Anh nói xong trực tiếp quay sang nhìn Nghiêm Chấp.
Nghiêm Chấp cũng cởi áo khoác xuống, lạnh nhạt nói: "Tôi cũng ok."
Mọi người cùng nhìn về phía Bùi Úc.
Bùi Úc gật đầu.
Địch Tinh Thần không còn hưng phấn như vừa nãy, cậu hiện tại chỉ còn lại khẩn trương.
Phút chốc ba nam chủ tựa như con ruột của cậu, cậu đều không nỡ lòng a.
"Cậu thì sao, Địch Tinh Thần?" Đạo diễn hỏi.
Địch Tinh Thần vừa muốn mở miệng, đạo diễn liền nói: "Thiểu số tuân theo số đông đi, đến đây."
Toàn bộ nhân viên công tác sau lưng cậu đều nở nụ cười.
Mọi người rất hưng phấn, cũng rất hồi hộp.
Đây có thể gọi là Tu La tràng đầu tiên của 《 Tín hiệu Hồng Lam 》mùa này.
"Bốn anh đẹp trai không cần tự tạo áp lực lớn cho mình, các anh có thể làm tốt hơn tôi nhiều lắm." Hồ Anh nói.
Kỳ thực ngày hôm nay y không dốc toàn lực, bởi vì bản thân y biết không thể thắng được, mệt chết cũng toi công.
Ôn Nặc và Lâm Thanh Ninh cũng vậy, hai người bọn họ thậm chí có chút qua loa.
Bốn nam nhân thân dài cao lớn đứng thành một hàng, từ trái sang phải, lần lượt là Hoắc Thành, Nghiêm Chấp, Bùi Úc, Địch Tinh Thần.
Ánh sáng chiếu lên trước mặt bọn họ, lưu lại một hàng bóng người.
Có thể do bốn người đứng thành một hàng, hình ảnh duyên cớ bị trói buộc, việc Địch Tinh Thần cũng là công dường như đột ngột được nổi bật.
Cậu đứng cùng bọn Hoắc Thành ba người đàn ông tuyệt phẩm, càng không thua kém chút nào.
Địch Tinh Thần đột nhiên cảm giác bản thân không thể thua.
Trong mắt tất cả các khách mời cậu là người yếu nhất trong số bốn ông. Thứ tự này làm cho thân phận cậu ở trong ngôi nhà Hồng Lam này thực vi diệu.
Cậu hoặc là mạnh nhất ở trong một lĩnh vực nào đó, hoặc là yếu nhất trong một lĩnh vực nào đó, sắp xếp sẽ khiến người xếp dưới cậu trở nên lúng túng.
Mà trận PK ngày hôm nay có chút quá mức sắc bén. Trong yêu đương, việc thắng thua giữa tình địch liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, chỉ có nhóm nam nhân mới hiểu được tình trạng khó khăn này.
Cậu xếp cuối cùng, đương nhiên không thể giảm bớt được lúng túng cho người xếp ở vị trí áp chít. Bởi vì trận cạnh tranh này vốn là cạnh tranh giữa ba đại nam chủ, không liên quan gì đến cậu.
Cậu chỉ đến góp cho đủ sĩ số thôi.
Thế nhưng nếu cậu đứng thứ nhất sẽ không như vậy.
Ba người đều bại dưới tay cậu, địa vị của bọn họ vẫn như thế.
Đây là sự cân bằng tốt nhất.
Hơn nữa khách mời Hồng phương tìm đối tượng nhất định phải xem điều kiện tổng hợp, thích ai đã sớm ấn định từ lâu, không thể vì cậu thắng trận này liền đi thích cậu.
Ừm, cậu phải đứng thứ nhất, là kết quả tốt nhất!
Địch Tinh Thần thu lại nụ cười trên mặt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó nghiêm túc làm mấy động tác nóng người.
Hồ Anh ở bên cạnh cười nói: "Tinh Thần rất ra dáng nha, cố lên Tinh ca, tôi đứng về phía cậu, đánh bại bọn họ đi!"
Địch Tinh Thần xoay cổ tay, làm tư thế trung bình tấn, nhìn mấy người Bùi Úc bên cạnh.
Bọn hắn cũng đều làm động tác nóng người đơn giản, nhưng đều rất khắc chế, nhiều nhất là vẩy vẩy cánh tay và chân.
Bên ngoài càng bình tĩnh, trong lòng càng ra sức!
Từng người từng người tràn đầy khí lực, đây không phải trận chiến quyết đoạt hẹn hò bình thường, đây là trận chiến quyết đoạt vì tôn nghiêm nam nhân!
Tuy rằng quy tắc của bọn họ là tùy ý chọn một hạng mục, chỉ cần tính số lần, nhưng chơi cùng hạng mục khẳng định kích thích hơn chút, càng công bằng hơn.
Càng công bằng, càng kích thích!
Quách Băng liền nói: "Chơi giống nhau đi?"
Thần thái của Hoắc Thành thoải mái như trước, hỏi: "Tôi đều ok, xem bọn họ."
Nghiêm Chấp gật đầu.
Bùi Úc cũng gật đầu.
Địch Tinh Thần có thể đoán ra Quách Băng muốn thay bọn họ chọn cái gì.
Quả nhiên, Quách Băng nói: "Vậy thi gập người đi."
Lục eo của nam nhân thú vị hơn.
Đạo diễn này quả là LSP.
"Hồ Anh các cậu cũng đừng nhàn rỗi, đến giúp bọn họ giữ chân đi." Đạo diễn nói.
Cơ hội Tu la tràng tốt như vậy, đương nhiên phải lợi dụng.
Lần này Hồ Anh cư nhiên không chạy đến chỗ Nghiêm Chấp, mà là vọt thẳng đến Địch Tinh Thần, cười tươi đứng trước mặt cậu.
"Cố lên." Hồ Anh nói.
Nhìn bộ dáng y cười không có ý tốt, hiển nhiên biết cậu là người đầu tiên ngã xuống, ý địch trêu chọc cậu.
Lâm Thanh Ninh chủ động đi giúp Bùi Úc.
Ôn Nặc hơi do dự, quay đầu nhìn Đoan Nghệ Hoa.
Đoan Nghệ Hoa cười nói: "Em chọn đi."
Ôn Nặc liền đến chỗ Nghiêm Chấp.
Đoan Nghệ Hoa chọn Hoắc Thành,
Địch Tinh Thần thở ra một hơi thật dài, nằm trên bở cát, Hồ Anh ngồi xuống dưới chân cậu giữ chặt hai chân cậu.
Hồ Anh vốn cho rằng Địch Tinh Thần sẽ cam chịu thua, kết quả thấy thần sắc Địch Tinh Thần nghiêm túc như vậy, nhận ra được Địch Tinh Thần đối với chuyện này rất nghiêm túc, cũng sửng sốt chút, lập tức cũng nghiêm túc lên.
Quan hệ y và Địch Tinh Thần quá thân, sắp coi cậu là chị em tốt, quên mất Địch Tinh Thần cũng là nam nhân, đồng thời là công, trong trận đấu PK như này, cậu hẳn cũng không muốn thua.
"Cố lên." Y nhỏ giọng nói.
Y hi vọng Địch Tinh Thần tận lực có thể làm thêm mấy cái, không cần thua quá thảm.
Y quay đầu nhìn bọn Bùi Úc, ba người này đều rất nghiêm túc. Nghiêm Chấp là người có tính khiết phích nặng như vậy, lần này lại không sợ bẩn.
Một trận PK đơn giản, liền biến thành Tu La tràng.
Mấy chục người tổ tiết mục toàn bộ đều yên tĩnh, trên bờ cát chỉ còn âm thanh của gió thổ và sóng biển, mười mấy camera từ nhiều góc độ khác nhau tập hợp trên người mỗi người bọn họ.
"Tất cả chúng tôi đều đang giám sát, gập người nhất định phải đủ tiêu chuẩn a, không đúng tiêu chuẩn thì không được tính. Đến, các anh chàng đẹp trai chuẩn bị, ba, hai, một, bắt đầu!"
Hoắc Thành là người đầu tiên phát lực, nhanh chóng đạt tới mấy lần gập người đủ tiêu chuẩn, Đoan Nghệ Hoa ngồi đối diện xem đến ngây người.
Nghiêm Chấp và Bùi Úc thì thuộc kiểu tương đối vào đâu vào đấy.
Địch Tinh Thần vuốt môi, hai tay vòng sau cổ, mỗi lần ngẩng lên đều thở một hơi.
Bọn Hồ Anh giúp đếm số lần, bốn giọng nam bất đồng đan xen lẫn nhau.
"Một, hai, ba, bốn..."
Số lần bọn họ gập người rất nhanh đã vượt qua Hồ Anh, đạt tới năm mươi trở lên.
Gập người chủ yếu dựa vào lực eo, người bình thường chỉ gập được mười mấy cái, muốn đạt đến kỷ lục thế giới thì phải gập hơn một một nghìn cái mới được, nhưng vận động kiểu này, phải có sự chuẩn bị trước cùng huấn luyện mỗi ngày, như trận PK đột ngột này của bọn họ, mỗi người vẫn chưa thể hiện được trạng thái của mình một cách tốt nhất.
Vừa bắt đầu còn tương đối dễ dàng, về sau cơ bắp bắt đầu đau nhức, tốc độ liền chậm lại.
Hoắc Thành quay đầu nhìn Nghiêm Chấp ở bên cạnh.
Nghiêm Chấp lấy kính mắt xuống, mặt mày hiện lên vẻ sắc bén xa lạ, chỉ là sắc mặt ửng đồ nhưng thần sắc nghiêm nghị.
Anh liền nhìn Bùi Úc, biểu hiện của Bùi Úc càng bình tĩnh, nằm xuống nhổm người lên, động tác tiêu chuẩn, tốc độ đều đều, như một người máy.
Có lẽ giật mình với lực kéo dài của bọn họ, Hoắc Thành cũng tự giác thả chậm tốc độ.
Mặc dù số lần là tiêu chuẩn cho kết quả đánh giá cuối cùng, nhưng anh không muốn trở thành người bại đầu tiên.
Anh muốn xem thực lực của những người khác, muốn xem ai là người gục xuống đầu tiên.
Trên bờ cát yên tĩnh, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng cùng âm thanh đếm của mấy người Hồ Anh. Hồ Anh vừa đè chân Địch Tinh Thần, vừa quay đầu nhìn ba đội còn lại.
Bọn họ gập người đều rất tiêu chuẩn, thời điểm ngồi dậy cơ hồ đều đụng tới người phụ trách áp chân, y nhìn Lâm Thanh Ninh đang nhìn chằm chằm Bùi Úc, mặt có chút đỏ, bộ dáng hiển nhiên không muốn tránh.
Ôn Nặc càng xấu hổ hơn, toàn bộ quá trình cúi đầu, bởi vì y phát hiện tầm mắt vừa vặn rơi xuống đũng quần Nghiêm Chấp.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lại không thấy người nào trong số bọn họ dừng lại.
Mỗi người đều muốn hạng nhất.
Theo thời gian trôi qua, con số rất nhanh vượt qua một trăm.
Quách Băng nhịn không được lên tiếng: "Mọi người đã làm rất nhiều rồi, cảm thấy không chịu được nữa, có thể dừng lại."
Nhưng không ai dừng lại.
Mồ hôi chảy xuống hai bên gò má Địch Tinh Thần, cậu thở càng ngày càng nặng, mặt cũng càng ngày càng hồng, Hồ Anh hưng phấn nói: "Địch Tinh Thần, cậu được đó!"
Địch Tinh Thần quay đầu nhìn ba đội bên phải, cậu gập người đã qua 110 cái rồi, trong khoảnh khắc đó, cậu bỗng nhiên nghĩ quyết sách lấy hạng nhất của mình rốt cuộc có đúng hay không.
Bởi vì cậu hiện tại đột nhiên cảm giác, ba người bọn họ không có người nào nguyện ý làm người ngã xuống đầu tiên, cho nên bọn họ có khả năng cũng không chịu dừng lại, gập người quá lâu kỳ thực không tốt, ngày mai mấy người bọn họ có khả năng không thể bò dậy nổi.
Cậu nhất thời không biết mình nên tiếp tục kiên trì không, hay là làm người ngã xuống đầu tiên.
Dường như mỗi người đều có lợi và hại.
Bùi Úc ở bên cạnh cậu liếc mắt nhìn.
Hai người cơ hồ cùng bảo trì tần suất, cùng nằm xuống, lại cùng nhổm dậy, tầm mắt giằng co cùng nhau, Bùi Úc thấy mặt mũi Địch Tinh Thần đỏ bừng, mặt của cậu nhỏ như vậy, mồ hôi hột thuận theo từ thái dương chảy xuống, mỗi lần nhổm dậy đều có thể nhìn thấy gân xanh trên cổ cậu.
Rất nổ lực.
Hắn thật sự không nghĩ tới Địch Tinh Thần có thể làm được nhiều như vậy.
Cậu cũng sợ thua?
Không muốn là người ngã xuống đầu tiên.
Vì vậy ngoan cố bảo vệ lòng tự trọng của mình.
Hình như bọn họ đều ngầm thừa nhận Địch Tinh Thần là người yếu nhất, cho dù cậu đứng cuối cùng cũng là chuyện đương nhiên. Bọn họ đều thương tiếc cậu, không ai châm biếm cậu.
Nhưng bọn họ đều bọ đều muốn có được Địch Tinh Thần, mà trong mắt Địch Tinh Thần chỉ có bọn Hồ Anh.
Ở nơi sâu thẳm, xa trong đáy lòng, hắn cũng giống bọn họ. Không muốn trở thành người ngã xuống đầu tiên trước mặt nhóm Hồ Anh.
Trong lòng Bùi Úc bỗng nhiên nóng lên.
"Đã hơn 130." Có nhân viên công tác nói.
"Mấy người Hoắc Thành và Bùi Úc đều sắp tới 150."
Ngay khi tất cả mọi người đều đang căng thẳng không thở nổi, trong đám người phát ra một tràng cảm thán.
Địch Tinh Thần quay đầu nhìn, Bùi Úc bên cạnh cậu cư nhiên ngã xuống đầu tiên.
Bùi Úc ngã trên bờ cát, hé miệng thở dốc, mồ hôi mỏng manh chảy xuống gò má tuấn mỹ.
———————————
Phàn Phàn có lời muốn nói: Hình như tui bị stress rồi hay sao ấy.:( Chẳng có tinh thần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT