"Giỏi cho tên Hạo Vũ anh, anh ngang tàng thoải mái vậy, lần sau anh có việc cầu tôi, tôi còn lâu mới dễ dàng đồng ý như vậy nữa." Ngô Du tức giận thở gấp, lởn vởn quanh tại chỗ. Xe của Phùng Hạo Vũ kì thật không hề lái đi quá xa, hắn chỉ là cần phải bình tĩnh. Hắn lấy một bức ảnh từ trong hộc xe ra, trên bức ảnh có tổng cộng năm người. Trong đó, hai người lớn tuổi nhất chính là cha và mẹ hắn, một người là Ngô Du, một người là hắn, còn cô gái duy nhất trong tấm ảnh chính là em gái đã mất của hắn.
Cô gái trong ảnh cười rất ngọt ngào. Trong khoảng thời gian mà cô qua đời, thật ra Phùng Hạo Vũ vẫn luôn oán hận ông trời bất công. Tại sao một người đáng yêu lương thiện như thế lại có thể ra đi như thế này.
Phùng Hạo Vũ lúc đó giống như bước đi trên một con đường không nhìn thấy mặt trời, con đường đó rất tối, chỉ có một mình hắn, một mình hắn thống khổ và cô độc.
*Ting*
Âm báo tin nhắn ngắn ngủi của điện thoại cắt ngang Phùng Hạo Vũ đang chìm trong đau khổ, hắn lúc này cảm thấy bản thân giống như được sống lại một lần nữa. Ngực cũng không lại cảm thấy cái loại cảm giác bức bối như thể sẽ tắt thở bất kì lúc nào nữa.
"Đơn hẹn bệnh viện Nhã Ân mà Ngô Du muốn, đã để trên bàn làm việc của cục trưởng Lý, cậu đi lấy cùng Ngô Du." Một câu tin nhắn đơn giản ngắn gọn, thế nhưng số điện thoại gửi tin nhắn lại là một số mạng ảo.
Người khác e là không biết ý nghĩa của đoạn tin nhắn này, nhưng Phùng Hạo Vũ biết đây là việc đầu tiên đối phương yêu cầu hắn làm, đây là nhiệm vụ đầu tiên mà hắn tiếp nhận trong một năm trở lại đây.
Phùng Hạo Vũ quay đầu xe, chuẩn bị quay trở lại đón Ngô Du. Tuy nhiên lúc hắn quay đầu xe, một chiếc xe bỗng đi ngang qua hắn, người ngồi trong xe chính là Ngô Du [dừa lắm nha anh =)))]
"Mỹ nữ, cô tùy tiện cho người khác lên xe như vậy bộ không sợ tôi là người xấu sao?" Ngô Du ngậm tăm trong miệng, mở cửa sổ xe, cảm nhận cơn gió lúc chạng vạng tối, cơn gió lúc này cực nhẹ nhàng.
Điều này khiến Ngô Du đột nhiên nhớ đến một bộ phim điện ảnh của Từ Tranh, bên trong có một câu thoại như thế này, bạn vươn một nửa cánh tay ra ngoài, cảm nhận làn gió trong không khí nhẹ nhàng lướt qua từng kẽ ngón tay, mềm mại giống như đang vuốt ve thân thể của người phụ nữ. Lúc đó khi nghe thấy câu này hắn không quá tin tưởng, bây giờ cảm nhận có vẻ là thật vậy.
"Anh là cảnh sát. Đúng rồi, quên xin tự giới thiệu, tôi tên Tina."
"Nếu tôi đoán không nhầm thì cô có lẽ là bác sĩ nhỉ."
"Người làm cảnh sát quả nhiên là khác biệt, tôi còn chưa kịp giới thiệu, nghề nghiệp của mình đã bị anh đoán ra rồi."
"No no no. Đó là bởi vì trên người cô có mùi thuốc sát trùng rất đậm. Hơn nữa cô đoán sai rồi, tôi không phải là cảnh sát."
Ngô Du vừa dứt lời, Tina cũng lập tức phanh xe lại. Ngô Du nhất thời không kịp đề phòng, cả người đổ về phía trước, đau đớn xoa xoa đầu mình. "Người đẹp này, cô muốn phanh xe cô lại không nói trước, không thể chơi như vậy được đâu."
"Anh không phải cảnh sát?" Đáp án này giống như hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tina.
"Từ đầu đến cuối tôi chưa từng nói mình là cảnh sát, hơn nữa cô nhìn bộ dạng này của tôi có chỗ nào giống một cảnh sát nào." Ngô Du vẫn luôn tự biết vẻ bề ngoài của mình trông thế nào.
"Vậy tại sao hôm nay anh lại tới bệnh viện?"
"Đi tìm manh mối nha." Thật ra rất lâu rồi Ngô Du mới cảm thấy tâm trạng thoải mái như hiện tại. Trong chốc lát đó cậu thậm chí còn cho rằng Phùng Tư Noãn quay lại rồi, biểu tình kinh ngạc kia cực kì giống dáng vẻ của cô ấy.
"Dừng dừng dừng. Anh nói anh không phải cảnh sát, nhưng anh lại nói đi đến bệnh viện để tìm mamh mối... Anh đang đùa tôi à?" Nếu như không phải cảm thấy người đàn ông trước mắt là cảnh sát, Tina khẳng định sẽ không vừa cho anh ta lên xe, vừa ôn tồn hòa nhã nói chuyện với anh. Bộ dạng lôi thôi này của Ngô Du, Tina nhất thời cũng không che dấu được vẻ chán ghét.
"Tôi chỉ nói mình không phải cảnh sát, chứ chưa từng nói mình không phải nhân viên ngoài biên chế của cục cảnh sát." Trong mắt Ngô Du lóe lên một tia mất mát, bởi vì Phùng Tư Noãn sẽ không có ánh mắt chỉ vì cái lợi trước mắt như vậy.
Cậu thất vọng kéo mở cửa xe, chuẩn bị xuống xe rời đi, "Này, nếu như tôi có thể để anh gặp Đàm Quân thì sao?" Tina cao giọng gọi Ngô Du, trong tay cầm một tờ đơn, "Nếu tôi có thể giúp cậu gặp Đàm Quân, cậu có mấy phần nắm chắc có thể kéo Đàm Quân rời khỏi bệnh viện?"
Ngô Du xuống xe xong, hít sâu một hơi, "Tôi không biết cô và Đàm Quân có thù hằn gì, nhưng tôi là đang phá án, tôi không có nghĩa vụ giúp cô khiến Đàm Quân rời khỏi bệnh viện." Nói xong lập tức đóng cửa không chút lưu tình.
"Lên xe." Phùng Hạo Vũ không chút dấu hiệu cứ vậy lại xuất hiện trước mặt Ngô Du.
Thời điểm này không hiểu sao Ngô Du nhìn Phùng Hạo Vũ lại thấy thuận mắt hơn không ít. Ngay cả bộ cảnh phục mà anh đang mặc trên người cũng trở nên không còn quá gai mắt như trước.
"Anh là cái đồ vô lương tâm, cũng may là còn nhớ ra tôi, bằng không mà bỏ tôi ở lại nơi đất khách quê người không ai quen biết này, đợi lần sau gặp lại tôi khẳng định sẽ đánh chết anh." Ngô Du lại trở về bộ dáng như thường lệ, không hề nghiêm chỉnh.
Thật ra trong lòng Ngô Du rất rõ ràng, chỉ có những lúc cậu ở cùng một chỗ với Phùng Hạo Vũ mới là ung dung tự tại nhất.[ỏooo😜]
"Bây giờ về cục trước đi, đơn hẹn trước mà cậu muốn tôi đã giúp cậu lấy được rồi, 9:00 sáng mai có thể đi gặp Đàm Quân."
"Ừ." Ngô Du lật người tiếp tục ngủ, tựa như không muốn giao tiếp quá nhiều với Phùng Hạo Vũ.
Mặc dù như vậy, cả hai người đều không hề có ý định quay về nghỉ ngơi, chiếc xe chạy thẳng một mạch về phía đồn cảnh sát.
"Anh giúp tôi tìm lịch sử thành lập của bệnh viện Nhã Ân rồi đưa tôi xem chút." Ngô Du nằm bò trên bàn làm việc hữu khí vô lực nhìn Phùng Hạo Vũ lấy đơn hẹn trước qua.
"Cậu tự lên mạng tra một chút là biết liền." Phùng Hạo Vũ biết Ngô Du lại chuẩn bị "phát bệnh", trước khi Ngô Du phát bệnh, hắn nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, để tránh khỏi sẽ chịu không nổi sự tra tấn của Ngô Du.
"Thúi lắm, nếu như tôi muốn tra mấy thứ phiến diện ấy, tôi còn cần bảo anh đi tra sao? Cái bệnh viện Nhã Ân này tuyệt đối không bình thường, vậy mà lại không hề sợ cảnh sát."
"Nói chung chính là cậu có chút bệnh. Không được, tôi muốn bảo vệ mạng sống, bắt buộc phải nghỉ ngơi trước đã." Phùng Hạo Vũ cầm lấy chìa khóa xe định đánh bài chuồn, con người này của Ngô Du chỉ cần lộ chút biểu tình hơi hơi hứng thú thôi là sẽ đại biểu rằng buổi tối cậu ta nhất định sẽ càng thêm phấn khích, sau đó bắt đầu làm việc không kể ngày đêm, không cần nghỉ ngơi.
Trong chớp mắt khi Phùng Hạo Vũ đứng dậy rời khỏi ghế Ngô Du đồng thời cũng nhấc người dậy, nằm nhoài trên đất ôm lấy cẳng chân của Phùng Hạo Vũ, giống như đã biết trước rằng Phùng Hạo Vũ sẽ làm gì tiếp theo cậu đều vô cùng rõ ràng.
Thật ra Ngô Du lớn lên không hề xấu, thậm chí còn có thể nói là thanh tú, chỉ là cậu không thích chăm chút bề ngoài, cũng có thể có liên quan hoàn cảnh sống của cậu. Cuộc sống của cậu ngoài trừ phá án chính là phá án, không hề có một mối quan hệ cá nhân phúc tạp nào. Cũng chính bởi vì vậy mà trong mắt của Ngô Du vẫn là một mảnh trong veo như cũ.
Ngô Du chớp chớp đôi mắt to tròn tự cho là đáng yêu của mình, "Lão Phùng, tôi biết là anh đối tốt với tôi nhất mà, bây giờ đầu tôi đau mắt tôi cũng đau, chỗ nào cũng đau. Cầu xin anh giúp tôi thu thập tư liệu của bệnh viện Nhã Ân một chút sau đó đọc cho tôi nghe có được không?" [Quả bán manh này xin phép cho Du ca 101 điểm:))))))]
Lúc này Phùng Hạo Vũ cuối cùng cũng nhận thức được cái mà trên mạng gọi là chết ngại(*) đại khái cũng giống như hiện tại đi?
- -------------
CHÚ THÍCH
(*) chỗ này bản gốc là 社死/Shèsǐ/ nó là ý chỉ cái cảm giác mà khi bạn định gửi hình ảnh hoặc tin nhắn nhạy cảm cho người yêu mà lại gửi nhầm sang group chat của lớp hoặc công ty mà không biết sau đó bị mọi người chọc ghẹo á. Mà mình lại không biết trong tiếng Việt nên để từ nào nên đành để đại như vậy, mọi người thông cảm nha:(
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT