Không lâu sau, nhà bếp đã làm xong mâm cơm thịnh soạn. Cá cháy chiên, măng om thịt hun khói, và canh dưa cải đều là những món Giang Nam quen thuộc với Đường Thận.
Đường Thận vốn không muốn ở lại ăn cơm, nhưng Vương Trăn đã lên tiếng thì cậu cũng không tiện từ chối.
Cầm đũa lên, Đường Thận nhìn những món ăn đơn giản nhưng rất tươi ngon trên bàn mà chẳng có khẩu vị. Cậu ôm bát, lòng rối như tơ vò mà không cách nào biểu lộ. Giây lát sau, Đường Thận mới nén tâm trạng rối bời, bình tĩnh khắp một miếng thịt hun khói vào bát. Cậu và miếng cơm mà miệng nhạt thếch.
Cứ ăn uống như vậy một hồi, giọng nói êm ái của Vương Trăn chợt vang lên: “Tiểu sư đệ này, huynh chưa bao giờ thấy đệ nói chuyện trong lúc ăn cơm nhỉ.”
Đường Thận sửng sốt, ngẩng lên nhìn Vương Trăn: “Tử Phong sư huynh?”
Vương Trăn chẳng ăn được mấy gắp, cơm trong bát và thức ăn trên bàn gần như nguyên si. Chàng gác đũa, không đợi Đường Thận trả lời đã tự nói trước: “Ở chỗ tiên sinh đệ không giống vậy, đệ vẫn hay nói chuyện với tiên sinh trong lúc ăn cơm.”
Đường Thận trầm ngâm: “Tại đệ theo quan điểm của sư huynh, quân tử ăn không nói, ngủ không nói ấy chứ.”
Vương Trăn mỉm cười: “Đệ coi, đệ hiểu lầm ta đấy ư, ta nói vậy bao giờ nào? Được rồi, nghe nói đệ mới được thăng lên làm Khởi Cư xá nhân.”
“Vâng ạ, được thăng chức từ tháng trước.”
“Có trải nghiệm gì thú vị không?”
Hai huynh đệ dần dà cuốn vào cuộc hàn huyên.
Sang tháng mười một, thời tiết lạnh dần. Khi Đường Thận đến gặp Vương Trăn trời đã sẩm tối, chờ Vương Trăn về nhà, hai người ăn cơm thì đã qua giờ Tuất. Hai sư huynh đệ cơm nước xong, thuyết phục kiểu gì Đường Thận cũng không nán lại nữa. Vương Trăn thì muốn giữ cậu ở qua đêm: “Trời tối rồi, tiểu sư đệ nghỉ lại phủ Thượng thư có phải hơn không?”
Đường Thận nghiêm túc trả lời: “Đa tạ ý tốt của sư huynh, nhưng mai có phiên trực của đệ rồi. Phủ Thám hoa rất gần đây, đệ về nhà cũng nhanh thôi ạ.”
Vương Trăn dở khóc dở cười: “Thì ra nhà gần cũng thành cái cớ.”
Đường Thận không nghe rõ, hỏi: “Sư huynh bảo gì cơ ạ?”
“Không có gì.”
Vương Trăn tự tiễn Đường Thận ra tận cửa. Đường Thận nói: “Sư huynh xin dừng bước, đệ về đây ạ.”
Vương Trăn lại nói: “Tiểu sư đệ vẫn chưa trả lời ta, rốt cuộc hôm nay đệ giận cái gì.”
Đầu Đường Thận nhói một cái.
Sao huynh vẫn còn nhớ chuyện này thế!
Màn đêm đen tuyền, chỉ có một vầng trăng rằm tỏa sáng lung linh khắp bầu trời quang. Quản gia xách đèn lồng đứng cách một quãng, Đường Thận và Vương Trăn đứng đối diện nhau, nhưng trời tối quá, dù chỉ cách nhau trong gang tấc, Đường Thận cũng không thấy rõ gương mặt Vương Trăn, chỉ thấy đôi mắt vương ý cười của sư huynh.
Anh chàng Vương Tử Phong này, miệng thì hỏi những câu đến là oái oăm mà bề ngoài lại khiến người ta không thể bắt bẻ.
Đường Thận biết trả lời sao bây giờ.
Cậu nghĩ Tần nghĩ Sở, quyết định lại ỷ vào cái tuổi mười sáu của mình, lấy cái giận hờn của trẻ con để mà đối đáp. Đường Thận nói: “Đệ giận sư huynh trêu đệ đấy. Đệ có lòng tặng đặc sản Cô Tô cho huynh, còn chờ huynh bao nhiêu lâu trong phủ, nào ngờ sư huynh về nhà thấy đệ ngủ quên, đã không đánh thức thì thôi còn trêu đùa đệ.”
Vương Trăn: “Thì ra là thế.”
“Chính thế đấy ạ.”
“Tiểu sư đệ, đệ nghĩ ta là người như thế nào?”
Đường Thận sửng sốt. Nhìn nụ cười trên môi Vương Trăn, cậu không tài nào bật ra câu trả lời được.
Vương Trăn bảo quản gia về trước rồi lấy chiếc đèn lồng trên tay quản gia. Chàng chỉ vào đèn lồng, bảo với Đường Thận: “Đệ thấy ta có giống cái đèn lồng này không?”
Đường Thận hoang mang. Liên quan gì đến đèn lồng ở đây?
Đường Thận không rõ dụng ý của Vương Trăn, nhưng đầu óc sư huynh cậu đã bao giờ vận hành theo lối thường?
Đoán Vương Trăn đang thăm dò mình, Đường Thận không dám trả lời tùy tiện. Thôi thì ba mươi sáu kế, “nịnh” là thượng sách. Cậu nói: “Sư huynh và chiếc đèn này giống nhau ở chỗ đều sáng ngời thanh cao. Đệ tới Thịnh Kinh hai năm nay, không có lúc nào sư huynh không chiếu cố. Xuất phát điểm của đệ là một tú tài nhỏ nhoi, giờ nhìn lại quả là vật đổi sao dời. Sư huynh chính là người soi sáng con đường đệ đi.” Càng nói, Đường Thận càng lồng vào nhiều cảm xúc chân thành hơn. Quả thực, Vương Trăn chính là người quan tâm và săn sóc cậu nhiều nhất kể từ khi cậu tới Thịnh Kinh, Vương Trăn đối với cậu thực sự quá tử tế.
Ấy thế mà Vương Trăn chỉ lắc đầu: “Hóa ra tiểu sư đệ nghĩ về ta như vậy.”
Đường Thận: “… Sư huynh giơ đèn lồng là có ý gì ạ?”
Vương Trăn đung đưa chiếc đèn, cười nói: “Lẽ nào tiểu sư đệ không cảm thấy, thắp đèn lồng cũng không kiếm được người đàn ông tốt như ta sao?”
Đường Thận: “…”
Vương Tử Phong à, từ bao giờ huynh biết pha trò mà mặt tỉnh bơ thế!
Vương Trăn cũng không để bụng, chàng nâng đèn lên ngang mặt mình: “Chiếc đèn này soi được mặt ta thì không soi đến chân ta. Soi thấy chân ta thì không chiếu tới mặt ta. Tiểu sư đệ, đệ xách ngọn đèn lồng nhỏ xíu thế này đến gặp ta thì làm sao mà tìm được ta chứ?”
Đường Thận nhận ra lớp lang trong lời nói của Vương Trăn, nhưng bảo cậu phản ứng ngay thì khó quá. Trong lúc ấy, Vương Trăn đã dúi đèn lồng vào tay Đường Thận, cười nói: “Nhưng dù thấy mặt hay thấy chân, tiểu sư đệ à, người đệ thấy vẫn là ta đó. Mà ta, là sư huynh của đệ. Về đi, ta không tiễn.”
Đường Thận kinh ngạc nhìn Vương Trăn.
Về tới nhà, Đường Thận đặt ngọn đèn lồng Vương Trăn đưa cho mình lên bàn đọc sách, lẳng lặng ngắm nó.
“Huynh ấy bảo mình không nhìn ra con người thật của huynh ấy, không biết con người thật của huynh ấy là thế nào. Nhưng trên đời, có mấy người biết con người thật của Vương Tử Phong chứ. Huynh ấy cũng chẳng cho mình cơ hội nữa…”
Thư phòng yên ắng hồi lâu.
“… Huynh là sư huynh của ta ư?”
Đôi mắt Đường Thận bừng sáng rồi lại ủ ê.
“Rốt cuộc ta nên đối đãi với huynh thế nào đây, Vương Tử Phong!”
Vương Trăn nói rằng chàng là sư huynh của Đường Thận với ngụ ý rằng, Đường Thận không cần phải đề phòng, dè chừng chàng như vậy. Đường Thận hiểu thế nhưng không thể làm theo được. Chí ít hiện giờ, cậu vẫn không dám tin tưởng Vương Trăn hoàn toàn, không dám tùy tiện trước mặt chàng.
Đường Thận nhìn chiếc đèn lồng, thở than: “Người như huynh ấy à, đừng nói là đốt đèn lồng, đến bật đèn pin cũng không tìm được ai giống vậy…”
Sau đó Đường Thận cũng không đến tìm Vương Trăn nữa. Ba ngày sau là ngày nghỉ của Đường Thận. Từ sáng tinh mơ, cậu đã thay bộ quần áo vải thô giản dị, đóng giả người hầu, lên xe ngựa cùng Diêu Tam và quản lí Lục. Đến khi sáng rõ mặt người thì chiếc xe ngựa bí mật rời khỏi Thịnh Kinh, thẳng tiến về phương Bắc.
Trấn Lạc Hà, nơi tiếp giáp giữa Đại Tống và nước Liêu.
Đường Thận vẫn cảm thấy quan hệ giữa Đại Tống và nước Liêu ở thế giờ này rất kì dị. Về một mặt, hai nước đã từng chiến tranh nảy lửa, một mất một còn, kết cục của cuộc can qua là thiệt hại thảm khốc cho cả hai phe, không phe nào ăn được phe nào cả. Mặt khác, từ sau khi kí hòa ước, hai nước ngoài mặt thì hòa bình hợp tác, nhưng bên nào cũng nung nấu tham vọng riêng.
Vùng biên giới Tây Bắc thỉnh thoảng sẽ có nạn giặc cỏ cướp bóc thôn làng. Trong quá trình làm Khởi Cư xá nhân, Đường Thận đã từng nghe quan viên báo cáo việc này. Khi ấy, vị quan đó đã cười khẩy: “Bệ hạ minh giám. Giặc cỏ ư? Giặc cỏ ở chỗ nào chứ! Chẳng quân Liêu ngụy trang thì gì!”
Đại Tống đương nhiên không chịu lép vế.
Hôm nay mi đóng vai giặc cỏ, thì ngày mai ta giả làm cướp ngựa, ăn miếng trả miếng bằng được thì thôi.
Dù thế, người Tống thiếu ngựa thiếu dê, người Liêu thiếu vải vóc lương thực. Vì hai nước vẫn phải buôn bán qua lại với nhau, những cuộc chém giết giữa hai bên tập trung chủ yếu ở khu vực Tây Bắc, cửa ngõ duy nhất ở mạn Bắc Thịnh Kinh mở ra cho lái buôn hai nước trao đổi hàng hóa.
Trấn Lạc Hà nằm ở biên giới giữa hai nước, là thị trấn mậu dịch lớn nhất vùng Bắc Trực Lệ.
Đến trấn Lạc Hà, Đường Thận không ngồi xe ngựa nữa mà ngồi lên đằng trước cùng xà ích, vừa đi vừa quan sát khung cảnh thị trấn này.
Trấn Lạc Hà không khác gì với các thị trấn nhỏ lân cận cả. Thị trấn này thuộc về Đại Tống nên nhà cửa, công trình đều thiên về lối kiến trúc Tống, nhưng một nửa dâu cư nơi đây là người Tống, nửa còn lại là người Liêu. Đặc điểm của người Liêu là đa dạng kiểu tóc. Một số người bện tóc thành nhiều bím nhỏ giống như mốt tóc bện thừng thường thấy sau này. Choáng hơn, một số người cạo trọc hết tóc trên đỉnh đầu, chỉ để một viền tròn xung quanh, giống như bệnh hói “Địa Trung Hải” mà người hiện đại vô cùng ngán.1
Da đầu Đường Thận ớn lạnh, cậu không nhịn được, sờ lên tóc mình.
Cấy tóc thì nghe rồi, chứ chủ động làm mình hói thì chưa thấy bao giờ cả.
Rất dễ nhận biết người Liêu ở trấn Lạc Hà, bởi dù họ mặc trang phục gì thì những kiểu tóc kì lạ của họ đều rất khác so với kiểu tóc của người Tống.
Diêu Tam rất quen thuộc với trấn Lạc Hà. Ba người nghỉ lại trong một nhà trọ trong thị trấn. Buổi chiều, ba người đến một cửa hàng bán vải.
Vừa vào cửa, quản lí tiệm đang tính tiền sau quầy đã nhận ra Diêu Tam, bèn bước lại chào: “Ồ, quản lí Diêu đấy à, đã đi Thịnh Kinh về rồi đấy ư?”
Quản lí Lục sửng sốt, nhìn Diêu Tam bằng ánh mắt khó hiểu: Chú thành quản lí từ khi nào thế?”
Diêu Tam nháy mắt với anh ta: Ngài hiểu rồi chứ.
Quản lí Lục: … Tui hông có hiểu.
Đường Thận đóng vai người hầu, đứng sau lưng cả hai. Diêu Tam từ một tiếng: “Chớ nhiều lời, việc bàn lần trước, khi hồi kinh, ta đã bàn bạc với ông chủ xong rồi. Ông chủ của các ngươi đâu rồi, đây là ông chủ của bọn ta đây!” Nói rồi, anh chỉ thẳng vào quản lí Lục.
Quản lí Lục sửng sốt, mỉm cười rất chuyên nghiệp.
… Vở diễn này sao chú không đưa kịch bản trước cho anh vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT