Với quan hệ hiện giờ của hai người, nếu có việc thì Vương Trăn sẽ không giấu Đường Thận. Đường Thận mà gặp khúc mắc gì cũng sẽ hỏi Vương Trăn chứ không dè chừng cảnh giác, thăm dò năm lần bảy lượt như trước đây nữa. Suy nghĩ một hồi, Đường Thận nói: “Hoàng thượng có ba vị hoàng tử là Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử. Năm ngoái khi sứ Liêu vào kinh, người phụng mệnh tiếp đón sứ Liêu là Nhị hoàng tử Triệu Thượng; đệ từng may mắn được gặp ngài ấy vài lần.”
Vương Trăn: “Ồ, tiểu sư đệ biết Nhị hoàng tử kia à?”
Đường Thận: “Không tính là biết, chỉ có cơ may gặp gỡ thôi.” Cậu ngừng một thoáng trước khi nói tiếp: “Trong thời gian tiếp đón sứ Liêu, Nhị hoàng tử trực tiếp tham gia vào việc đàm phán. Mặc dù sứ giả nước Liêu huênh hoang kiêu ngạo, chèn ép chúng ta liên tục, nhưng Nhị hoàng tử không hề tức giận mà phối hợp với Mạnh Thượng thư để hóa giải hết hiểm nguy.”
Hoàng tử Đại Tống chưa bao giờ tham dự triều chính nên các quan không có cơ hội tiếp xúc với họ. Làm quan được bốn năm, Đường Thận mới chỉ gặp một vị hoàng tử là Triệu Thượng. Tuy vị hoàng tử này không để lại nhiều ấn tượng cho cậu, nhưng anh ta làm việc đến nơi đến chốn, không hề kiêu căng hay nóng nảy. Hiềm nỗi, Nhị hoàng tử không phải là người cơ trí, chỉ có thể nhận xét là không dở cũng chẳng hay.
Trên thực tế, ba hoàng tử của Triệu Phụ đều không hề nổi trội. Nếu họ có bản lĩnh thực sự thì dù Triệu Phụ thờ ơ đến mấy, họ cũng phải có chút tiếng tăm trong triều đình chứ không im hơi lặng tiếng như bây giờ.
Đường Thận: “Chẳng lẽ sư huynh nghe ngóng được gì rồi chăng?”
Vương Trăn: “Ta cũng không biết gì hết. Việc chọn người nối ngôi xưa nay vẫn là chuyện tối kị của nhà đế vương, tiểu sư đệ nghĩ Thánh thượng có bàn chuyện đó với ta không?”
Đường Thận cũng biết dù Vương Tử Phong có được tin yêu hơn nữa cũng không thể đạt tới mức độ ấy. “Thế sư huynh suy nghĩ ra sao về việc này?”
Vương Trăn lúc nào cũng thế, rất thích đá bóng sang Đường Thận để cậu phải nêu ý kiến của mình trước. Đường Thận xoa ngón tay cho rơi vụn mồi, bắt chước Vương Trăn trút cả vào máng ăn cho chim. Phủi tay, Đường Thận thờ ơ bảo: “Sư huynh muốn nói gì thì cứ nói thẳng. Trong mắt đệ, đệ với sư huynh xưa nay luôn thuộc Hoàng đảng. Thiên hạ hiện giờ vẫn là thiên hạ của thánh thượng. Thái tử có là ai cũng chẳng can hệ đến chúng ta.”
Một bên mày của Vương Trăn nhếch lên: “Không ngờ tiểu sư đệ lại có cái nhìn thoáng đến vậy. Lời thật lòng đấy chăng?”
Đường Thận: “Dĩ nhiên là thật lòng rồi.”
Vương Trăn bỗng mỉm cười, nói đầy ẩn ý: “Thì ra tiểu sư đệ trung thành với Hoàng đảng…”
Đường Thận bỗng căng thẳng, cậu không biết Vương Trăn đang ám chỉ điều gì. Lẽ nào chàng nghĩ cậu không phải Hoàng đảng? Tuy Đường Thận lên kinh thành làm quan nhằm điều tra chân tướng vụ cung biến ba mươi mốt năm trước, đặng trả tiếng thơm cho các vị đại nho đã khuất, nhưng quả thực cậu cũng về phe Hoàng đảng và được Triệu Phụ hết mực tin dùng.
Đường Thận nhìn vào đôi mắt sáng của Vương Trăn: “Sư huynh…”
Vương Trăn: “Ta chợt nhớ hôm qua mới lấy được một bức tranh của Mễ Phất1. Tiểu sư đệ có muốn ngắm không?”
[1] 1051-1107. Danh họa thời Bắc Tống
“Ơ?”
Vương Trăn chưa gì đã nắm tay Đường Thận dắt vào thư phòng. Bị chàng dắt đi, Đường Thận không kịp phản ứng. Đến khi tỉnh táo lại, cậu vô thức nhìn xuống đôi bàn tay đan vào nhau của hai người. Tay Vương Trăn hơi lạnh; rõ ràng đang là mùa hè nóng bức, vậy mà lòng bàn tay chàng mát rượi như băng, thật dễ chịu biết bao. Hai người vào phòng rồi, Vương Trăn mới điềm nhiên thả tay Đường Thận ra. Đường Thận hơi xấu hổ, cậu ngẩng lên nhìn Vương Trăn.
“Tiểu sư đệ không thích tranh Mễ Phất à?”
Hơi mát vấn vương trên những ngón tay Đường Thận, cậu nói: “Đâu có. Tranh đâu rồi? Cho đệ xem với.”
Vương Trăn cười trầm ấm. Hai người bắt đầu thưởng thức, bình phẩm bức tranh.
Dùng bữa tối xong, Vương Trăn tiễn Đường Thận rời phủ. Trời đêm đen sẫm như mực, Vương Tử Phong thắp ngọn đèn lồng sáng rỡ, tiễn Đường Thận ra tận cửa. Lúc gần về, Đường Thận hỏi: “Hôm nay sư huynh nói thế… có phải vì đã phát hiện ra gì rồi không?”
Ánh đèn lồng chiếu sáng nửa dưới gương mặt Vương Trăn, eo chàng thắt chiếc túi hương mà Đường Thận tặng bốn năm về trước. Trong đêm tối, tiếng gió vi vu, giọng Vương Trăn nghe mới êm ái và thanh nhã làm sao: “Tiểu sư đệ, ta đâu phải thần tiên.”
“Dạ?”
“Tất cả chỉ là phỏng đoán thôi. Ta nghĩ, miễn là tiểu sư đệ giữ vững bản tâm, mọi sự chẳng khó gì.”
Đường Thận mông lung rời khỏi phủ Thượng thư.
Về đến nhà, cậu nghĩ ngợi mãi mới kết luận: “Có lẽ Vương Tử Phong không có tin tức chính xác thật, nhưng chắc huynh ấy đoán Triệu Phụ sẽ có động thái liên quan đến việc chọn người nối ngôi. Huynh ấy dặn mình giữ vững bản tâm, bản tâm của mình là gì kia chứ?” Đường Thận bỗng nghẹn lời, không thể trả lời được. Cậu cười gượng, buông tiếng thở dài: “Bản tâm của mình à? Bản tâm của mình là Hoàng đảng, bản tâm của mình là trung thành với Triệu Phụ! Chính mình đã nói thế với Vương Tử Phong chiều nay kia mà!”
Đường Thận ngẫm nghĩ trong thư phòng rất lâu, cậu vừa suy đoán ý tứ của Vương Trăn, vừa dựa vào quá trình tiếp xúc với Triệu Phụ mấy hôm nay để có cái nhìn riêng.
Gác chuyện này lại, Đường Thận giơ tay phải lên, yên lặng ngắm nghía. Ngón tay giựt khẽ, chợt cậu thấy có gì đó sai sai, bèn nắm chặt bàn tay thành nắm đấm. Không lâu sau, Đường Thận gọi Diêu Tam vào, hỏi thăm tình hình kinh doanh của lầu Tế Hà dạo gần đây.
Quá nửa đêm còn bị Đường Thận bất chợt gọi ra hỏi chuyện làm ăn, Diêu Tam hơi hoang mang nhưng vẫn thật thà trả lời. Lúc anh ta chuẩn bị đi, Đường Thận đột nhiên nói: “Diêu đại ca, gần đây tôi mới học xem chỉ tay, anh chìa tay ra đây, tôi xem thử cho.”
Diêu Tam lấy làm lạ: “Tiểu đông gia học từ bao giờ thế?” Anh ta không nghĩ nhiều, bèn chìa tay phải cho Đường Thận luôn.
Đường Thận kéo tay Diêu Tam lại, tỉ mỉ xem xét. Cậu có biết xem chỉ tay đâu, chỉ nói bừa rằng “Nhân duyên của anh cực kì tốt, phúc thọ bền lâu, suốt đời phú quý.” Đoạn Đường Thận bình tĩnh cầm tay Diêu Tam, nhè nhẹ nắm thử; Diêu Tam không thấy có gì bất thường. Sau khi Đường Thận thả tay anh ta ra, anh ta hành lễ rồi đi về luôn.
Diêu Tam đi rồi Đường Thận mới nhìn xuống bàn tay mình, mí mắt nháy một cái: “… Sao mà rợn tóc gáy thế nhỉ?”
Diêu Tam nào biết, tự dưng bị Đường Thận nắm tay một hồi, đã chẳng được một câu tử tế còn bị chê là rợn tóc gáy. Đúng là oan uổng quá thể!
Cái nắm tay của Vương Trăn là một cử chi rất vô tư, ấy thế mà Đường Thận cứ khắc ghi trong lòng chẳng tài nào quên được. Một suy nghĩ vô thức vụt lên trong tâm trí cậu, song Đường Thận lắc đầu, gạt ý nghĩ hoang đường ấy đi.
Tới tháng Tám, gần ngày minh thọ2 của Thái hậu.
[2] Ngày sinh nhật của người đã khuất
Thái hậu mới băng, Triệu Phụ canh cánh nhớ thương không nguôi. Giờ đến ngày thọ của Thái hậu, ông ta muốn gióng trống khua chiêng, tổ chức lễ minh thọ thật long trọng cho Thái hậu chứ không làm qua quýt. Thường những việc này đều do Thượng thư bộ Lễ Mạnh Lãng đảm nhiệm, nhưng năm nay, Triệu Phụ không giao cho Mạnh Lãng. Đầu tháng Tám, ông ta triệu ba hoàng tử vào cung.
Ba vị hoàng tử thường xuyên vào cung, nhưng hiếm có khi nào họ cùng tiến cung hoặc vào điện Thùy Củng cùng lúc.
Cả ba đều ôm thắc mắc trong lòng. Khi vào điện, Triệu Phụ mới nói với bọn họ: “Nửa tháng nữa là đến minh thọ của Hoàng tổ mẫu các con. Lúc sinh thời, Hoàng tổ mẫu hết lòng thương yêu các con; trẫm còn nhớ trong buổi gia yến năm ngoái, Thái hậu đích thân nấu canh…” Nói đến đây, giọng Triệu Phụ nghẹn ngào dần. Ông ta nhắm mắt nghỉ một lát rồi mới nói tiếp: “Minh thọ năm nay của Thái hậu, trẫm sẽ giao cho các con lo liệu, các con có làm được không?”
Ba vị hoàng tử sửng sốt vô cùng, nào dám lơ là: “Nhi thần quyết không làm phụ hoàng thất vọng.”
Triệu Phụ phất tay: “Lui đi.”
Ba hoàng tử đều đã có toan tính riêng trong bụng, họ cùng nhau rời khỏi điện Thùy Củng. Sau khi các con ra về, Triệu Phụ nhìn chén trà trên mặt bàn hồi lâu, đoạn ông ta khẽ giọng bảo: “Từ thuở trẫm bé, cứ mỗi dịp gia yến, Thái hậu lại xắn tay áo vào bếp nấu canh. Lúc trẫm nhỏ tuổi, bậc phi của Thái hậu còn thấp, lần nào người cũng phải nấu rất nhiều canh. Về sau, Thái hậu chỉ phải nấu cho một vài người mà thôi. Trẫm thích, Triệu Ngao cũng thích. Tiên đế mến sự hiền tuệ của Thái hậu; Thái hậu là người hết sức chu đáo, lúc nào cũng tử tế với mọi người.”
Ông ta nói hết câu nhưng không ai đủ can đảm tiếp lời, ngay cả hai quan Khởi Cư lang phụ trách ghi chép chuyện hằng ngày của hoàng đế cũng phải cúi đầu không dám thở mạnh.
Triệu Phụ như chìm trong cơn mê, ông ta nói: “Tiên hoàng hậu thuộc dòng dõi tôn quý, ung dung rộng lượng, người phàm chẳng ai sánh kịp. Nếu Thái hậu không được tiếng là hiền huệ, chỉ e tiên đế đã chẳng buồn ngó ngàng tới.” Yên lặng hồi lâu, Triệu Phụ mới lẩm bẩm: “Thì ra trẫm và Triệu Ngao giống Thái hậu như đúc, mà Triệu Tuyền thì giống hoàng hậu, hắn giống hoàng hậu vô cùng…”
Giây lát sau, Triệu Phụ vụt mạnh chén trà từ trên bàn xuống đất, vỡ tanh bành.
Quý Phúc giật mình sợ hãi, hốt hoảng đi tới: “Tay quan gia bị thương rồi, nô tỳ gọi thái y ngay đây. Người đâu! Đứa nào rót trà để nóng thế này, làm quan gia không cầm chắc được!” Đoạn, Quý Phúc đánh mắt với một tiểu thái giám, chính là con nuôi của lão ta – Tạ Bảo.
Cái liếc mắt của Quý Phúc làm Tạ Bảo hết hồn, gã hiểu ngay ý cha nuôi, bèn vội vã quỳ xuống đất, khóc lóc: “Chính nô tỳ rót trà đây ạ, nô tỳ biết lỗi rồi, xin bệ hạ trừng phạt.”
Triệu Phụ không bị bỏng; ông ta ngẩng lên, bình thản nhìn Tạ Bảo đang quỳ, thủng thẳng nói: “Phạt năm hèo.”
Tạ Bảo chỉ biết than thầm, gã bị thị vệ lôi ra ngoài, vụt cho năm hèo đau điếng.
Tối đến, Quý Phúc mới lấy thuốc kim sang tốt nhất từ viện Thái y về cho con trai nuôi. Tạ Bảo nằm bẹp trên giường không nhúc nhích nổi. Quý Phúc ngăn gã hành lễ, cười bảo: “Mày có giận cha nuôi không? Cha nuôi làm thế cũng vì mày mà thôi. Người thường há có thể thấy lúc thất thố của bệ hạ? Hôm nay mày thay bệ hạ che đậy mà phải chịu năm hèo, sau này mày sẽ hưởng lợi to.”
Mông Tạ Bảo đau tấy, gã ôm nỗi căm hờn ngút trời mà phải cười xòa: “Con biết rồi ạ, cha nuôi chỉ mong điều tốt cho con thôi.”
Quý Phúc để thuốc cạnh giường, dặn dò: “Chớ dại mà phỏng đoán thánh ý. Bệ hạ của chúng ta là đấng minh quân thiên cổ, chút lòng riêng của mày thoát được con mắt cha nuôi, nhưng không giấu nổi mắt bệ hạ đâu. Hôm nay trên điện Thùy Củng, mày có nghe được gì không?”
Mắt Tạ Bảo láo liên: “Không, con không hề nghe thấy gì hết.”
Quý Phúc nở nụ cười.
Việc hoàng đế không ngần ngại tổ chức lễ minh thọ của Thái hậu thật trọng thể đã nhanh chóng lan truyền khắp triều đình. Chưa hết một ngày, ai ai cũng biết tin Triệu Phụ giao việc tổ chức cho ba vị hoàng tử.
Bá quan sửng sốt, nhạy bén đánh hơi, bán tín bán nghi: “Chẳng nhẽ Thánh thượng đang ám chỉ rằng đã tới lúc ba vị hoàng tử tham dự triều chính?”
Lúc rời điện Cần Chính hôm nay, Đường Thận cũng đã hay tin. Cậu không khỏi nghĩ tới những gì Vương Trăn nói với mình.
Đường Thận bật cười: “Huynh còn chối mình chẳng phải thần tiên ư? Thế này còn không phải thần tiên thì là gì!”
Minh thọ của Thái hậu gần kề, ba vị hoàng tử bận tối mắt tối mũi.
Trung tuần tháng Tám, Đường Thận trở về phủ Thám hoa thì nghe Diêu Tam báo rằng có một vị khách chờ trong phủ đã lâu, đợi Đường Thận suốt cả buổi chiều.
“Khách của tôi ấy à?” Đường Thận lấy làm lạ, bảo Diêu Tam dẫn người ấy đến gặp.
Đó là một người đàn ông trung tuổi mặc áo vạt ngắn. Trông thấy Đường Thận thì người đó choáng váng, dường như hắn ta không ngờ Đường Cảnh Tắc nổi tiếng trong triều đình gần đây lại tuấn tú đến vậy. Hắn ta biết Đường Thận còn trẻ, nhưng trẻ tuổi là một chuyện, khôi ngô anh tuấn lại là chuyện khác. Người đàn ông trung niên do dự một thoáng mới vái chào Đường Thận: “Hạ quan là Phi kỵ úy Thôi Hiểu phủ Kim Lăng, xin bái kiến Đường đại nhân.”
Đường Thận: “Phi kỵ úy phủ Kim Lăng? Thì ra là Thôi đại nhân. Chẳng hay Thôi đại nhân bôn ba đường dài đến Thịnh Kinh gặp riêng ta có việc gì?”
Đường Thận đến phủ Kim Lăng rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào gặp viên Phi kỵ úy này cả.
Sự ngần ngại hiển hiện trong ánh mắt Thôi Hiểu. Đắn đo một hồi, hắn mới nghiến răng trình bày: “Sáu năm trước, hạ quan từng mấy lần có duyên gặp Phủ doãn Cô Tô bấy giờ là Lương đại nhân, giúp đỡ Lương đại nhân một số việc. Hồi ấy, nghe nói đại nhân chính là học trò của Lương đại nhân.”
Đường Thận trợn tròn mắt, kinh hãi tột độ.
Thôi Hiểu cười ái ngại: “Không dám dối gạt đại nhân, hạ quan vướng phải chút phiền phức cá nhân, quả thực không còn cách nào đậy điệm, cực chẳng đã mới phải đến đây cầu cạnh đại nhân. Cúi xin đại nhân niệm tình cố nhân mà cứu tiểu nhân một mạng. Ngày sau tiểu nhân xin làm trâu làm ngựa, nhất định báo đền đại nhân.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT