Editor: Nơ
Vào một buổi chiều của rất nhiều năm trước, một cô bé buộc tóc đuôi ngựa xuất hiện ở gần nhà Hình Nhận, vì không tìm được đường về nên đã ăn vạ anh.
Hình Nhận từ nhỏ đã mang trong mình lòng chính nghĩa nên tất nhiên sẽ không bỏ qua yêu cầu của cô gái nhỏ, lúc đó anh có việc nên tạm thời đưa cô đến cửa hàng KFC dưới nhà: "Em đợi anh ở đây một lát."
Cô nhóc dường như nhận ra anh không phải người xấu, đôi chân ngắn ngủn đi theo anh: "Không, em muốn đi với anh cơ."
Thiếu niên cúi người, nghiêm túc giảng đạo lý với cô: "Bạn nhỏ, chút nữa anh sẽ trở lại tìm em, sau đó đưa em về nhà."
Cô nhóc đeo ba lô màu hồng, ngước nhìn anh trai có vóc dáng cao lớn, lắc đầu nguầy nguậy, mái tóc đuôi ngựa bồng bềnh lắc lư theo từng động tác của cô.
Cô kiên quyết nói: "Không được."
Hình Nhận không hiểu: "Tại sao không được?"
"Chỗ này em không quen không biết, nhỡ bị lừa bán thì phải làm sao đây?" Cô nhóc chống hai tay lên eo, ngẩng cao đầu, đúng lý hợp tình mà nói với anh: "Một cô bé xinh đẹp như em chẳng có mấy người đâu!"
Một cô nhóc miệng mồm lanh lợi như thế này nào có vẻ dễ bị lừa, nếu đổi lại là người khác, thì chỉ sợ rằng còn đang hoài nghi không biết đối phương có phải muốn lừa bán mình hay không, Hình Nhận suy nghĩ lời nói của cô rất nghiêm túc, cũng đưa cô về nhà.
Đối mặt với cô bạn nhỏ trạc tuổi em gái mình, Hình Nhận rất ra dáng một người anh lớn, sợ cô đói nên mua hamburger và đồ uống cho cô.
Cô nhóc nói ra địa chỉ nhà của mình, Hình Nhận đưa cô về, cô lập tức đi theo không chút do dự.
Tính cảnh giác của cô nhóc này quá thấp, rất dễ bị lừa.
Hình Nhận nghĩ vậy.
Hai người đi trên đường, hai bóng dáng một cao một thấp vẫn giữ nguyên tốc độ, Hình Nhận nhân cơ hội dạy bảo cô: "Em không sợ anh là người xấu sao?"
Nào ngờ cô nhóc rất chắc chắn: "Anh không phải."
Hình Nhận quay đầu nhìn cô: "Sao em biết?"
"Em nhìn thấy anh giúp đỡ một bà cụ qua đường, còn tặng bánh cho ông cụ ở ven đường nữa." Logic của cô nhóc rất rõ ràng, phân tích gọn gàng chặt chẽ. Chỉ khi đã xác nhận thì cô mới tiếp cận anh từ đám đông để tìm kiếm sự giúp đỡ.
Lúc chào tạm biệt, cô nhóc sờ vào ba lô của mình, viên kẹo cuối cùng nằm ở trong tay một lúc vẫn không muốn đưa ra, cho nên nhét ngược trở vào, sau đó lần mò ba lô một lần nữa.
Cô tìm một hồi, cuối cùng lấy ra một chiếc còi: "Anh trai, cảm ơn anh đã đưa em về nhà."
Hình Nhận nào nghĩ đến việc nhận thù lao của một đứa trẻ, đang muốn từ chối thì người nhà của cô nhóc ở trên lầu gọi vọng xuống dưới nhà: "Chanh tử."
"Dạ!" Cô nhóc lớn tiếng đáp lại, đặt chiếc còi vào tay anh, sau đó xoay người chạy về nhà.
Không lâu sau, anh đến trường giao đồ cho em gái, nhìn thấy cô bé tên là Chanh tử ở ngoài phòng học, trùng hợp biết được cô và em gái là bạn của nhau.
Mặc dù chỉ là món quà bình thường, nhưng Hình Nhận cũng không tùy tiện bỏ quà cảm ơn của cô bé ấy vào một xó, mà là đặt chung một chỗ với đồ của mình.
Đối với anh mà nói, chuyện này cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, cho đến một lần nọ anh ra ngoài làm nhiệm vụ, đang thu dọn đồ đạc thì tình cờ trông thấy chiếc còi nên sử dụng nó. Nhiệm vụ lần đó bị mắc kẹt ngoài ý muốn, đồng đội lần theo tiếng còi mới có thể cứu thoát anh ra ngoài.
Sau này huấn luyện trong quân đội, anh cũng thường dùng nó.
Tiếng còi có một ý nghĩa khác thường đối với quân nhân, mà chiếc còi đã cứu mạng anh có lẽ mới là sự trả ơn thật sự của cô gái nhỏ năm đó. Vì vậy, khi Khương Ngải Chanh gặp nguy hiểm và cần sự giúp đỡ, anh đã không từ chối.
Đây vốn là đồ của Khương Ngải Chanh, ngay cả khi mất ý thức cũng nắm chặt không buông, có lẽ là thích. Khoảnh khắc Hình Nhận tháo chiếc còi ra khỏi cổ, anh cũng nghĩ như vậy: "Em thích, anh liền cho em."
Khương Ngải Chanh trợn tròn hai mắt, hóa ra còn có một câu chuyện cũ như vậy.
Đã qua nhiều năm như vậy, đương nhiên cô không còn nhớ rõ mình đã tặng chiếc còi cho một người xuất sắc, sau khi nghe anh nhắc đến, ký ức của Khương Ngải Chanh mơ hồ hiện lên hình ảnh được miêu tả qua câu chuyện cũ.
"Vậy là, ngày hôm đó nhìn thấy ảnh chụp lúc nhỏ của em ở trong phòng ngủ, anh đã nhận ra?" Cô nhớ Hình Nhận đã dừng lại hai giây ở bức ảnh đó.
Hình Nhận gật đầu.
Hóa ra đã gặp nhau từ lúc đó, Khương Ngải Chanh đột nhiên không cảm thấy xấu hổ nữa, nhắc đến lúc trước còn khá đắc ý: "Xem ra năng lực nhận biết của em cũng được phết nhờ."
Thì ra lúc nhỏ cô đã có bản lĩnh như vậy, tìm người ở trên đường mà cũng có thể nhìn trúng Hình Nhận vô cùng chính nghĩa.
"Nhưng mà, nếu đã tặng cho anh thì sẽ thuộc về anh." Khương Ngải Chanh đặt chiếc còi vào lòng bàn tay anh, "Em cầm nó cũng vô dụng, vì nó có thể cứu mạng anh nên cũng coi như là có duyên."
"Có duyên?" Hình Nhận lặp lại hai từ này.
"Vâng." Khương Ngải Chanh chớp mắt gật đầu.
Có lẽ là vì đọc quá nhiều kịch bản diễn xuất, nên năng lực chấp nhận những thiết lập kỳ quái này của cô rất mạnh, cho dù là đồ vật, nhưng khi nó có liên hệ với con người, thì đó chính là có duyên.
Cô không biết Hình Nhận có hiểu từ ngữ này không, lòng bàn tay anh đang mở ra, chiếc còi xám bạc lẳng lặng nằm ở trên tay anh.
Hình Nhận đeo chiếc còi vào cổ một lần nữa, mở miệng nói: "Cảm ơn."
Anh ngước mắt nhìn cô gái xinh đẹp đang nở nụ cười rạng rỡ tự nhiên ở trước mặt, giữa hàng lông mày vẫn còn tồn tại hình bóng giống như lúc nhỏ.
Bị một đôi mắt đen láy như thạch anh đen, hoàn toàn chân thật không lẫn bất kỳ tạp chất nào nhìn chằm chằm như vậy, trái tim Khương Ngải Chanh như bị thứ gì đó đâm vào, đột nhiên giật nảy: "Không, không cần cảm ơn."
Nói xong, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Nhìn ống tay áo bị xắn lên một nửa của anh, Khương Ngải Chanh không nhịn được mà nói thêm một câu: "Sao anh lại mặc áo dài tay, thời tiết nóng bức như vậy nên đừng che miệng vết thương."
Khi không bị thương thì biết sợ nóng mà mặc áo ngắn tay, còn lúc bị thương rồi thì cố ý mặc áo dài tay để che lại, là muốn vờ như không có chuyện gì xảy ra sao?
Người đàn ông này đúng là mâu thuẫn, rõ ràng là rất cẩn thận, nhưng lại không thèm băng bó vết thương, đối với người khác thì chu đáo quan tâm, nhưng lại rất qua loa với chính mình.
Liếc nhìn lớp băng gạc mỏng manh quấn quanh cánh tay của Hình Nhận, Khương Ngải Chanh dặn dò anh phải giữ sạch sẽ, không được chạm nước: "Khi cởi quần áo cũng phải cẩn thận, đừng chạm vào."
Bên tai vang lên giọng nói không ngừng của cô gái, Hình Nhận không hề phản bác lại, toàn bộ đều nghe theo: "Được."
Vết thương đã được xử lý nên cũng không tiện ở lại, Hình Nhận đứng dậy chào tạm biệt, Khương Ngải Chanh đi theo ra cửa: "Để em đưa anh xuống."
Hình Nhận cúi người trước kệ giày, đôi giày thể thao nam cỡ lớn trên kệ giày tương phản rõ rệt với đôi giày nữ nhỏ nhắn tinh xảo ở bên cạnh.
Anh lấy giày xuống đặt ở bên chân, thuận miệng trả lời Khương Ngải Chanh: "Không cần."
"Đừng khách sáo." Hơn nữa, cô nên cảm ơn Hình Nhận thật tốt mới phải, Khương Ngải Chanh cũng lấy đôi giày xăng đan thoải mái ở trên kệ.
Hình Nhận ngăn cản: "Bị người khác nhìn thấy sẽ không hay."
Động tác khom lưng của Khương Ngải Chanh hơi khựng lại: "A, anh sợ bị người ta chụp được anh và em ở cạnh nhau sao?"
Nếu là như vậy, kế hoạch mời khách của cô có lẽ phải sửa lại, hoặc là phải cẩn thận hơn.
Hình Nhận đã buộc xong dây giày, nhưng không đứng dậy mà ngồi xổm xuống trước mặt Khương Ngải Chanh, gần như song song với tầm mắt lúc này của cô: "Bọn họ sẽ hiểu lầm em."
Những gì tên biến thái nói trong phòng thẩm vấn hôm nay đều bị Hình Nhận ghi nhớ trong lòng, nếu không phải có vách ngăn, có lẽ anh đã không nhịn được mà cho tên đó một cú đấm.
Khương Ngải Chanh chớp chớp mắt, dứt khoát ngồi xổm xuống, lúc này góc nhìn đã thấp hơn Hình Nhận, cô ngẩng đầu cười híp mắt: "Nhưng mà, anh cũng đã về nhà với em rồi."
Bây giờ mới nói dễ bị hiểu lầm thì có phải đã quá muộn không?
Động tác của Hình Nhận khựng lại.
Anh nhìn thấy chính mình trong con ngươi sáng ngời của Khương Ngải Chanh.
*
Nhà họ Tưởng.
Tưởng Tử Dục bị mẹ gọi về, nói rằng có việc quan trọng cần phải bàn bạc, nhưng khi anh ta vội vã trở về thì bà ấy lại nói rằng đã xử lý xong.
Tưởng Tử Dục muốn rời đi ngay lập tức, nhưng bị bà ấy gọi lại hỏi chuyện: "Nghe nói con ở nước ngoài mua một sợi dây chuyền cổ với giá cao."
Đây là tiêu rất nhiều tiền, giấu cũng không được, Tưởng Tử Dục cũng không muốn giấu, thoải mái thừa nhận: "Đúng là có chuyện này."
Bà Tưởng ngước mắt nhìn con trai: "Định tặng cho ai?"
Con trai làm trong ngành giải trí, tiếp xúc với những người đó là chuyện bình thường, bọn họ cũng sẽ không nghiêm khắc sàng lọc từng người bạn mà Tưởng Tử Dục tiếp xúc. Nhưng năm nay, Tưởng Tử Dục không chỉ làm trái lời bọn họ để theo đuổi một ngôi sao nhỏ, mà sau khi thất bại lại đột nhiên để tâm đến Khương Ngải Chanh, điều này không thể không làm bọn họ chú ý.
Bọn họ từng để ý đến Khương Ngải Chanh, thấy con trai đã nhiều năm không nảy sinh tình cảm đó với Khương Ngải Chanh nên cũng nhắm mắt làm ngơ. Nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi, không chỉ mua nhiều đồ trang sức phù hợp làm quà cho con gái mà còn chạy đến chỗ Khương Ngải Chanh ngay khi máy bay hạ cánh, vì vậy bà ấy mới tìm lý do gọi Tưởng Tử Dục.
Tưởng Tử Dục do dự một chút, không nói dối nhưng cũng không nói rõ ràng: "Là một người bạn."
Bà Tưởng hoài nghi.
Quan hệ bạn bè?
Nếu đặt vào trường hợp hai người độc thân khác giới, những hành vi này sợ là có hơi quá mức.
"Dù là bạn bè cũng được, hồng nhan tri kỷ cũng được, con nên biết quy củ của nhà họ Tưởng." Bà Tưởng nói ẩn ý, "Lần trước con theo đuổi cô ngôi sao kia, mẹ đã che giấu giúp con ở trước mặt ba, nếu con đã từ bỏ thì không nói làm gì, nhưng đừng để mẹ phải giải quyết những chuyện tương tự như vậy nữa."
Ngụ ý là, những người phụ nữ trong giới giải trí sẽ không bao giờ được bước vào ngưỡng cửa của nhà họ Tưởng.
Tưởng Tử Dục đã được nghe những lời này từ khi tiếp quản công ty giải trí, cũng chưa từng phản bác, bởi vì anh ta cảm thấy mình sẽ không qua lại với phụ nữ trong giới giải trí, càng sẽ không đưa về nhà. Nhưng nghe mẹ nói như vậy, dường như bà ấy tràn ngập bài xích và thành kiến đối với những người đó.
Anh ta biết giới giải trí này rất loạn, nhưng cũng có những diễn viên như Khương Ngải Chanh, họ tập trung vào diễn xuất và không có các mối quan hệ dây dưa mập mờ để đi cửa sau. Thân phận và tài sản của anh ta có thể dễ dàng nâng người khác lên, nhưng Khương Ngải Chanh chưa bao giờ muốn thứ "lợi ích" đó từ anh ta.
Nói đâu xa, ngay cả cô nàng ngôi sao từ chối anh ta cũng có niềm kiêu hãnh và cốt cách của riêng mình.
"Mẹ, nhìn người cũng không thể chỉ dựa vào nghề nghiệp của người ta? Đúng là mọi người đã nhìn thấy những thứ bẩn thỉu trong giới giải trí, nhưng không phải ai cũng như thế, vẫn còn rất nhiều người giành được danh tiếng dựa trên chính năng lực của họ, không thể quơ đũa cả nắm."
"Con nói như vậy là có ý gì?" Bà Tưởng không ngờ con trai mình đột nhiên phản bác lại bà ấy, sắc mặt trở nên nghiêm túc, "Trước đây con luôn đảm bảo với chúng ta là "Sẽ không", bây giờ con đang làm gì vậy? Bắt đầu phản bác, bắt đầu phản kháng? Là ai dạy con làm như vậy hả?"
Tưởng Tử Dục cao giọng: "Không ai dạy con cả."
Rõ ràng anh ta đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, được coi là "trẻ tuổi đầy triển vọng" ở trong mắt người khác. Vậy mà ở trước mặt ba mẹ, anh ta vẫn giống như lúc trước, vẫn là một thằng công tử cố gắng hết sức để có được tự do, nhưng lại bị vệ sĩ bắt về "kế thừa gia nghiệp" hết lần này đến lần khác.
Anh ta cho rằng mình đã có đủ bản lĩnh tạo ra thế giới cho riêng mình, nhưng hóa ra vẫn bị mắc kẹt trong chiếc lồng sang trọng ấy.
Cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con kết thúc trong bầu không khí chẳng mấy tốt đẹp, Tưởng Tử Dục tự mình lái xe ra ngoài, đạp ga chạy trên con đường rộng rãi không chướng ngại vật, cảm giác kích thích do tốc độ mang lại khiến anh ta có chút hốt hoảng .
Tưởng Tử Dục đậu xe ở ven đường, hạ cửa sổ xuống, một tay đặt ở cạnh cửa sổ, bị gió nóng đêm hè trong không khí vây lấy.
*
Hình Nhận rời đi không lâu, Khương Ngải Chanh nhận được cuộc gọi của Tưởng Tử Dục, do dự một lúc, vẫn là chọn trả lời.
Không đợi cô mở miệng, bên trong điện thoại vang lên một tiếng xưng hô quen thuộc: "Chanh tử."
Khương Ngải Chanh dựa vào cửa sổ sát đất: "Muộn như vậy, có chuyện gì sao?"
"Mình đang ở bãi đỗ xe trong tiểu khu nhà cậu, cậu xuống đây lấy quà đi." Những món quà đó vốn dĩ là mua cho cô, Khương Ngải Chanh không cần, anh ta là đàn ông cũng không dùng được.
Khương Ngải Chanh không hiểu lần này Tưởng Tử Dục cố chấp cái gì, nhưng cô kiên quyết không thay đổi, vẫn không chịu nhận: "Cậu trở về đi."
Tưởng Tử Dục nấc lên một tiếng, tiếp tục nói: "Mình lái xe tới đây, uống rượu rồi, không thể về được."
Khương Ngải Chanh lập tức thẳng lưng, tìm được từ mấu chốt: "Cậu say rượu lái xe?"
"Không... phải." Tưởng Tử Dục kéo dài giọng điệu, cười hai tiếng qua điện thoại: "Mình đem rượu lên xe, dừng lại mới uống, mình thông minh đúng chứ?"
Khương Ngải Chanh có chút cạn lời, bao nhiêu tuổi rồi mà còn ấu trĩ như vậy.
Nhưng có chuyện gì mà tối muộn rồi còn chạy đến dưới nhà của cô uống rượu?
Tiểu Viên từ phòng tắm đi ra phòng khách, nhìn thấy Khương Ngả Chanh đang ngồi ở cửa chuẩn bị mang giày vào, trong lòng đầy nghi vấn: "Chị, chị muốn ra ngoài ạ?"
"Có chút việc."
"Việc gì thế, hai ngày nay chị bị chú ý nhiều lắm, ở bên ngoài không an toàn." Tiểu Viên rất lo lắng cho cô sau khi trải qua loại chuyện như ngày hôm nay.
Nếu không phải Tưởng Tử Dục uống rượu ăn vạ không chịu đi thì Khương Ngải Chanh cũng không muốn ra ngoài vào lúc này: "Tưởng Tử Dục đang uống rượu ở dưới nhà, không biết tình hình thế nào, vừa hay em đi chung với chị đi, nhỡ có chuyện thì phụ một tay."
Tưởng Tử Dục đang uống rượu ở ghế sau, vừa mở cửa xe, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt khiến người ta muốn sặc.
Khương Ngải Chanh không khỏi ho khan hai tiếng, Tưởng Tử Dục ở bên trong còn vẫy tay với cô: "Chanh tử."
Khi cô đến gần, Tưởng Tử Dục lấy ra một hộp quà tinh xảo, to bằng nửa lòng bàn tay, nhất định muốn đưa cho cô.
Khương Ngải Chanh đẩy trở về: "Mình không cần."
Cô không biết tại sao Tưởng Tử Dục về nhà một chuyến rồi lại đến đây ăn vạ, có lẽ là gặp phải chuyện phiền phức, Khương Ngải Chanh nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tưởng Tử Dục mở một chai rượu mới: "Cũng không có gì, chỉ là tâm trạng phiền muộn, muốn tìm cậu tâm sự."
"Mình rất bận." Không có thời gian nói chuyện phiếm.
Tưởng Tử Dục đột nhiên rướn nửa người ra khỏi xe: "Chanh tử, có phải mình đã làm gì khiến cậu không vui không?"
Khương Ngải Chanh không chút do dự: "Không có."
Nói một cách lý trí, Tưởng Tử Dục cũng không có lỗi với cô, chỉ là cô quyết định từ bỏ, nhất định phải thay đổi hình thức ở chung của hai người.
"Nói dối, đừng tưởng mình không nhìn ra, trong khoảng thời gian này cậu không thích gặp mình." Tưởng Tử Dục giơ ngón tay chỉ vào cô, "Con gái các cậu đều như vậy, có chuyện nhưng không nói, luôn muốn người khác phải suy đoán."
"Mình không biết cậu rút ra kết luận này từ đám ong bướm nào, nhưng mình có thể nói rõ cho cậu biết, mình không tức giận với cậu, cũng không muốn cậu phải suy đoán tâm tư của mình, càng không cần quà cáp để dỗ dành vui vẻ." Khương Ngải Chanh nhấn mạnh: "Tưởng Tử Dục, mình chỉ không thích mắc nợ nhân tình, về điểm này chắc hẳn cậu biết."
Khương Ngải Chanh nói một tràng như súng liên thanh, Tưởng Tử Dục nghe thấy thì sững sờ, có lẽ là vì rượu đã che mất khả năng tư duy của anh ta, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, khàn giọng thốt ra hai chữ: "Xin lỗi."
Lời xin lỗi đột ngột khiến cảm xúc không rõ của Khương Ngải Chanh bị đè nén trong cổ họng.
Đôi khi đối mặt với Tưởng Tử Dục, luôn có một loại cảm giác bất lực.
Cô từng nhìn thấy Tưởng Tử Dục bộc lộ một mặt yếu đuối, một người đàn ông ở bên ngoài đảm đương mọi việc một mình thực sự cần được an ủi, cô nghĩ mình là người đặc biệt, nhưng thật ra không phải vậy.
Tưởng Tử Dục cần một người bạn có thể trút hết nỗi lòng, nhưng cô không làm được, vì vậy không có cách nào tiếp tục thân thiết.
Khương Ngải Chanh thở dài một hơi: "Mình sẽ gọi cho trợ lý của cậu, có chuyện gì thì đợi tỉnh rượu sẽ tự thông suốt."
Người say rượu thích làm càn, nói lý lẽ cũng vô ích.
Trạng thái lúc này của Tưởng Tử Dục không rõ ràng, ở lại đây rất dễ xảy ra chuyện, Khương Ngải Chanh đành phải ngồi trong xe, gọi trợ lý riêng của Tưởng Tử Dục, bảo anh ta đến đón.
Trợ lý đã tới, Khương Ngải Chanh liền đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, Tưởng Tử Dục đang ngồi ở trong xe đột nhiên gọi tên cô: "Chanh tử, có phải cậu cũng sẽ trở nên giống với những người đó?"
Khương Ngải Chanh rời đi nên không nghe rõ, nghi hoặc quay đầu lại: "Cái gì?"
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc kia qua cửa sổ xe, Tưởng Tử Dục rút lại những lời vừa buộc miệng thốt ra: "Không có gì."
Anh ta thu hồi tầm mắt, cửa sổ xe từ từ đóng lại, hoàn toàn ngăn cách tầm mắt của Khương Ngải Chanh.
Xe chuẩn bị nổ máy, Khương Ngải Chanh dẫn Tiểu Viên trở về, Tiểu Viên đi theo bên cạnh cô, lúc này mới dám hỏi: "Chị, sao em cảm thấy gần đây tổng giám đốc Tưởng thay đổi thì phải."
Phía sau truyền đến tiếng động cơ, Khương Ngải Chanh cũng không quay đầu lại: "Con người rồi sẽ thay đổi, có gì kỳ lạ."
Fan cuồng biến thái đã bị bắt, Khương Ngải Chanh giải quyết được một mối nguy hiểm lớn tiềm ẩn xung quanh mình, lập tức thông báo tin tốt này cho bạn thân.
Hình U thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe điều này: "Bắt được là tốt rồi."
Khương Ngải Chanh chủ động giải thích việc Hình Nhận bị thương ở cánh tay là vì cô ấy: "Mình xin lỗi, hôm nay đã làm anh trai cậu bị thương, nhưng không nghiêm trọng lắm đâu, cậu đừng lo lắng."
"Đó là lỗi của kẻ xấu, không phải của cậu." Hình U nhận thức rõ ràng, định chút nữa gọi điện cho anh trai để hỏi rõ tình hình.
Khương Ngải Chanh thả lỏng, mỉm cười: "À đúng rồi, lần này anh trai của cậu đã giúp đỡ mình rất nhiều, mình muốn mời anh ấy ăn một bữa cơm, nhân tiện tặng quà coi như lòng cảm kích, cậu có đề cử gì không?"
Hình U nói: "Anh hai mình không để ý mấy chuyện đó đâu."
Khương Ngải Chanh đã quyết định rồi: "Anh ấy có thể không để ý, nhưng mình không thể không có thành ý."
Hình U cẩn thận ngẫm nghĩ: "Anh hai mình cũng không thiếu thứ gì."
Cái nào có thể mua được bằng tiền thì Hình Nhận không thiếu, hơn nữa anh ấy quanh năm ở trong quân đội, cũng ít sử dụng đồ vật hơn người khác, nếu nói tặng cái gì là phù hợp nhất, trong lúc nhất thời Hình U cũng khá khó xử.
Hình U chống cằm suy nghĩ: "Nếu mà thật sự có thiếu, thì có lẽ là một cô vợ."
"... Mình tìm vợ cho anh ấy á?" Khương Ngải Chanh nghẹn lời.
"Cậu có người nào thích hợp để giới thiệu không?" Hình U thực sự quyết tâm làm nhiệm vụ đến cùng, cũng mặc kệ ai là người thực hiện.*
*Ý là ông nội giao cho Hình U nhiệm vụ tìm vợ cho anh trai, mà giờ Hình U đẩy sang cho Khương Ngải Chanh
Khương Ngải Chanh vạch trần trò vặt của cô: "Hình U, cậu nói thật đi, có phải đây là chuyện mà ông nội Hình giao cho cậu không? Cậu muốn đẩy sang cho mình."
Hình U cười khanh khách qua điện thoại: "Hihi, bị cậu nhìn thấu mất rồi."
Khương Ngải Chanh: "..."
Sau đó là hỏi về sở thích và khẩu vị ăn uống của Hình Nhận, nhưng cũng nhận được câu trả lời rất mơ hồ.
Hình Nhận không kén ăn, chua ngọt đắng cay đều có thể, tưởng tượng đến cảnh sống trong quân ngũ quanh năm, có lẽ đối với anh các món ăn bên ngoài đều ngon.
Sau khi cúp điện thoại, Khương Ngải Chanh khoanh tay đi tới đi lui trong căn nhà rộng rãi, Tiểu Viên vừa đi ra đột nhiên bị gọi giật lại.
"Tiểu Viên, em muốn thoát ế không?"
"Ặc... Cũng có chút?" Cô ấy khá tùy duyên.
"Giới thiệu cho em một người nhé?"
"Ai ạ?"
"Chính là, Hình Nhận."
"Chị Ngải Chanh, chị đang nói đùa với em sao?" Tiểu Viên hoảng sợ ra mặt, "Một nhân vật anh hùng như anh Hình nào có phải là người mà kẻ phàm trần như em có thể nhúm chàm."
Khương Ngải Chanh ngửa đầu suy nghĩ một chút, nhìn cô trợ lý nhỏ từ trên xuống dưới: "Em nói đúng."
Tiểu Viên: "..."
Bị đá đểu không thương tiếc.
Khương Ngải Chanh suy nghĩ rất nhiều, ví tiền, khuy măng sét, có vẻ không hợp với khí chất của Hình Nhận, nên nhanh chóng bị cô loại ra.
Việc này không thể kéo dài được nữa, qua mấy ngày nữa là cô sẽ bắt đầu bận rộn.
Sau khi được bạn bè đề cử, Khương Ngải Chanh đã tìm được một nhà hàng có tiếng, và cũng đã dò hỏi Hình Nhận.
Lúc đầu, Hình Nhận từ chối, mọi thứ anh làm đều không phải muốn Khương Ngải Chanh báo đáp bất cứ thứ gì, nhưng Khương Ngải Chanh mồm mép lanh lợi, trước giờ anh không phải là đối thủ của cô, nên nhanh chóng bị đánh bại.
Cuối cùng chỉ có thể đồng ý: "Được rồi, em cứ quyết định thời gian."
"Vậy em sẽ xem xét rồi sắp xếp." Khương Ngải Chanh nói xong lời này liền chuẩn bị đặt phòng, Tiểu Viên vội vàng chạy tới, "Chị Ngải Chanh, chị và tổng giám đốc Tưởng bị chụp lén."
Tưởng Tử Dục ra vào bãi đỗ xe với Khương Ngải Chanh, quan hệ thật sự không trong sáng, từ lâu đã nghe nói Khương Ngải Chanh có quan hệ không bình thường với Tưởng Tử Dục, vừa khéo bắt gặp tại trận.
Chỉ trong một thời gian ngắn, những bức ảnh gặp gỡ riêng tư với đàn ông của Khương Ngải Chanh liên tục lên hot search, thậm chí vụ bê bối đã được dập tắt bởi video giám sát lần trước cũng bị đào lên. Tuy nhiên, những tin tức này phát tán chưa được bao lâu thì đã bị Tưởng Tử Dục đè xuống rất nhanh, gần như tìm không thấy dấu vết ở trên mạng.
Khương Ngải Chanh tức đến run người.
Rõ ràng là toàn bộ quá trình đều có Tiểu Viên ở đó, nhưng chỉ đăng tải những bức ảnh có cô và Tưởng Tử Dục, đổi trắng thay đen.
Vụ lùm xùm của Khương Ngải Chanh giống như hòn đá rơi xuống mặt nước, lúc đầu rất hung hãn, nước bắn tung tóe, nhưng qua một lúc liền lắng xuống, cuối cùng chìm xuống đáy hồ.
Sau ngày hôm đó, Tưởng Tử Dục không cưỡng ép tặng quà cho cô nữa, Khương Ngải Chanh còn phải nắm bắt thời gian để mời Hình Nhận ăn cơm trước khi tiến vào đoàn phim tiếp theo.
Cô xem xét các nhà hàng sang trọng, nhưng Hình U nói rằng anh trai thích các món ăn Trung Quốc nhiều hơn, vì vậy cô đã tìm được một nhà hàng mười năm tuổi cực kỳ nổi tiếng. Việc kinh doanh ở đây rất tốt, cả hai cố tình tránh những chỗ ăn uống đông đúc nhất, dùng cơm trong phòng riêng.
Khi đến đây, Khương Ngải Chanh đã che chắn kín mít từ đầu đến chân, nhưng Hình Nhận vẫn nhận ra cô.
Khương Ngải Chanh cảm thấy thần kỳ: "Như vậy mà anh cũng nhận ra."
"Diện mạo của một người có thể che giấu, dáng người cũng có thể che giấu, nhưng khí chất sẽ không thay đổi." Ngay cả khi Khương Ngải Chanh không lộ mặt, Hình Nhận vẫn có thể nhận ra cô từ trong đám đông.
Trong phòng riêng chỉ còn lại hai người họ, Khương Ngải Chanh mở lớp ngụy trang ra, để lộ khuôn mặt xinh đẹp sáng ngời: "Em sắp bị nóng chết rồi."
Hình Nhận đưa cốc nước chanh trên bàn: "Nếu sợ bị chụp ảnh, vậy tại sao vẫn ra đây?"
Khương Ngải Chanh nhận lấy cốc, kéo ghế ngồi xuống: "Dù sao cũng không thể dừng mọi hoạt động giao tiếp hằng ngày chỉ vì sợ bị chụp lén."
Cô luôn lạc quan như vậy.
Người phục vụ mang thực đơn đến, Hình Nhận đưa cho Khương Ngải Chanh.
Khương Ngải Chanh đẩy trở về: "Hôm nay em mời khách, anh chọn đi."
Hình Nhận nghiêm túc: "Em cứ chọn món mình thích, anh không chọn."
Phản ứng này giống hệt như những gì Hình U miêu tả qua điện thoại, Khương Ngải Chanh không nhịn được mà cười thành tiếng.
Hình Nhận liếc nhìn cô, nhíu mày khó hiểu, không biết những lời của mình chọc cười cô chỗ nào.
Nhìn thấy phản ứng của anh, Khương Ngải Chanh cắn chặt môi, nụ cười trên mặt không kìm lại được.
Có một số đàn ông có vẻ ngoài nghiêm nghị nhưng trông không hề nghiêm nghị chút nào, ngược lại rất đáng yêu.
Không biết có phải là vì Hình Nhận quanh năm ở trong quân đội hay không, anh không giống những con cáo già tinh vi sành đời trong giới giải trí, mỗi một cử chỉ mỗi một lời nói đều toát ra sự thật lòng.
Tiểu Viên nói rằng hình tượng của anh cao lớn, không thể nhúng chàm, sau vài lần tiếp xúc, Khương Ngải Chanh nhận ra sự nghiêm túc mà anh thể hiện ra ngoài không phải là tỏ vẻ.
Cuối cùng vẫn là Khương Ngải Chanh gọi món, trong lúc ăn cơm thì cô có đặc biệt chú ý, Hình Nhận không bài xích bất kỳ món nào, nhưng cũng sẽ có món thích ăn.
Chẳng hạn như mấy đĩa thịt ở trên bàn vơi đi rất nhanh.
Hóa ra là Hình Nhận thích ăn món mặn.
Là một ngôi sao, Khương Ngải Chanh đặc biệt quan tâm đến vấn đề ăn uống, lượng thức ăn cũng cần được kiểm soát. Hoàn toàn trái ngược với Hình Nhận, sức ăn của anh cực lớn.
Khương Ngải Chanh ăn rất chậm, vẫn không buông đũa vì không muốn Hình Nhận cảm thấy xấu hổ khi ăn một mình, khi anh đặt đũa xuống, Khương Ngải Chanh mới đặt xuống theo.
Trước khi rời đi, Khương Ngải Chanh lại bọc kín bản thân lần nữa.
*
Bóng chiều hôm xanh đen bao phủ bầu trời, ánh đèn đủ màu tô điểm cho toàn bộ thành phố, nhà hàng này nằm đối diện sông Trường Giang, băng qua hai con đường là có thể nhìn thấy cây cầu sáng đèn neon, người đi đường tản bộ dọc theo bờ sông.
Trên đường đi có người đi dạo, có người chạy bộ, cũng có người ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, tất cả đều tự do tự tại.
Không ai đặc biệt chú ý đến họ, kể cả đứa trẻ làm đổ ly kem, người lớn nhảy múa ở nơi công cộng, cũng là điều bình thường.
Ở trong giới giải trí này một thời gian dài, những ngôi sao nổi tiếng được quan tâm nhiều đôi khi cũng chỉ khao khát một cuộc sống bình thường, Khương Ngải Chanh nhìn đám đông náo nhiệt, ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
Khương Ngải Chanh không nhúc nhích, Hình Nhận tò mò: "Đang nhìn gì vậy?"
Khương Ngải Chanh thuận miệng đáp: "Xem mấy cô đối diện múa vuông."
"Không phải." Hình Nhận quyết đoán phủ nhận câu trả lời qua loa này.
Bị nhìn thấu, Khương Ngải Chanh cũng không ngụy biện, thẳng thắn nói: "Cũng không có gì, em muốn đi dạo."
"Vậy đi thôi." Hình Nhận xoay người, đợi cô chọn hướng đi.
Khương Ngải Chanh lắc đầu: "Anh không thể đi dạo với em, gần đây em hơi xui xẻo, nếu bị chụp được thì thê thảm lắm."
Cô lên hot search như ăn cơm bữa, nhưng Hình Nhận thì khác, anh cần bảo vệ sự riêng tư của mình.
Hình Nhận cũng biết về hai vụ cô bị chụp lén gần đây: "Chúng ta sẽ đi riêng."
"Ý anh là em tự đi dạo một mình sao?" Đội mũ quá nóng, Khương Ngải Chanh hơi nâng vành mũ lên để thoát khí, nhìn con đường vô tận trước mặt: "Lần trước bị theo dõi, nên đã lâu rồi không đi dạo một mình trên đường."
Cô hơi nâng cằm, nhìn lên cây cầu sặc sỡ bên kia, bên tai dường như có tiếng nước sông dập dờn.
Hình Nhận mượn ánh đèn đường để nhìn rõ khuôn mặt khuất trong bóng tối: "Sợ sao?"
Ánh sáng xung quanh mờ ảo, Khương Ngải Chanh dứt khoát cởi mũ ra, thở dài nói: "Có thể là có chút di chứng."
Cô lấy tay gạt đi mớ tóc rơi lòa xòa nơi khóe mắt và gò má, đang định đội mũ lên một lần nữa, nhưng lại có một thứ nhanh hơn, tròng từ đỉnh đầu xuống đến cổ cô.
Không biết Hình Nhận đã gỡ chiếc còi xuống từ khi nào, đeo nó ở trước ngực cô.
Anh cúi đầu, đôi mắt đen tràn ngập cảm giác an toàn đáng tin cậy.
"Mỗi khi sợ hãi, hãy thổi nó lên, anh nghe được sẽ lập tức đến."