« Chương Trước

 Quản Lý 

Chương Tiếp »

“Trước tiên kể lại chuyện tôi nghe xem.” Động tác hạ tay của Ngô Du càng lúc càng nhanh, đồ ăn trong miệng còn chưa nuốt xuống đã bắt đầu nhét miếng tiếp theo vào miệng.

*Chát* Tay của Ngô Du vừa chuẩn bị gặp thêm đồ ăn liền bị Phùng Hạo Vũ dùng đũa gõ một cái.

Ngô Du bị đau đành phải rụt tay về, một mặt u oán nhìn chăm chăm Phùng Hạo Vũ, ánh mắt giống như đang hỏi anh, “Tại sao anh lại đánh tôi?”

“Tốc độ ăn cơm quá nhanh rồi đấy, ăn liên tục không đợi tiêu hóa sẽ không tốt cho dạ dày.”

“Ừm.” Ngô Du trả lời dứt khoát, động tác gắp đồ ăn cũng chậm hơn không ít.

“Lần này người chết là một học sinh, cô bé ấy lúc còn sống đã phẩu thuật thẩm mĩ, đến một bệnh viện lớn để làm, kết quả phẩu thuật thẩm mĩ lại thất bại, cô ấy chấp nhận không nổi, liền trực tiếp nhảy lầu tự sát. Thế nhưng khi chúng tôi đi điều tra cái bệnh viện này, bọn họ chuyên phẫu thuật cho sinh viên đại học, còn cho bọn họ thanh toán trả góp, nhưng lại chụp lại rất nhiều tấm ảnh khỏa thân, với lại bọn họ thu gộp lợi nhuận, lợi hại vô cùng, không ít thiếu nữ đều đã bị kéo xuống nước, nhưng không ai dám đứng ra vạch trần vì sợ ảnh khỏa thân của chính mình bị lộ. Vì thế vụ án này này liền đâm vào ngõ cụt, nhất thời không biết nên bắt đầu điều tra từ chỗ nào. chúng tôi cũng từng ngấm ngầm đi điều tra, thế nhưng cũng không có tra ra được bất kì cái gì cả.” Lúc Lâm Nam nói đến chỗ này ngược lại liền có chút chán nản.

“Vậy cậu nói bối cảnh của nạn nhân lần này có chút đặc thù, đặc thù như thế nào?”

“Mẹ của cô ấy là phóng viên mảng tin tức của đài truyền hình Trung ương, chuyện này bà ấy đã bắt đầu đưa tin rồi. Bây giờ cả thành phố Tân Giang đều đang tập trung cao độ hướng chú ý vào vụ án này. Hơn nữa đã một tuần rồi, chúng tôi không tra ra được thêm một chút manh mối nào, nếu tình hình cứ tiếp tục thế này thì chúng tôi sẽ phải đi đời nhà ma mất.”

“Ngày mai tôi đến trường học xem thử xem.”

“Tại sao không đi luôn hôm nay?”

“Có việc.” Ngô Du cảm thấy mình ăn cũng hòm hòm rồi liền đặt đôi đũa xuống, kéo Phùng Hạo Vũ chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn không quên quay lại vỗ vỗ vai Lâm Nam, “Nhớ thanh toán tiền lẩu đấy.”

“Tôi?!” Lâm Nam hắn căn bản là không có quyền từ chối đấy có được không? Cậu ta khóc không ra nước mắt nhìn theo bóng lưng của hai con người vừa mới rời đi.

Đi đến nghĩa trang, Ngô Du nhìn vào bức ảnh trên bia mộ, trong ảnh là cô gái có đôi mắt to tròn sáng rực rỡ, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, cả người tràn đầy sức sống thanh xuân, nụ cười tươi tắn ngọt ngào như vầng thái dương sưởi ấm lòng người.

“Tiểu Noãn, hôm nay anh đến thăm em này, còn mang hoa hướng dương mà em thích nhất đến cho em nữa đấy.” Ngô Du đặt bó hoa hướng dương trong tay xuống trước bia mộ, ngồi bệt trên đất, một mình lẩm bẩm, “Anh là một Ngô ca ca vô dụng, thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi mà vẫn chưa bắt được hung thủ sát hại em, em liệu có khi nào sẽ trách anh hay không?

Anh cảm thấy tiểu Noãn nhà chúng ta lương thiện như thế, nhất định sẽ không nhẫn tâm trách anh, có điều em cứ yên tâm, chỉ cần anh còn sống trên đời này, cho dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ lôi tên sát nhân đó ra chịu tội trước pháp luật, khiến tên đó phải chịu báo ứng thích đáng.”

“Noãn Noãn, em có khỏe không?” Cả một năm này, Phùng Hạo Vũ chưa bao giờ ghé tới nghĩa trang, anh không dám đối mặt, cũng không muốn đối mặt. Người em gái anh đã từng luôn nâng niu trong vòng tay sợ té ngã, ngậm trong miệng sợ tan, liền cứ như vậy biến mất trước mắt anh.

“Anh hai tới thăm em đây, anh hai sống rất tốt, cũng đã được thăng chức rồi, anh hai cũng vẫn đang luôn cố gắng nỗ lực trở thành người giỏi nhất.”

Một cơn mưa nhẹ chầm chậm đổ xuống, bộ dạng của Ngô Du như hoàn toàn không biết điều đó, vẫn dựa vào bia mộ, nước mắt rơi theo mưa, như nước mưa từ trong mắt chảy ra.

Không có ai phá vỡ sự im lặng này, đối với Ngô Du mà nói thì đây cũng là phương thức phát tiết tốt nhất.

Chỉ đến khi tiếng chuông điện thoại của Phùng Hạo Vũ vang lên, vừa mới nhấc điện thoại lên bắt máy, đầu dây bên kia liền truyền đến thanh âm gấp gáp lo lắng, “Phùng cục, anh mau chóng đưa thám tử Ngô đến trường đại học ở phía bắc thành phố một chuyến đi, lại có án mạng mới xảy ra rồi.”

Phùng Hạo Vũ có chút lo lắng quay đầu nhìn về phía Ngô Du, lúc này đôi mắt vốn dĩ đang hơi hơi khép chặt của cậu đã mở ra, “Đi thôi.”

Nhìn bóng lưng đơn độc lạc lõng ở trong cơn mưa, trong tim Phùng Hạo Vũ cũng của chút chua sót.

“Lão Phùng, tôi cũng không biết chính mình có thể tiếp tục như thế này được bao lâu nữa, mới có thể một lưới bắt hết bọn chúng, anh có biết cái loại cảm giác dường như đáp án đã lướt qua nhưng cứ lờn vờn bên người mình là như thế nào không? Anh sắp chạm tới đáp án rồi, thế nhưng anh lại không thể bắt trúng được cái đáp án kia.” Có lẽ là bởi vì chịu ảnh hưởng của trời mưa, tâm trạng của Ngô Du cũng sa sút vô cùng.

“Đừng suy nghĩ nghiều nữa, chân tướng vĩnh viễn không thể bị che dấu, kẻ làm điều ác vĩnh viễn sẽ phải chịu trừng phạt.” Mưa rơi mỗi lúc một lớn, dần dần làm mờ đi tầm nhìn ở phía trước.

Đợi đến lúc bọn họ đến được hiện trường, rất nhiều chứng cứ đều đã bị nước mưa rửa sạch rồi.

Mọi người đều mặc áo mưa đi đi lại lại trong màn mưa, thậm chí bên cạnh còn có không ít quần chúng vây xem đang chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Hôm qua không phải vẫn còn đang tốt đẹp à, hôm nay làm sao lại nghĩ không thông tự sát thế này rồi.”

“Tôi nghe nói cô gái này hình như là cũng giống với Âu Dương Đóa đã chết cách đây mấy ngày, chỉ có điều cô gái này không may mắn được như Âu Dương Đóa, bởi vì trong nhà Âu Dương Đóa có tiền nên không phải vay trả góp mà chỉ là phẫu thuật thẩm mĩ thất bại thôi, sau đó buồn bực sầu não không vui nhảy lầu tự sát. Thế nhưng cô gái này lại không có tiền nên phải vay trả góp để phẫu thuật thẩm mĩ, cuối cùng không thể trả nợ lãi mới nhảy lầu tự sát đó.”

“Còn không phải sao, cô ta đã vay tiền của toàn bộ sinh viên trong kí túc xá của chúng tôi rồi, viện đủ loại lí do kiểu như mẹ mình bệnh sắp chết rồi, cái loại lý do như bệnh tình nguy kịch cũng đều được sử dụng luôn.”

“Như vậy đủ để thấy loại người này đã tệ hại đến bước nào luôn rồi, liền ngay cả mẹ của mình mà cũng nguyền rủa được.”

“Thám tử Ngô, hiện tại trời mưa lớn thế này, chứng cứ ở hiện trường cũng bị rửa trồi gần hết mất rồi, phải làm thế nào tiếp đây ạ?” Mưa rơi thật sự quá lớn rồi, lớn tới mức mà Lâm Nam còn khó có thể mở nổi hai mắt ra nổi.

Máu theo nước mưa trôi xuống ngang qua dưới bàn chân Ngô Du, Ngô Du cứ như vậy đứng yên một chỗ cách nạn nhân không tới một mét không chút nhúc nhích.

“Thám tử Ngô, anh có nghe tôi nói gì không vậy?” Lâm Nam nôn nóng hỏi, nạn nhân của vụ án này đã là người thứ hai bị hại trong tuần này rồi. Nếu cứ để tình trạng này kéo dài tiếp, bọn thật sự là xong đời mất.

“Đưa người quay về đồn và cho gia đình của nạn nhân đến nhận xác đi, cái vụ án này đơn thuần chỉ là nhảy lầu tự sát thôi, không có gì có thể tra cả, tôi biết biết cậu muốn điều tra thế lực ở đằng sau, lát nữa về đồn cảnh sát tôi sẽ giúp đỡ cậu.”

Lâm Nam có được đáp án khẳng định từ Ngô Du, trong lòng cũng thả lỏng hơn không ít, lập tức cho người đi sắp xếp lại mọi chuyện.

Những ngày mưa thường khiến tâm trạng của con người ta trở nên phiền nhiễu, nếu như có thể lựa chọn, Ngô Du là muốn ở trong nhà lười biếng ngủ một giấc thật dài, cậu căn bản muốn quay về để nghỉ ngơi cho đã đời, không ngờ răng lại đụng phải án mạng.

Ngô Du bắt một chiếc xe taxi, sau khi hỏi Lâm Nam địa chỉ của bệnh viện phẩu thuật thẫm mĩ kia, cậu trực tiếp đi thẳng đến bệnh viện.

Lúc người của bệnh viện nhìn thấy Ngô Du, hai mắt đều hiện rõ sự chán ghét, chỉ thiếu điều chưa nói ra miệng, ở đây không hoan nghênh loại ăn mày như anh.”

Thái độ của bọn họ cao ngạo cực kì, liền ngay cả cách nói chuyện cũng vô cùng hống hách, “Vị tiên sinh này, anh có phải đi đến nhầm nơi rồi hay không?” Người kia đeo một cặp kính màu, liếc mắt khinh nhìn Ngô Du.

“Thế nào? Nơi này của các người có chuyện làm ăn lại không muốn làm à? Đã mở cửa làm ăn kinh doanh, tôi có nhu cầu tôi liền đến đây không được sao?” Lời nói của Ngô Du cũng đầy ắp sự châm chọc, trong lòng cậu đang tức giận, mấy cái bệnh viện rách nát này lại có thể vì tư lợi cá nhân mà làm ra chuyện giống như thế này.

“Có thể, vậy xin hỏi anh có yêu cầu như gì?” Nhân viên tiếp đón không mặn không nhạt đưa Ngô Du đến khu vực tư vấn khách hàng.

“Tôi cảm thấy đôi mắt của mình không đủ to, môi dưới không được dày lắm, mũi lại có chút tẹt, tôi muốn chỉnh sửa lại toàn bộ.” Kì thực Ngô Du không quá rành về phương diện thẩm mĩ này, vì thế chỉ có thể nói lung ta lung tung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play