Ê-kíp chương trình còn mời thêm mấy người bạn của Nhiễm Thuật.
Những bạn học cũ vừa mới về nước sau khi thi đấu xong như Tùy Hầu Ngọc, Hầu Mạch, Lữ Ngạn Hâm và Đặng Diệc Hành đều đến. Bởi vì những người còn lại chưa có kinh nghiệm nên chỉ có mấy vận động viên nổi tiếng tham gia.
Trong đó Mạnh Hân Nhã là một sự tồn tại đặc thù.
Tuy nhiên họ quá thân quen với Mạnh Hân Nhã rồi, dù sao cô cũng thành công hòa nhập với biệt đội ai oán của họ.
Mở đầu là cuộc phỏng vấn nho nhỏ, MC đặt câu hỏi trước: “Ấn tượng đầu tiên của các bạn với Nhiễm Thuật là gì vậy?”
Tùy Hầu Ngọc suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Tôi biết cậu ấy từ hồi còn bé, không có ấn tượng gì đặc biệt lắm, chỉ biết cậu ấy hơi điên loạn thôi. Thể lực của tôi khá dồi dào nhưng mà cậu ấy vẫn chịu chơi với tôi. Tôi nghe nói sau trận quậy phá đó, về tới nhà cậu ấy đuối tới độ đặt đầu xuống là ngủ thẳng cẳng.”
[Tức là thể lực Ngọc Ca tốt nên thể lực Nhiễm Thuật cũng tốt luôn?]
[Không hổ danh là bạn trai của học sinh thể thao, dẻo dai*.]
(*)
[Sao trúc mã x trúc mã BE rồi vậy?]
Hầu Mạch thì tỏ vẻ hơi ghét bỏ: “Ấn tượng đầu tiên hả, là một người cà lăm mắt to.”
Đặng Diệc Hành nhanh chóng nói tiếp: “Đúng đúng đúng, lúc đó tôi chắc cú Nhiễm Thuật sẽ trở thành hot boy trên mạng mà. Mấy người nổi tiếng trên mạng bật filter lên là giống hệt cậu ấy.”
Lữ Ngạn Hâm: “Tôi thì bình thường thôi, chỉ là cảm thấy ngoại hình nam sinh này khá đẹp, không hổ là bạn của Ngọc Ca.”
Mạnh Hân Nhã không giống họ, cô gặp Nhiễm Thuật trên đường đi làm: “Ấn tượng đầu tiên của em là một lần đi thảm đó, lúc đó hai chúng em đều là người mới cả. Anh ấy ngồi sau chéo chéo em, chỉ cần quay đầu là nhìn thấy ngay. Lúc ấy em thấy anh ấy đẹp trai cực, còn nghĩ cái cậu trai baby này cũng thú vị phết. Kết quả nói chuyện với anh ấy xong em cũng được chiêm nghiệm mồm mép của anh ấy như lời đồn rồi…”
Lữ Ngạn Hâm vô cùng hứng thú: “Là mấy tin tức xấu hả?”
“Dạ, anh Nhiễm khẩu chiến quần Nho, quần Nho thua cuộc.” Trả lời xong Mạnh Hân Nhã hỏi: “Trước đây anh Nhiễm bị cà lăm ạ?”
(*)
Tùy Hầu Ngọc gật đầu: “Ừm, trước đây cậu ấy thuộc loại rối loạn tâm thần nói lắp, sau này nút thắt trong lòng tan biến nên tự nhiên bình phục. Nhưng bây giờ có vẻ hơi ít, chỉ lúc nói dối thì cậu ấy cũng sẽ nói lắp.”
Sắc mặt Mạnh Hân Nhã đột nhiên khó coi: “Em nhớ trong một buổi trình diễn thời trang, anh Nhiễm tự nhiên nói lắp. Em cứ tưởng anh ấy hồi hộp nên mới tới an ủi, ai dè ảnh chỉ ngại ngùng cười với em. Khi đó em không hiểu, nhưng giờ thì em hiểu rồi.”
Hầu Mạch vẫn luôn hứng thú với loại chuyện này, hắn hỏi: “Cậu ta đã đáp gì thế?”
Mạnh Hân Nhã phàn nàn: “MC hỏi anh ấy em đẹp không? Ảnh bảo rất, rất, rất đẹp.”
Mọi người xung quanh phá lên cười sảng khoái.
[Chú ơi là Chú, Chú làm con tim Nhã Nhã tan nát rồi!]
[Ha ha ha, hài ẻ, tui phải đi mò lại lịch sử cà lăm của Chú mới được.]
[Một nghệ sĩ không biết nói dối, thiệt là thú dị.]
Mạnh Hân Nhã tiếp tục nói: “Không những thế, MC hỏi quan hệ của anh ấy với anh Lục tốt không, ảnh trả lời không, không, không tệ lắm.”
[Vậy là quan hệ của Chú với Tiểu Tiên không có tí tiến bộ nào hả?]
[Hai người đó còn tham gia chung Gala cuối năm nữa mà!]
[Hình như cái fashion show đó diễn ra trước Gala cuối năm thì phải. Bây giờ chắc hai người đó thân hơn rồi, tui còn thấy follow Weibo của nhau mà.]
[Nồ nố nô, hai ngày trước chỉ có mỗi Tiểu Tiên follow Chú thôi.]
[Quả nhiên… quan hệ không thân chút nào.]
MC lại hỏi: “Chuyện liên quan tới Nhiễm Thuật mà mọi người nhớ nhất là gì?”
Đặng Diệc Hành trả lời đầu tiên: “Cả phòng của chúng tôi cãi không lại một Nhiễm Thuật cà lăm, đã vậy cậu ấy càng cãi càng hăng máu, lần nào cãi cũng bấn loạn đến mức hết cà lăm luôn. Cuối cùng chúng tôi phải mời Ngọc Ca đến cứu trợ thì mới kiềm chế được cậu ấy.”
Hầu Mạch cười theo: “Đúng thế, nghe nói người cậu ta chửi chủ yếu là Tang Hiến, nhưng sau chửi say sưa quá chửi sang cả người khác.”
Mạnh Hân Nhã hỏi: “Tại sao lại nghe nói ạ? Không phải các anh ở chung phòng ký túc xá sao?”
Đặng Diệc Hành chỉ Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc: “Lúc ấy hai người này đang tập bóng rổ ngoài sân tập, bằng không còn lâu mới phát triển thành thế này.”
“Ồ…” Mạnh Hân Nhã kéo dài giọng trả lời.
[Cả một phòng không cãi lại một người cà lăm, cay cú nhiều năm trời, ha ha ha!]
[Đúng đúng, Chú không cần xây dựng hình tượng, Chú vốn là thế rồi!]
[Chứ không lẽ danh hiệu máy ồn ào của giới giải trí là để trưng à?]
[Tại sao sự chú ý của tôi lại va vào câu Hầu Mạch và Ngọc Ca đánh lẻ chơi bóng rổ phía trên nhể?]
[Nhã Nhã bày tỏ mình hiểu, ngất chưa?]
[Phản ứng của tui y xì Nhã Nhã ấy!]
[Mấy bạn này giỡn nhây.]
[Ở chung phòng với Chú chắc ồn lắm đúng không?’]
Đến lượt Tùy Hầu Ngọc trả lời: “Thực ra không có chuyện gì đặc biệt cả, quan trọng là mấy thứ cậu ấy làm… thứ nào cũng khiến tôi than thở hết.]
Hầu Mạch gật đầu đồng ý: “Ừm, ký ức còn nguyên.”
Mạnh Hân Nhã: “Nhiều vô số kể.”
Lữ Ngạn Hâm: “Ôi thật bất ngờ.”
[Giải thưởng thành ngữ.]*
(*)
[Là ai mới có thể khiến họ cùng cảm nhận một nỗi sợ miên man, chính là Chú!]
[Có vẻ như mọi hành động bất thường của Chú đều có thể thấu hiểu được.]
MC lại hỏi: “Lúc biết Nhiễm Thuật và bạn trai yêu nhau, phản ứng của mọi người như thế nào?”
Tùy Hầu Ngọc thở dài thườn thượt: “Suýt nữa tôi lao vào đánh Tang Hiến rồi.”
Hầu Mạch không nói hắn tức giận, bởi vì rõ là hắn thích Tùy Hầu Ngọc trước nhưng giữa họ lại chẳng có chút tiến triển nào. Kết quả không biết hai tên kia hú hí với nhau từ bao giờ, đùng phát quen nhau khiến Hầu Mạch thất bại ê chề.
Hắn chỉ có thể trả lời một cách đầy ẩn ý: “Bất ngờ chăng, dù sao thì bọng mắt của Nhiễm Thuật cũng gần như là to hơn mắt của Tang Hiến rồi.”
[Quá tệ.]
[Bảo sao Chú ghét Đại sư huynh.]
[Miệng Hầu Mạch, nước sông Hằng.]
Đặng Diệc Hành cười khổ: “Theo những gì tôi thấy, ngày nào cái miệng bé xinh của Nhiễm Thuật cũng tía lia trước mắt Tang Hiến, tôi cứ nghĩ cậu ấy thấy phiền chứ. Ai mà ngờ… người ta đổ cái rụp. Tôi cũng không biết cậu ấy thích điểm nào nữa, không hiểu nổi, sốc lắm.”
Lữ Ngạn Hâm nghiêng người: “Lúc biết tin tôi phấn khích vô cùng.”
Mạnh Hân Nhã tiếp lời: “Em cũng thế, lúc ấy em vẫn còn trong đoàn phim, cảm thấy quan hệ của hai ảnh tuyệt đối không bình thường. Cảm giác CP của hai ảnh, ừ thì,… trời sinh một cặp!”
[Ngưỡng mộ nữ vương với Nhã Nhã quá, có thể cùng nhau đu ô tê pê.]
[Muốn làm bạn với Chú quá.]
[Trở thành bạn của Chú rồi xem người ta tan tan hợp hợp rồi than trời than đất?]
Lúc này MC mới nói: “Kết tiếp chúng tôi sẽ tiến hành phỏng vấn riêng hai người Tang Hiến và Nhiễm Thuật. Các bạn có thể quan sát cả quá trình.”
Hầu Mạch hỏi: “Hai người kia biết chúng tôi đang theo dõi không?”
“Không đâu.”
Hầu Mạch gật đầu: “Chắc chắn Nhiễm Thuật không nói được câu nào mát lòng rồi.”
Lữ Ngạn Hâm quở trách hắn: “Cứ cho là cậu ấy đứng trước mặt cậu thì cậu ấy cũng có khiêm tốn đâu.”
“Ừ đúng.” Hầu Mạch thừa nhận.
Rồi họ nhìn thấy bóng dáng Nhiễm Thuật xuất hiện trên màn hình camera.
Hình như Nhiễm Thuật vẫn đang cằn nhằn: “Sao lại phỏng vấn nữa? Lúc bàn bạc cũng đâu có hạng mục này, mọi người cho tôi xem trước câu hỏi đi, đâu phải cái gì cũng hỏi được đâu.”
Tùy Hầu Ngọc chỉ vào màn hình nói: “Bắt đầu sĩ diện.”
Hầu Mạch trả lời cậu: “Thôi không có gì, siêu sao nên ra dáng siêu sao.”
[Bạn bè chân chính, thực sự đáng mắng.]
[Cái từ siêu sao của Hầu Mạch là khịa đúng không?]
[Hầu Mạch chuẩn bị bật mode phá hoại rồi, anh ấy chắc chắn không bỏ lỡ cơ hội xỉa xói Chú đâu.]
Nhiễm Thuật thảo luận với ê-kíp một lát thì quyết định giữ nguyên bộ câu hỏi, còn Nhiễm Thuật có thể lựa chọn trả lời hoặc không.
MC hỏi: “Bạn chơi thân với Tùy Hầu Ngọc nhỉ, thế quan hệ giữa hai bạn là gì?”
Nhiễm Thuật ngồi ở trên ghế, vừa điều chỉnh tư thế vừa trả lời: “Mới câu đầu đã nhắc đến Ngọc Ca rồi sao?”
Mạnh Hân Nhã chỉ vào màn hình hỏi: “Chắc anh Nhiễm không biết chúng ta đang xem đâu đúng không?”
Kết quả tất cả bạn học cũ của Nhiễm Thuật đồng loạt gật đầu: “Cậu ấy không thông minh như vậy đâu.”
Ngay sau đó lập tức nghe thấy giọng cười của Nhiễm Thuật: “Tất nhiên rồi, tôi với Ngọc Ca thân thiết nức tiếng luôn mà.”
Nói xong cậu bật cười.
Mạnh Hân Nhã cũng phá lên cười trước màn hình.
[Đáng yêu thế nhỉ.]
[Biểu cảm vừa rồi của Chú kiêu ngạo chưa kìa.]
Nhiễm Thuật suy nghĩ chốc lát rồi trả lời: “Tôi quen Ngọc Ca từ khi còn bé xíu lận, mẹ tôi và mẹ cậu ấy là bạn thân nên chúng tôi cũng vậy, chơi với nhau tới lớn. Tuy nhiên sau này hai nhà không cho phép nữa, bởi vì chứng hưng cảm của Ngọc Ca có thể gây thương tích cho người khác. Hơn nữa bố tôi cũng không thích mấy người bên phía mẹ Ngọc Ca, vì thế bố bắt tôi không được chơi với cậu ấy nữa.”
“Lúc ấy gia đình tôi vô cùng loạn, tôi lại vô tình biết chuyện, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ bố mẹ ly dị. Giống trò chơi đá banh, bố mẹ thay phiên nhau đẩy tôi đi, không ai cần tôi cả.”
“Khoảng thời gian ấy tôi luôn cảm thấy mọi người đều ghét bỏ tôi, vì tôi chỉ làm vướng tay vướng chân họ, duy chỉ Ngọc Ca là bên cạnh tôi. Ngọc Ca kể rằng sau khi mọi người biết cậu ấy mắc chứng hưng cảm nên không ai bằng lòng chơi với cậu ấy nữa, chỉ có tôi vẫn chơi với cậu ấy. Thực ra tôi cũng thế, nếu không có Ngọc Ca thì có lẽ toàn bộ thế giới đều ruồng bỏ tôi. Tôi bị cà lăm, cậu ấy mắc chứng hưng cảm, cả hai đều có khuyết điểm nên chỉ có thể an ủi lẫn nhau.”
[Huhu, tui sợ Chú tự nhiên lại tình cảm quá.]
[Đau lòng thay cho Chú và Ngọc Ca quá.]
[Trúc mã BE cứ mãi bám trong đầu tôi thôi.]
Sau khi xem xong, Tùy Hầu Ngọc tràn đầy cảm xúc ngồi trước màn hình, im lặng không nói chuyện.
Sau đó lại nghe thấy Nhiễm Thuật tiếp tục nói: “Kết quả quay đầu phát hiện, ngoài tôi ra còn một tên chó bên cạnh Ngọc Ca! Chính là Hầu Mạch! Tôi chăm Ngọc Ca lớn khôn, vậy mà cậu ta lại xí chỗ trước*, hai người đó trở thành bạn đánh đôi xong thì như hình với bóng, cứ thấy cậu ta là phiền! Tên tình lang mặt trắng bội bạc, Hầu Mạch là thá gì mà phải tha thứ cho cậu ta chứ!”
Đặng Diệc Hành vỗ vai Hầu Mạch an ủi: “Nằm trong dự kiến cả.”
[Quả nhiên sự dịu dàng của Chú tồn tại không quá ba phút.]
[Nhắc đến Hầu Mạch là cảnh tượng quay ngoắt 360 độ.]
[Nhìn ra Chú ghét Hầu Mạch tận đáy lòng.]
MC tiếp tục hỏi Nhiễm Thuật: “Bạn có thể cho tôi biết ấn tượng đầu tiên của bạn về Hầu Mạch không?”
“Tóc vàng, trắng đến độ soi gương được, nụ cười nham hiểm.”
MC: “Còn ấn tượng đầu tiên của bạn về Đặng Diệc Hành thì sao?”
“Hai bên mặt không cân xứng.”
MC: “Còn Lữ Ngạn Hâm?”
“Hot girl da nâu, nhỏ nhắn, xinh đẹp.”
Lữ Ngạn Hâm nghe xong không những không tức giận mà còn bật cười.
Mạnh Hân Nhã cảm thán: “Tâm hồn em được an ủi phần nào rồi!”
MC: “Thế Mạnh Hân Nhã thì sao?”
“Nhìn bề ngoài trông em ấy… không thông minh lắm, sau này mới phát hiện em ấy không thông minh thật.”
MC: “Còn Tang Hiến?”
“Uầy…” Có vẻ Nhiễm Thuật đang cố nhớ lại: “Tôi cảm thấy chắc chắn là anh ấy đã đúp nhiều năm. Không thì sao người có vibe sếp lớn như thế lại chạy đến trường làm học sinh? Cái mặt kia, thân người kia ngồi ở cuối lớp, ai nhìn vào cũng tưởng anh ấy là cấp giám đốc, ai ngờ lại là bạn học?”
“Tức là nhìn rất già hả?”
“Không tính già lắm, anh thử tưởng tượng một nam sinh mười mấy tuổi tự nhiên toát ra khí chất chủ tịch bá đạo ngút ngàn. Hiện tại trông anh ấy như thế nào thì ngày xưa y hệt vậy.”
MC không khỏi thắc mắc: “Vậy tại sao bạn lại có hảo cảm với anh ấy?”
“Ừm thì anh ấy…” Nhiễm Thuật không biết nên nói sự thật là do Tang Hiến lắm tiền không nhưng đoán chừng ý của cậu sẽ bị bóp méo, nghĩ nghĩ một hồi rồi đáp: “Hồi cấp ba, cơ ngực anh ấy lớn lắm…”
Nói, ước lượng.
[Chú cảnh sát quả nhiên biến thái.]
[Đúng là đồ mê ngực.]
[Mỗi câu trả lời đều ngoài ý muốn nhưng lại hợp tình hợp lý.]
MC hỏi: “Nếu bạn và mọi người đi đánh tennis, vậy khung cảnh sẽ như thế nào?”
“Chắc là hành hạ khỉ làm xiếc nhỉ.” Nhiễm Thuật tự giác hiểu lấy bản thân: “Bọn họ sẽ vây quanh tôi nghiên cứu, làm sao cho tôi một trái mà không khiến tôi chửi người?”
“Vậy nếu chơi escape room với họ thì sao?”
Nhiễm Thuật nghĩ một lát rồi trả lời: “Hầu Mạch và tôi là tổ hợp la hét, Ngọc Ca gánh team và giải đố toàn bộ, Lữ Ngạn Hâm và Đặng Diệc Hành sẽ giống như đi dạo phố, chỉ vào cái này nói chồng ơi anh nhìn mấy cái hình này đi đẹp ghê, vợ ơi cái đèn kia sáng kìa đẹp thế.”
Lữ Ngạn Hâm nhìn màn hình không khỏi phàn nàn: “Sao qua miệng cậu ta trông tớ giống con đần thế.”
Đặng Diệc Hành an ủi cô: “Trong mắt cậu ấy chỉ có Ngọc Ca là thần thôi.”
Lúc này Nhiễm Thuật nói tiếp: “Mạnh Hân Nhã thì không biết, tôi đoán em ấy không gan dạ nhất hội nhưng chắc chắn không nhát gan nhất… Lúc vào sẽ không nhớ tới sự tồn tại của người này, sau khi rời khỏi đây thì vô cùng ngạc nhiên, ủa, em cũng tham gia hả? Tuyệt ghê.”
Hầu Mạch nghe xong cười to: “Thường thì những lúc thế này Tang Hiến đều rất tức giận, bởi vì Nhiễm Thuật quấn lấy Ngọc ca, mặc kệ nó.”
Đặng Diệc Hành cũng cười: “Đúng là trường hợp này có thể xảy ra, dù sao mấy năm qua nó cũng bị đối xử như thế mà.”
Mạnh Hân Nhã nhất thời đồng cảm: “Tội nghiệp chủ tịch Tang quá.”
Tùy Hầu Ngọc xua tay: “Tội gì mà tội, như vậy trở về mới có lý do… Nhiễm Thuật.”
“Ồ…” Mạnh Hân Nhã lại dài giọng trả lời.
[Ố hố…]
[Á à!]
[Hiểu hiểu.]
[Tôi đoán được gì đó rồi.]
Quả nhiên Hầu Mạch hỏi lên: “Cho nên chúng tôi phải chơi tennis với escape room cùng cậu ta à?”
Ê-kíp chương trình im lặng.
Hầu Mạch bỗng cảm thấy bất đắc dĩ: “Tôi hối hận vì đã tham gia quá.”
Ai biết lúc này Nhiễm Thuật đột nhiên khiêu khích trên màn hình: “Thử để Hầu Mạch phát sóng trực tiếp chơi cái trò kinh dị mà tôi chơi xem, đảm bảo cậu ta khóc còn to hơn cả tôi cơ!”
“Đậu…” Hầu Mạch ghét ra mặt.
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT