiệp Vân âm trầm mặt, cắn răng thượng dược, băng bó vết thương. Là hồ điệp được nuôi dưỡng bởi đọa tiên, cách biệt cảnh giới chính là cực xa, hắn bị thương, nhưng cũng không có nghĩa là hắn đánh không lại.Tức giận đối với hệ thống chính đã bốc lên, hắn phừng phừng lửa đi sâu vào cốc tối.
Gió lạnh phiêu phiêu thổi bay vạt áo trắng xóa, đêm đen càng làm nổi bật thành Chinh Lăng đèn đuốc sáng trưng. Đám yêu ma giống nhân loại, đến tối cũng có cấm ra ngoài ban đêm. Đơn giản là nhân giới đêm đến thường bị yêu ma quấy nhiễu, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, thành chủ hạ lệnh cấm đi lại ban đêm. Ma giới thì sao?Không lẽ ma nhân ban đêm đi chơi còn gặp nhân loại quấy nhiễu?Cũng không phải, ma nhân bản chất hiếu thắng nhưng bọn hắn không thích hại người, chỉ những ma đầu có tư tưởng thống trị mới thích đến nhân giới phá hoại, ban đêm cấm đi lại, là sợ ma đầu quấy phá, gϊếŧ hại ma nhân. Nói dễ hiểu thì ma giới phân ra hai loại, cũng giống như nhân giới phân ra giữa người và ma.
Tình Trục Lưu một thân áo lụa trắng, chân đeo chuông bạc, nằm dài trên nóc nhà uống rượu. Khóe mắt y hồng hồng, có một loại cảm giác say, không phải say rượu mà là say mê cái đẹp a. Ánh mắt y mê mang, trước mặt hiện ra hình dáng Tình phu nhân, nàng hướng y cười dịu dàng, gương mặt nàng diễm lệ. Y đưa tay gác lên trán ngủ, bình rượu không có linh lực giữ lại, rơi xuống mái hiên vỡ nát từng mảnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT