Lờ mờ sáng, đang mộng mị thì Diệp Tích Linh giật mình tỉnh dậy.

Trên trán, mồ hôi đổ như mưa. Sẵn có chiếc khăn cạnh gối, hắn tiện tay với lấy, chậm chậm. Bỗng trong đầu đột nhiên nghĩ đến điều gì, nhanh vén mành lên, hô nhẹ: "Người đâu!"

Hầu hạ hắn từ đêm hôm qua tới giờ là tỳ nữ Cẩn Trân và Ngọc Trân. Hai người vội vàng từ ngoài phòng đi vào, khom người: "Vương gia, có nô tỳ!"

"Thay quần áo cho ta!"

"Vâng!"

Đồ ăn sáng còn không dùng, Diệp Tích Linh đã vội vã xuất phủ, ngồi lên kiệu hướng về hoàng cung.

Sau cơn mưa, không khí cực kì thoáng đãng. Vén màn trướng lên, mùi hoa đào bên đường hòa với mùi bùn đất làm cho tâm tình đang buồn bực của Diệp Tích Linh cũng trở nên tốt hơn đôi chút.

Hôm nay đáng lẽ ra là một ngày nghỉ ngơi.

Vào cung, hướng thẳng tới điện Sùng Văn, là tẩm cung của đương kim hoàng đế Đại Nghiệp.

Mới vừa hạ triều trở về, nghe được tin Cung thân vương chờ đã lâu, tròng mắt đen nhánh của Diệp Tích Thuấn hiện lên ánh sáng không rõ, ngừng một chút trước điện, rồi sau đó chắp tay sau lưng bước tiếp vào cửa, nụ cười như tắm gió xuân, "Hoàng đệ! Hôm nay đệ không cần vào triều, sao lại có mặt ở đây?"

Diệp Tích Linh đang ngồi ghế lập tức đứng dậy, tiến lên hai bước quỳ xuống hành lễ, giọng nói nhè nhẹ, "Thần đệ khấu kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Bình thân!"

"Tạ ơn hoàng thượng!"



Diệp Tích Thuấn mỉm cười, bộ long bào màu vàng sáng thêu hình rồng nhẹ nhàng lướt qua góc áo của Diệp Tích Linh, lướt qua hắn, chậm rãi ngồi lên ngai vua.

"Khởi bẩm hoàng thượng, thần đệ sáng sớm tiến vào cung là muốn mời hoàng thượng đi cưỡi ngựa. Mùa xuân khí trời mát mẻ, nhiệt độ vừa vặn. Hôm qua trời còn mưa, không khí vẫn còn thoáng đãng, chính là thời gian giải khuây tốt nhất!" Diệp Tích Linh bộ dạng phục tùng chắp tay nói.

"Là vậy sao? Hoàng đệ lại có nhã hứng như vậy, cũng tốt thôi. Cho trẫm viện cớ nghỉ ngơi một chút!" Diệp Tích Thuấn vừa nghe, hàng lông mày thẳng tắp nhướng lên, nụ cười trên mặt càng thêm sáng, "Ha ha! Tốt! Đêm qua trẫm cũng phê duyệt nhiều tấu sớ, đúng là có hơi mệt. Chúng ta đi Nam Sơn một chuyến vậy!"

Diệp Tích Linh ngước mắt, nhẹ nhàng cười, "Vâng!"

Hai con tuấn mã một đen một trắng dẫn đầu đoàn người trong rừng Nam Sơn. Bởi vì đêm qua mưa quá lớn nên đường núi hơi trơn trượt, đi theo sau còn có hai đội ngự lâm quân hộ tống.

Đoàn ngựa phi nhanh, hù dọa mấy con chim nhỏ bay tán loạn.

"Hoàng đệ, đại hôn sắp tới, trong vương phủ chuẩn bị như thế nào?" Diệp Tích Thuấn thả ngựa chạy chậm, quay đầu cười hỏi.

"Bẩm hoàng thượng, theo như quy củ chuẩn bị, để quản gia của vương phủ toàn quyền xử lý, thần đệ cũng thanh nhàn." Diệp Tích Linh khẽ cười, chậm rãi trả lời.

Diệp Tích Thuấn lại nhướng lông mày, trong mắt đầy ý cười, "Ha ha, bây giờ thì thanh nhàn nhưng lễ thành hôn với Đại Chu công chúa không thể chậm trễn được đâu đấy. Tuy hai nước dẹp yên mới mấy chục năm, nhưng bách tính cũng mong đợi có thể vĩnh viễn cùng chung sống hòa bình!"

"Vâng, thần đệ sẽ không bạc đãi Bình Dương công chúa, hoàng thượng cứ yên tâm!" Diệp Tích Linh cười nhạt, nắm chặt dây cương trong tay, dường như có gân xanh nổi lên.

Diệp Tích Thuấn nhíu mày, "Trẫm sao có thể yên tâm được? Đệ không háo nữ sắc. Trắc phi vào phủ ba năm đều không có tin gì. Tiên đế qua đời rất tiếc nuối. Trẫm phải ngó chừng đệ, giúp đệ khai chi tán diệp mới được!"

"Sinh con nối dõi là chuyện do tự mình làm chủ. Thần đệ không để ý, cớ sao hoàng thượng lại quan tậm?" Ánh mắt Diệp Tích Linh nhìn lướt, đôi môi nhếch nhẹ lên, cười đạm.

Diệp Tích Thuấn hơi ngẩn ra, lại bị vẻ mặt mị hoặc của Diệp Tích Linh ngăn cứng họng, bèn chớp mắt một cái mới phục hồi tinh thần lại, lập tức nghiêng mặt, nói: "Đương nhiên là trẫm mong đợi hoàng tộc Đại Nghiệp ta luôn thịnh vượng, con đàn cháu đống, tương truyền đời đời!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play