Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời vừa ló rạng, từng tia nắng ấm áp len lỏi qua những khung cửa sổ. Một ngày mới nữa lại đến, hàng ngàn, hàng vạn người đồng loạt đổ xô ra đường, bắt nhịp với cuộc sống thường nhật.
Tiểu Vy mơ màng thức dậy, cô nheo mắt nhìn xung quanh căn phòng, lúc đầu vẫn chưa thể thích nghi trước khung cảnh xa lạ này, nhưng chỉ vài giây sau cô bỗng nhận ra bản thân đã không còn ở cái địa ngục trần gian kia nữa, kể từ bây giờ đây sẽ là nơi khởi đầu cuộc sống tự do không bị trói buộc.
Tiểu Vy thoải mái vươn nhẹ vai rồi bước xuống giường, đi đến gần khung cửa sổ, cô dùng tay kéo nhẹ tấm rèm. Tiểu Vy mỉm cười, khẽ nhắm mắt tận hưởng ánh nắng đầu tiên trong ngày, nếu như có ai đó hỏi khung cảnh đẹp nhất mà cô từng được tận mắt nhìn thấy là gì?
Cô sẽ không ngần ngại mà trả lời đó chính là hình ảnh tia nắng đầu tiên chiếu rọi trên mọi con đường trong một buổi sáng sớm, nó khiến cô cảm thấy ấm áp, làm cho cô có thêm hy vọng trước cuộc sống đầy tăm tối và dơ bẩn.
Tiểu Vy khẽ thở dài, tự nhủ với lòng sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện đó nữa, trong đôi mắt chàn đầy sự quyết tâm, cô nhanh chóng quay người bước ra khỏi phòng.
Việc đầu tiên mà cô cần làm sau khi thức dậy chính là vệ sinh cá nhân, tiếp theo đó là lục tìm xem còn món nào có thể lót dạ được hay không?
Sau một hồi tím kiếm, cuối cùng Tiểu Vy cũng tìm được hộp ngũ cốc và một ít sữa còn có thể ăn được, cô đổ hạt ngũ cốc ra chiếc tô rồi thêm một chút sữa, bữa sáng tuy có chút đơn giản, nhưng cô không phải là người cầu kỳ trong mỗi bữa ăn, như vậy cũng đủ cung cấp năng lượng cho một ngày học tập.
Tiểu Vy cầm chiếc tô ra ngoài phòng khách, cô thong thả ngồi xuống ghế sofa rồi tiện tay cẩm remote mở bản tin buổi sáng lên xem, vốn không phải là người thích xem mấy mẩu tin tức khô khan, nhưng không hiểu vì sao hôm nay cô lại hành động khác hoàn toàn với mọi ngày.
Tivi vừa được mở lên đã xuất hiện bản tin trực tiếp, theo như nữ phóng viên tường thuật lại thì hình như đã xảy ra một vụ án giết người vô cùng nghiêm trọng, cảnh sát đã bắt đầu phong toả hiện trường nên người quay phim và nữ phóng viên căn bản không thể tiến sâu vào bên trong nơi xảy ra vụ án, họ chỉ có thể đứng phía sau dải phân cách và truyền đạt tin tức đến người xem.
Khi máy quay vô tình lướt qua khu vực hiện trường, từ xa Tiểu Vy có thể nhìn rõ chiếc xe của nạn nhân, kiểu dáng và màu sắc rất giống chiếc taxi hôm qua đã chở cô đến đây.
Lúc này trong đầu cô bắt đầu hiện lên một suy nghĩ tiêu cực “Không...lẽ là...người tài xế đó” Nhưng rồi cô vội lắc đầu chấn tĩnh bản thân “Ở thành phố này đâu phải chỉ có mình ông ta là đi chiếc xe đó, một hãng taxi lớn có hàng trăm chiếc xe giống nhau. Có lẽ đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi”
Nhưng giây tiếp theo Tiểu Vy dường như chết lặng, chiếc tô cầm trên tay xuýt chút nữa là rơi xuống khi nữ phóng viên đưa tấm thẻ căn cước công dân của nạn nhân lên trên màn hình, mục đích là muốn mau chóng tìm được người nhà của nạn nhân.
Gương mặt trên tấm thẻ làm cho Tiểu Vy vô cùng kinh ngạc, đó không phải là người tài xế đã từng chở cô hay sao?
Không thể nào, không thể như vậy được! Cảm xúc của cô lúc này đang rất hỗn loạn, dù sao bản thân cũng từng tiếp xúc và nói chuyện với ông ta, ít nhiều gì cô cũng có chút liên quan đến người đàn ông này.
Khi bản tin vừa kết thúc Tiểu Vy vẫn không thể thoát khỏi sự bàng hoàng trước cái chết của gã tài xế, tại sao cô luôn cảm giác cái chết của ông ta có liên quan đến mình, hay là vì cô quá nhạy cảm nên mới cảm thấy như vậy?
Trong lúc vẫn còn đang bị ám ảnh bởi vụ việc này, Tiểu Vy chợt phát hiện ra bản thân sắp trễ giờ nhập học, cô vội đặt chiếc tô xuống bàn rồi khẩn trương xách balo ra khỏi nhà.
Sau khi khoá cửa chính cẩn thận, cô liền quay người rời đi, lúc đi ngang qua căn phòng số 313, Tiểu Vy có chút không thoải mái, một lòng muốn tăng tốc chạy thật nhanh đến vị trí của chiếc thang máy.
Đứng trước cửa thang máy, Tiểu Vy dần thả lòng tâm trạng, mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ. Khi thang máy lên đến tầng chín, cánh cửa tự động mở, cô nhanh chóng bước vào rồi nhấn nút đi xuống.
Trước khi cánh cửa gần đóng lại, bất chợt cô trông thấy ở đằng xa xuất hiện một đôi giày cao gót màu đó đứng lấp ló phía sau bức tường, chỉ nhìn trong khoảnh khắc chớp nhoáng nên cô cũng không dám khẳng định đó có phải là ảo giác hay không?
Chiếc thang máy chầm dãi di chuyển xuống tầng một, khi xuống đến nơi, cửa thang máy từ từ mở ra, chưa kịp bước ra thì đã vô tình chạm mặt bác bảo vệ ở ngay trước cửa thang máy, dường như ông ấy đã sớm biết được cô sẽ đi ra từ đây nên đã kiên nhẫn đứng chờ sẵn.
Thoạt đầu Tiểu Vy có chút giật mình, nhưng khi nhận ra đó là bác Hồng thì cô cũng cúi đầu chào hỏi theo khuôn phép lịch sự rồi rời khỏi thang máy.
Tiểu Vy chưa đi được bao xa, bỗng nhiên bác Hồng cất tiếng hỏi làm cho cô không muốn cũng phải dừng bước:
"Đêm hôm qua cô ngủ ngon chứ?"
"Dạ rất ngon!" Tuy không hiểu vì sao bác ấy lại quan tâm đến mình như vậy, nhưng vì lịch sự nên cô cũng mỉm cười trả lời gượng gạo.
"Cô không gặp phải chuyện gì kỳ lạ chứ?" Câu hỏi thứ hai không còn đơn thuần là một câu hỏi xã giao thông thường, giống như đang cố tình dò xét cuộc sống của cô.
"Dạ không có. Cháu xin phép đi trước!" Linh cảm mách bảo cô rằng người bảo vệ này chắc hẳn đang có ý đồ gì đó mờ ám, tốt hơn hết là nên cách xa ông ta ra một chút.
Sau khi trả lời qua loa vài câu, Tiểu Vy liền khẩn trương rời đi, để lại bác bảo vệ đứng dõi mắt nhìn theo bóng lưng của cô. Trong đầu ông ta đamg suy tính điều gì? Chắc hẳn chỉ có một mình ông ta biết, và điều đó là tốt hay xấu thì còn xem vào biểu hiện sau này của ông ta.
-------------------
Tiểu Vy cấp tốc chạy đến trạm xe bus, gương mặt bắt đầu đỏ bừng lên vì chạy quá nhanh. Do là lần đầu tiên đến một thành phố hoàn toàn xa lạ, cô phải dò hỏi rất nhiều người mới biết được trạm xe bus nằm ở đâu.
Cũng may lúc vừa kịp chạy đến nơi thì chuyến xe mà cô cần lên chuẩn bị rời đi, vậy là nhở vận may hiếm có, cuối cùng cô cũng leo lên xe một cách thuận lợi.
Sau khi trả tiền vé, Tiểu Vy nhìn xung quanh một lượt rồi lựa cho mình vị trí ngồi ở cuối xe. Nhiều người nghĩ rằng ngồi dãy ghế cuối cùng rất dễ bị chóng mặt, cả một hàng ghế dài đều bị bỏ trống, chỉ có mình cô ngồi nên khá thoải mái khi không phải va chạm với ai.
Tiều Vy đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính, từng hàng cây xanh nối đuôi nhau lướt ngang qua khi chiếc xe bus di chuyển hướng ngược lại, dòng người tấp nập đi trên đường hoà cùng với sự ồn ào của tiếng còi, tiếng động cơ xe.
Mọi chuyện diễn ra tưởng chừng như hết sức bình thường, nhưng đối với cô, chỉ khi được nhìn thấy ánh mặt trời và nghe thấy được những âm thanh rất đỗi quen thuộc đó, cô mới cảm thấy bản thân mình vẫn đang còn sống.
Tại sao cô lại có suy nghĩ tiêu cực như vậy? Là vì trước đây, Tiểu Vy từng bị ba dượng của mình xâm hại. Đúng vậy, chính là xâm hại, khi đó cô mới chỉ 12 tuổi.
Năm Tiểu Vy lên 10, cô có một người ba dượng nhìn rất tài hoa và giàu có, đằng sau bộ mặt quân tử chính là tâm địa của một con ác quỷ. Sau khi biết được gã ta luôn đánh đập, bạo hình mẹ của mình, cô đã nhìn gã bằng một con mắt khác, căm hận, chán ghét và nếu như có thể lựa chọn, cô rất muốn một dao giết chết gã ta.
Tiểu Vy từng lấy hết dũng khí đứng trước mặt mẹ và nói rằng bản thân đã biết hết mọi chuyện, thoạt đầu mẹ cô cũng rất bất ngờ, nhưng rồi bà chỉ biết giữ im lặng không biện minh hay giải thích bất cứ điều gì.
Khi đó cô thật không hiểu nổi, tại sao mẹ lại chấp nhận chịu đựng sự dày vò về thể xác lẫn tinh thần như vậy. Tiểu Vy thẳng thắn nói rằng bà hãy từ bỏ ông ta và cùng cô rời khỏi căn nhà này, quay trở về cuộc sống trước kia, tuy cực khổ nhưng sẽ không còn ai có quyền chà đạp đến lòng tự tôn của bà.
Nhưng khi nghe xong lời nói được thốt ra từ chính miệng con gái của mình, mẹ cô chỉ biết khóc nấc thành tiếng, bà nói rằng bản thân đã mang thai con của ông ta, mọi chuyện đã quá muộn, không còn cách nào có thể cứu vãn được nữa. Với lại hiện tại Tiểu Vy được học trong trường quốc tế dành cho giới thượng lưu, ở đó môi trường giảng dạy rất tốt, bà chấp nhận nhẫn nhịn chỉ để đứa con trong bụng mình có ba và Tiểu Vy có được một cuộc sống tốt hơn.
Nhưng bà không thể ngờ được rằng chính sự nhu nhược và thiếu quyết đoán đó đã hại chết chính mình và khiến cho Tiểu Vy phải chịu đủ sự dày vò, sống không bằng chết.
Vào năm Tiểu Vy tròn 12 tuổi, cơ thể bắt đầu có dấu hiệu phát triển rõ rệt, thân hình cao lớn, phổng phao hơn bạn bè cùng trang lứa, cộng với gương mặt thanh tú và nước da trắng ngần, khiến cho nhiều người phải thầm ghen tị.
Và tất nhiên việc này đã không qua mắt được ba dượng của cô, ông ta thèm khát cơ thể mới lớn căng tràn nhựa sống của Tiểu Vy và cô cũng ý thức được điều đó nên đã luôn cố tình tránh mặt ông ta mọi lúc, mọi nơi.
Nhưng tránh trời sao khỏi nắng, điều gì đến rồi cũng sẽ phải đến, Tiểu Vy đã bị người đàn ông mà cô từng gọi hai tiếng “ba dượng” cưỡng bức trong chính phòng ngủ của mình.
Xong xuôi mọi việc, ông ta còn không quên đe doạ cô, nếu như để lộ chuyện này ra ngoài làm ảnh hưởng đến hình mẫu lẫn danh tiếng của ông ta, thì ông ta sẽ giết chết cô, mẹ cô và cả đứa em trai cùng mẹ khác ba của cô.
Nghe đến đây chắc hẳn nhiều người sẽ cảm thấy gã ta không còn phải là con người, ngay cả con ruột của gã và là em cùng mẹ khác ba của cô, gã cũng một câu nói giết là giết, vậy thì trên đời này còn điều gì là gã không dám làm cơ chứ?
Lúc đó Tiểu Vy chỉ biết khóc và khóc, cô hoảng loạn lẩn trốn trong một góc phòng, dù cho mẹ cô đã nhiều lần gọi nhưng tuyệt nhiên cô không hề muốn mở cửa.
Tiểu Vy rất sợ người đàn ông kia, và căm giận mẹ của mình, dù cho bà ấy không hề biết gì đến chuyện cô từng bị xâm hại, nhưng với suy nghĩ non nớt của một đứa trẻ chưa trưởng thành, Tiểu Vy chỉ biết oán trách và đổ hết mọi tội lỗi cho mẹ, tất cả là do bà ấy nên cô mới thành ra như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT